Tử Lạc Vũ ôm lấy cánh tay Tiêu Diệc Nhiên, nhìn người xinh đẹp đang gần nàng trong gang tấc, nói: “Phụ thân, còn cần một bông băng thanh ngọc liên nữa, Vũ nhi liền có thể trưởng thành”.
hắn thuận thế nằm nghiêng bên cạnh nàng, bàn tay nắm lấy eo nhỏ, nhẹ kéo một cái, ôm nàng sát vào ngực hắn.
Con ngươi đen láy chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo non mềm của Tử Lạc Vũ, gương mặt ngập tràn ánh sáng giống như bông hoa sớm mai hứng đầy sương sớm tỏa hương thơm ngát, thuần mỹ, ngọt ngào.
hắn lại nghĩ tới bộ dáng của nàng khi lớn lên, vạn phần mong chờ, có lẽ không lâu nữa, nàng liền có thể hoàn toàn trở thành người của hắn, đây không phải là đang thỏa mãn nguyện vọng của hồ ly háo sắc sao?
“Được, phụ thân giúp con đến Phật Linh lấy Băng thanh ngọc liên, để Vũ nhi mau lớn chút, ta… cũng không để Vũ Nhi… chờ lâu lắm”. Hai câu trước nói rất lưu loát, câu sau lại có chút đứt quát, nếu để ý, sẽphát hiện lỗ tai hắn đỏ ửng…
Tử Lạc Vũ hưng phấn nằm úp sấp trên người Tiêu Diệc Nhiên, đặt vị vương gia nào đó dưới thân, mặt mày hớn hớ xoa bóp gương mặt tuấn tú, lại hôn bẹp một cái, vui mừng nói: “Phụ thân, người nhất định không được để Vũ nhi chờ lâu, Vũ nhi đã không đợi kịp nữa rồi”.
Nhanh nhanh để nàng ăn đóa băng thanh ngọc liên thứ ba đi! Chờ nàng trở thành mỹ nữ rồi, lại đi lăn lộn giang hồ, nhìn thấy soái ca nào thuận mắt, liền ra tay nghĩa hiệp, nhìn không vừa mắt, liền cầm cục gạch, ném vào hắn…
Tiêu Diệc Nhiên được nàng hôn hai cái, tâm viên ý mãn, năm chữ không đợi kịp nữa này vẫn liên tục xoay vòng trong đầu hắn..
“Vũ Nhi, nhịn một chút, được không?” Gương mặt tuấn tú của vị Vương gia nào đó có chút nóng lên.
“Phụ thân, chịu đựng rất khó chịu đó!” Nàng từ một tiểu hồ ly đợi mãi để làm người, từ đứa bé năm tuổi, nhịn đến năm mười một tuổi, ai có thể hiểu được chứ, lúc người lúc thú rất khổ sở? Nàng có thể không khó chịu sao?
Tiêu Diệc Nhiên nhớ tới lúc ở trong hồ, lúc ấy hắn cũng nhẫn nhịn rất khó chiu, cho nên, hắn hoàn toàn hiểu được cảm nhận của nàng bây giờ, có điều, nàng còn nhỏ như vậy, bản vương không thể…
Có lẽ thật sự nên trách bản vương quá mức tuấn mỹ, hồ ly háo sắc này thường ở bên cạnh liền khó tránh khỏi động tình, liên tục rình coi bổn vương khỏa thân cũng không phải lỗi của nàng, nếu muốn trách, chỉ có thể trách vẻ đẹp của bổn vương đã hoàn mỹ tới cực hạn…
một vị vương gia nào đó cưỡi ngựa lướt gió tự yêu bản thân vô hạn.
“Phụ thân, người đang nghĩ gì?” Tử Lạc Vũ nhìn thấy ánh mắt hắn có chút nhộn nhạo, dường như đangđắc ý lắm, nàng cũng không rõ có gì khiến hắn vô cùng hưng phấn như thế?
“Ta đang nghĩ cách lấy băng thanh ngọc liên cho Vũ Nhi”. Người nào đó bắt đầu trợn mắt nói dối…
Tử Lạc Vũ lật người ra khỏi người hắn, ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Ai, theo con thấy! không bằng người để con trực tiếp đi chùa Phật Linh, nhân cơ hội tới gần linh đồng, để đao trên cổ hắn, giao thì khônggiết, không giao liền giết”.
Biện pháp này có vẻ không sai, cho dù võ công cao tới đâu cũng sợ một đao mất mạng, để lưỡi đao trêncổ linh đồng, còn không sợ hắn ta không ngoan ngoãn giao đồ ra sao.
Tiêu Diệc Nhiên buồn bực, không biết nên nói gì.
“Chỉ sợ Vũ nhi còn chưa tới gần linh đồng, đã bị mười tám con dao để lên cổ” Tiểu nha đầu này cho rằng mười tám đồng nhân là đồ trưng bày sao?
“Phụ thân, ngài thật là không có học thức, hòa thượng không được sát sinh, cho nên, khả năng bọn họ dùng đao giết con không lớn”. Người tin phật đều lấy từ bi làm trọng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đây chính là danh ngôn của Phật giáo nha.
“Ai bảo với con hòa thượng thì không sát sinh?” Tiêu Diệc Nhiên hỏi.
“Sao? không phải đều nói hòa thượng phải từ bi sao? Chẳng lẽ còn giết người?”
“Nam Việt từng có một văn thần, thê nhi trong nhà ông ta mắc bệnh lạ, ông ta quỳ gối trước cửa chùa ba ngày, dùng mọi cách cầu xin linh đồng phổ độ thánh quang cứu thê nhi mình, trong tình thế cấp bách, ông ta liền xông vào thiện phòng của linh đồng”.
“Sau đó thì sao? Có phải linh đồng đuổi ông ta ra ngoài không?”
Tiêu Diệc Nhiên cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Vị văn thần kia còn nửa bước nữa là tới thiện phòng, đã bị mười tám đồng nhân đánh cho, trước khi chết, ông ta còn không thể sáng mắt”.
“Fuck! Tàn nhẫn như vậy sao? Vậy Nam Việt Hoