đang lúc bọn cường đạo mượn lời nói để lấy thêm can đảm, một chùm ngân quang chém đến dưới chân lão đại cường đạo, lãnh khi như băng làm mọi người ớn lạnh.
Cúi đầu vừa thấy, chân chúng cường đạo run rẩy, vết nứt lớn do chùm ngân quang tạo ra là thiếu hiệp bên trong xe ngựa gây nên sao?
Lúc này, rèm vải chiếc xe ngựa giật giật, chúng cường đạo ngừng thở, một số cường đạo nhát gan bắt đầu lui về phía sau, thiếu hiệp này quá lợi hại, vẫn là rút lui thì tốt hơn! Đừng cùng lão Đại lăn lộn nữa, về nhà làm ruộng thôi.
Mãi đến khi thiếu hiệp kia khiêng cự kiếm dài hơn thân thể hắn, tâm run rẩy của cường đạo vừa tới cổ họng liền trôi xuống.
“Hô hô! Đời này vương còn cho là anh hùng hào kiệt, võ lâm đại hiệp gì đó, nguyên lai là thằng nhỏ chưa cai sữa, ha ha ha…” Cường đạo thấy rõ ràng liền ôm bụng cười lăn lộn, tiểu hài tử mông chưa to còn học người lớn cầm kiếm? Là kiếm giả đi?
“Tiểu quỷ, nương ngươi gọi ngươi về nhà uống sữa, ngươi mau mau giao lại tiền tài, về nhà uống sữa đi! Ha ha.” Cường đạo số hai bình thường hay trêu chọc tiểu oa nhi trong trại, vừa thấy đứa nhỏ tự xưng là thiếu hiệp này, lại càng vui vẻ, cười ha hakhông ngừng.
“Phụ thân! Ngân gia thật đói đói, ngươi có nãi nãi sao?” Tử Lạc Vũ cất giọng ngây thơ chất phác.
[nãi nãi: vừa có nghĩa là bà nội, vừa có nghĩa là vú, sữa]
trên xe ngựa cách đó không xa.
Nam nhân đánh xe ngựa cắm đầu ngã xuống đất, gặm một miếng đất, tiếng nam hài kia tại sao nghe qua lại yếu ớt như tiểu cô nương vậy? Bộ dáng làm nũng thật làm người chịu không nổi, còn có, gọi phụ thân nghe êm tai như thế, hắn vừa nghe thấyđã “ăn đất” rồi? sự thật là hại hắn ngã nhào trên đất.
Rèm che bạch ngọc lay động, ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua tầm mắt phía xa.
Bên trong xe, nam tử mặc cẩm bào toàn thân màu trắng ngà nghiêng người nhìn phía xa, đai lưng bạch ngọc, nét mặt trắng xanh cao quý vừa thấy đã biết hắn không phải kẻ tầm thường, mũ bạch ngọc phản chiếu mái tóc đen như mực càng làm nổi bất khuôn mặt hắn, dưới vẻ rực rỡ là một đôi mắt xinh đẹp, con ngươi đen tròn chiếm hai phần ba tròng mắt trắng, như bóng nước xao động, cả người hắn khiến người ta cảm giác một loại ôn nhuận đến tận cùng, không thể chống trả lại đôi mắt đó, tựa như muốn vĩnh viễn sa vào trong, không cách nào rời khỏi.
“Thái tử, ngài cùng nhìn thấy sao?” Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất phun cỏ dại từ trong miệng, ngây ngô cười hỏi.
Úy Trì Nhạc đảo mắt nhìn nam nhân trên mặt đất, tao nhã hạ rèm che bạch ngọc, thản nhiên nói: “đi thôi!”
Nam nhân từ trên mặt đất đứng lên, phủi bụi bẩn trên người, có chút do dự nói: “Thái tử, hai tiểu hài tử kia thật sự không cứu sao?”
Thái tử cũng quá lãnh huyết rồi? Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã gặp phải những thổ phỉ dã man kia, lại cứ như vậy bị chết hoặc bị bắt cóc, thật quá thương cảm, có người nào là không biết thổ phỉ không có tính người.
“Bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình, không cần ngươi quan tâm nhiều.” Trong xe ngựa truyền ra tiếng Úy Trì Nhạc.
Chẳng lẽ kia là Lăng không kiếm… không thể nào? một đứa nhỏ năm tuổi sao có thể vác nổi.
Nam nhân nhảy lên xe ngựa, cầm dây cương trong tay, xe ngựa chạy chậm về phía trước, không nghe thấy tiếng Thái tử thúc giục, nam nhân ngầm may mắn, tầm mắt bay về hướng tiểu nam hài.
Đầu lĩnh cường đạo số hai làm sao có thể nghĩ tới một tiểu nam hài lại có thể nói ra lời làm hắn bí bách như vậy chứ?
Chúng cường đạo bên cạnh khâm phục liên tiếp cất giọng trêu tức.
“Lão nhị, ngươi đút nãi nãi cho nó đi! Ha ha ha.” Lão Đại lấy khuỷa tay đụng lão Nhị, mặt đen thui cười lớn.
“Nhị ca, lấy nãi nãi của ngươi ra cho tiểu nam oa kia nhìn xem, ta nhớ rõ nãi nãi Nhị ca run run.” Đầu lĩnh cường đạo số ba bên cạnh nói, tiện làm động tác run rẩy cơ ngực, lông mi thô hắc cũng theo đó run lên, rất buồn cười.
Chúng cường đạo bên cạnh được một trận cười to ồn ào, ngã trái ngã phải, rất vui vẻ!
“Đại ca đùa cợt tha cũng thôi, Tam đệ, ngươi cũng quá phận rồi, đi theo đứa nhỏ kia ồn ào làm gì? thật làm mất mặt lão Nhị ta.” Mọi người đều cười, chỉ riêng lão Nhị treo vẻ mặt buồn bực.
“Nhị ca trông yếu ớt thế này, cho dù có run run cũng không dậy nổi cơ ngực đâu.” Lão Tứ châm chọc nói một câu rồi lui về phía sau.
“Phốc! Ha ha…” Mọi người vui vẻ cười chảy nước mắt.
“Lão Tứ, đồ lưu manh nhà ngươi, chui ra đây cho lão tử.” Lão Nhị hung dữ tức giận giậm chân, đại đao cầm trong tay làm bộ muốn đi chặt lão Tứ.
“Đừng náo loạn, trước đánh cướp hai đứa nhỏ kia rồi nói chuyện sau.” Lão Đại hung dữ thô cổ họng nói.
Tử Lạc Vũ nhíu chặt mày nhỏ, mẹ nó! Ta không đánh cướp người khác đã xem như tạo phúc chúng sinh, chẳng lẽ đám này lại dám đến cướp của ta?
“Tiền tài có bao nhiêu hết thảy giao ra đây, nếu không, đừng trách bản thiếu hiệp hạ đao vô tình.” Thanh âm ngọt ngào ngây thơ có chút hung hãn, có chút bá đạo, khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý làm bộ hung ác, đáng tiếc trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại có đôi mắt to linh động trong suốt, cho dù hắn phô trương thanh thế cũng không thể khiến người khác sợ hãi.
“Nãi nãi cái con khỉ, tiểu hài tử lắm chuyện kia còn muốn cướp lại của chúng ta à? Tiểu hài tử, ngươi không biết thúc thúc ta là cường đạo ác bá sao?” Lão Đại hung dữ coi tiền tài như mạng, nghe hài tử này xuất khẩu cuồng ngôn, hắn giận vô cùng.
“Cường đạo ác bá thì có gì đặc biệt hơn người? Ngươi có biết bổn thiếu hiệp là aikhông?” Vác Phá Băng kiếm trên vai khá lâu nên hơi mệt, Tử Lạc Vũ vung tay nhỏ, Phá Băng kiếm đứng thẳng bên cạnh nàng, chuôi kiếm cao hơn Tử Lạc Vũ một cái đầu.
“Lão tử thèm quản ngươi là ai, không giao bạc ra, hôm nay đừng nghĩ rời đi.” Lão Đại hung dữ không có hứng thú nghe tiểu nam hài nói, mắt trừng lớn thành công hù dọa được cụ lão già yếu, hù dọa thư sinh nữ lưu, hơn nữa không chỉ một lần thành công, mà lần này thì…
“Thế nào, chán sống rồi à, ta không cho ngươi thấy lợi hại, ngươi lại không biết ta là cường đạo ác bá.” nói xong, nàng cầm cự kiếm xua tới phía lão Đại.
Hàn ý thổi qua trên mặt mỗi cường đạo, mọi người cúi đầu nhìn tới, cách phía trước chân lão Đại chưa tới một thước, trên mặt đất đã xuất hiện một hố nhỏ, vừa rồi hình như không ai cầm cuốc tới cuốc đi? Vậy vết trên đất này là…
Chúng cường đạo kinh hãi, tiểu nam hài thật sự là thiếu hiệp nha! một kiếm này nếu đánh trên thân bọn họ, không phải thành một lỗ thủng đầy máu sao? Võ công thật là lợi hại, dọa chết người rồi.
“Đại…Đại… ca…sao…. Sao…làm…làm?” Lão Tam vốn nhát như chuột, miệng khẩn trương run rẩy, đầu lưỡi níu lại.
Lão Đại nghiêm mặt tại chỗ, thân thể và đầu như phần làm hai, vừa rồi thiếu chút nữa kiếm khí này đánh hướng lên người hắn, tìm được đường sống trong chỗ chết, hắnchính là có chút may mắn nhỏ.
“Bạc đưa hết cho bản thiếu hiệp, tiền lưu lại, người cút đi.” Tiểu nam hài vừa nhấc tay, cự kiếm đã đặt trên vai, đối với cường đạo không cần khách khí, dù sao tiền bạc cũng là do bọn họ cướp đoạt mà có được, cho vào túi tiền của nàng, bất quá là bị nàng đoạt lại một lần mà thôi.
Chúng cường đạo nhao nhao lấy vụn bạc trong lòng đặt trên mặt đất, làm chim thú chung quanh tản ra.
Mọi người đều phân tán, lưu lại một mình lão Đại, hắn bưng bạc trong tay, xót xakhông nỡ nhìn, so với nhìn tình nhân còn ôn nhu hơn, đức hạnh này khiến Tử Lạc Vũ trong nháy mắt nghĩ ngay tới vị thần y ngu ngốc kia, cũng là một con quỷ keo kiệt.
Tử Lạc Vũ bước chân đi qua, kiễng chân lên một hơi cướp sạch kim nguyên bảo trong tay lão Đại mà hắn đang lưu luyến không rời, nhìn nét mặt chán nản của lão Đại kia, trong lòng Tử Lạc Vũ cười vui sướng.
“Thiếu hiệp.” Lão Đại vương tay, muốn lấy lại bạc bị tiểu nam hài lấy đi.
“Lão bá, ngươi có thể đi.” Tử Lạc Vũ nâng khuôn mặt trẻ con phì nộn, hướng hắn ngọt ngào cười, khom người đi nhặt bạc vụn trên mặt đất.
Lão Đại còn chưa tới bốn mươi nhưng không nằm ngoài ngoại lệ, hắn vẫn luôn muốn người khác gọi mình trẻ hơn một chút, nay chợt nghe tiểu nam hài gọi hắn là đại bá, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Nghĩ đến ánh vàng rực rỡ của nguyên bảo kia không còn ở trong tay hắn, trong mắthiện đau thương, hắn ngồi xổm xuống, vừa định chuẩn bị nhặt bạc giúp tiểu nam hài.
“không cho phép cướp đoạt bạc của ta.” Tử Lạc Vũ giận trừng mát nhìn tay thô ráp của lão Đại, đôi má chứa đầy khí lạnh.
Lưu Ly vươn tay nhỏ, lấy bạc từ trong tay lão Đại, tay nhỏ trên mặt đất tựa như cái chổi lướt qua, bạc đã đầy trong tay.
“Thiếu gia, cho người.” Nàng đem tất cả bạc cho vào trong túi rồi buộc lại, đưa Tử Lạc Vũ.
Tử Lạc Vũ mừng khấp khởi nhận bạc, ném một cái mị nhãn cho Lưu Ly. “Lưu Ly, ngươi đối với ta thật tốt, khi nào trở về ta thu ngươi làm vợ bé thứ 18”.
Lưu Ly thật muốn cắm đầu ngã chết trên mặt đất, tiểu quận chúa càng nói càng thái quá, luôn trêu chọc nàng.
“Ôi! Miệng nhỏ vểnh lên kìa? 18 là con số may mắn, tới, cười một cái gia xem.” Tiểu nam hài đùa cợt nói, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần tà khí.
“không để ý tới người nữa.” Lưu Ly dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng chạy vào trong xe ngựa.
Tử Lạc Vũ sờ mũi, lắc đầu cười, thật sự là tiểu nữ oa tao nhã đến buồn cười.
“Thiếu hiệp.” Nhìn tiểu nam hài định rời đi, lão Đại có chút nóng nảy.
Tử Lạc Vũ kỳ quái nhìn lão Đại, người này rõ ràng sợ chết, vì sao còn không đi?
“Thiếu hiệp, ngươi không thể đem kim nguyên bảo cho ta sao? Hồ lão Đại ta nguyện ý làm xa phu vì thiếu hiệp, chấp nhận làm nô bộc, mặc cho thiếu hiệp sai bảo.” Lão Đạinói.
Tử Lạc Vũ nhìn kim nguyên bảo trong tay, xem ra trong nguyên bảo này có chuyện xưa.
“Tất cả mấy người đều ham mê vàng bạc, vì sao ta phải đáp ứng ngươi?”
“Ta… ta cũng không phải người ham mê vàng bạc.” Ánh mắt hắn lấp lánh, hình như có nước đọng.
Tử Lạc Vũ làm như không nhìn thấy, nhếch môi cười, nói: “Lại còn giả bộ, nếu khôngphải ham mê vàng bạc, tham tài, vì sao lại đi làm cường đạo?”
Lão Đại xiết chặt lòng bàn tay, lập tức thả lỏng nói: “Ta làm cường đạo cũng là bất đắc dĩ!”
Tử Lạc Vũ giương mắt, quét qua hai tròng mắt hắn, đôi mắt là cửa sổ tâm linh, vạn vật đều thấy ở trong đó, nó có thể phản ánh một cách chân thực nhất suy nghĩ của mộtngười, cũng có thể phản ánh rõ người đó có nói dối lừa gạt hay không, trừ phi là cao thủ ngụy trang, người bình thường không thể trốn không thoát ánh nhìn của Tử Lạc Vũ.
“A…?” Nàng hôm nay thu hoạch không nhỏ, tâm tình tốt nên rốt cuộc cũng có hứng thú.
“Ta vốn tên là Trần Đông Ly, là tướng quân nhất danh của Nam Việt Quốc, ba năm trước đây ta bị tiểu nhân hãm hại, bị Ngô hoàng đánh nhốt vào đại lạo, cách một ngày sau xử trảm, màn đêm buông xuống, nương tử đơn độc một mình tới đại lao cứu ta, nào ai ngờ, tên gian xảo kia sớm đã có an bài, cố ý thả nương tử cứu ta, rồi bày Thiên La Địa Võng ở bên ngoài muốn giết chết ta cùng nương tử.” nói tới chỗ này, trên mặt Trần Đông Ly hiện ra thống khổ, đoạn trí nhớ này là đoạn hồi ức hắn đau nhất nhưng cũng là đoạn không thể quên nhất.
Tử Lạc Vũ kinh ngạc, không nghĩ tới hắn không phải là con dân Đông Phong quốc, khó trách hắn lại lựa chọn làm cường đạo, đây là cách tốt nhất để che giấu thân phận.
“Nương tử vì cứu ta mà dùng hết hơi cuối cùng ôm chặt lấy ta lao ra cửa lao, ta được cứu sống, mà nương tử…” trên mặt Trần Đông Ly rơi xuống hai giọt nước mắt, đều nóilệ nam nhi không dễ dàng rơi xuống, chỉ vì chưa tới chỗ thương tâm.
“Vậy …” Tử Lạc Vũ nhìn kim nguyên bảo trong lòng bàn tay, bỗng nhiên hiểu ra, lập tức hiểu rõ ý nghĩ của kim nguyên bảo này trong lòng Trần Đông Ly.
“Vâng.” Trần Đông Ly gật đầu chứng thực suy nghĩ của nàng, sau đó nói: “Đây là trước khi nương tử tắt thở lấy từ trong người nàng đưa cho ta, nàng muốn ta nhất định phải sống sót, cho dù vì nàng, cũng cần phải còn sống.”
Phủ tướng quân hơn trăm lẻ mạng sống, cha mẹ con cái hắn đều không còn, nhà đãkhông còn, hắn sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì, nương tử, nàng vì sao không để vi phu đi cùng nàng?
Có lẽ là áp lực tích tụ lâu ngày, hắn vùi mặt trên đùi khóc to như đứa nhỏ, nỗi tuyệt vọng mất người thân, nỗi thống khổ sống tạm bợ trên trần thế, tất cả giờ khắc này đều trút hết ra.
Tử Lạc Vũ lẳng lặng nhìn hắn, chính mình cũng lâm vào trầm mặc, loại tuyệt vọng sinh ly tử biệt nàng chưa từng trải qua nhưng nàng biết, tựa như khi đó, cha cần hai ngàn tiền phẫu thuật, nàng liều mạng giải câu đố, kỳ thật, không ai biết tâm tình nàng ngay lúc đí, nàng sợ hãi, sợ hãi mất đi cha, câu đố tựa như rơm rạ cứu mạng nàng, mà việc nàng làm duy nhất chỉ có thể là nắm chặt, lấy được giải thưởng.
Tiếng khóc thấp dần rồi đến tiếng thút thít, Tử Lạc Vũ biết lúc này hắn đã khôi phục tâm tình.
Tay nhỏ vỗ vỗ bờ vai hắn, Tử Lạc Vũ nói: “Đại bá, kim nguyên bảo trả lại ngươi.”
Trần Đông Ly mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ cảm kích nhìn tiểu nam oa, tay run rẩy tiếp nhận kim nguyên bảo, xúc động nói: “Thiếu hiệp, Trần Đông Ly nói lời sẽgiữ lời.”
Tử Lạc Vũ biết hắn nói vậy là không hề ủy khuất làm nô bộc cho nàng, phải thừa nhận, nam nhân này là hán tử chân chính, không nói hư ngôn.
“không cần, bản thiếu hiệp cũng không phải dạng lưu manh cướp đoạt, kim nguyên bảo này vốn thuộc về ngươi, không cần đối với ta sinh lòng cảm kích gì đó.” Tay nhỏxua lắc, Tử Lạc Vũ hướng đến xe ngựa.
Trần Đông Ly nhìn bóng dáng nho nhỏ, cảm xúc trào lên trong lòng, một hài tử năm tuổi gặp nạn không sợ hãi, xử sự quyết đoán, đắn đo đúng chỗ, so với người lớn chỉ hơn chứ không kém, tương lai nhất định là rồng giữa loài người.
Chân Tử Lạc Vũ sắp đi đến xe ngựa thì thấy vị trí mã phu rỗng tuếch, nàng thiếu chút nữa mắng chửi người, chết tiệt, người bán rong kia còn nói cái gì muốn đi đâu xa phu đưa nàng đi, ai tới nói cho nàng, xa phu đâu?
Đảo quanh đầu xe ngựa một vòng chỉ thấy mỗi một con ngựa hồ đồ ngốc nghếch, vậy đại hán kia đi nơi nào? Mặt ngoài trông qua thật thà phúc hậu, không giống loại tiểu nhân đê tiện, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?
“Thiếu hiệp, không bằng để lão Đại ta tới giúp ngài chạy xe ngựa nhé!” Trần Đông Ly đứng dậy, đi đến trước xe ngựa, tự đề cử mình.
Cũng không còn cách nào, Tử Lạc Vũ gật đầu, nói: “Được rồi! Ta muốn đến chiến trường đang đánh giặc.”
Trần Đông Ly chưa kịp nói thì từ trên cây một nam tử mặc thanh sam đeo mặt nạ ngọc nhảy xuống, rơi đúng vào vị trí chăn ngựa.
“Chiến trường không phải nơi người người đều có thể đi được, hắn không được, khôngbằng để ta thay được không?”
Tử Lạc Vũ thấy vậy mắt liền đau, thằng nhãi này không phải xưng “bản tôn” sao? hắnngồi trên cây từ khi nào thế? Nàng vì cái lông gì vẫn chưa phát hiện ra.
“Chúng ta có quen biết sao? Đại ca.”
Nam tử ngọc diện nhếch môi cười, từ vị trí chăn ngựa nhảy xuống, đi đến trước mặt Tử Lạc Vũ, thấy nàng lui ra phía sau, hắn liền tiến thêm về phía trước, dùng tiếng nóichỉ nghe được hai người: “Trần Đông Ly là phạm nhân chạy trốn của Nam Việt quốc, ngươi xác định muốn hắn đưa ngươi đi à?”
Tử Lạc Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng biết hắn nói có lý, đập lên móng heohắn vuốt ve trên cánh tay nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi với ta không thân cũng chẳng quen, ngươi vì sao phải giúp ta?”
Nam tử ngọc diện nhẹ giọng cười, nói: “Ai nói chúng ta không thân cũng chẳng quen hả? Ngươi là chủ nhân của tiểu hồ ly, ta là ân nhân cứu mạng của tiểu hồ ly, nói thế nào thì chúng ta cũng là chỗ quen biết, đúng không?”
Tử Lạc Vũ cả kinh, hắn cư nhiên biết nàng dịch dung, lại mò mẫn hiểu rõ thân phận nàng như vậy, tới cùng hắn có mục đích gì? Nếu hắn thật sự là người yêu nữ đưa tới, vì sao không dứt khoát trực tiếp bắt nàng làm vui lòng yêu nữ chứ?
“Oa oa, đừng lo lắng, ta không có ác ý, chỉ là không muốn ngươi bị thương để tiểu hồ ly lo lắng thôi, ta đối với tiểu hồ ly kia tốt như vậy, vật nhỏ không lương tâm lại trốn cả ngày trong vương phủ, nhất định là không nhớ ta rồi.” Dứt lời! Nam tử ngọc diện giả làm Tây Thi ôm ngực, khuôn mặt đằng sau tấm mặt nạ kia chắc chắn vô cùng đặc sắc?
Tử Lạc Vũ nghiến răng, hận không thể đi lên cắn hắn vài cái, bọn họ quen thân lắm sao? Nàng vì cái lông gì phải cần hắn chứ? Hừ…thật đúng là…
Rốt cuộc sau tấm mặt ngọc kia che dấu một khuôn mặt như thế nào? Nàng rất tò mò, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, tay mập nhỏ đưa tới, thời điểm gần như sắp cởi được mặt ngọc của hắn…
“Mẹ ta nói, người bỏ mặt nạ ngọc của tôn nhi tất phải gả cho tôn nhi, nếu ngươi muốn gả cho tôn nhi, lập tức tháo mặt nạ đi!” hắn không ngăn cản nàng, hai tròng mắt mỉm cười gắt gạo dừng trên gương mặt nàng.
Tay Tử Lạc Vũ run rẩy như vừa đụng phải củ khoai lang nóng phỏng tay, thì ra là mộttên nam nhân đeo mặt nạ có quy định bất thành văn như vậy, không xem liền khôngxem, người nào hiếm lạ chứ.
“Thế nào, ngươi không ngại sao, ta là nam nhân đấy.” Lời nói ra giả dối gian xảo.
“Ta không ngại! Ngươi có thể ôm tiểu hồ nhi cùng nhau gả cho tôn nhi.”
Ặc! Ai tới cho nàng mượn chút máu để phun ra đi? Tên nam nhân này thật không phải người bình thường.
Dường như nghĩ đến gì đó, Tử Lạc Vũ nói: “Vừa rồi ngươi thấy ta có nguy hiểm, cư nhiên lại không tới giúp ta? Còn nằm trên cây ngủ ngon? thật không có tính người mà.” Hừ hừ, hắn không xứng đáng làm người chăn ngựa của nàng!
Nam tử mặt ngọc nhẹ giọng cười, nói: “Tôn nhi làm sao nỡ để ngươi bị thương chứ? Nhìn ngươi một người có thể ứng đối, tôn nhi đành ở trên tàng cây làm người nhàn rỗi thôi.”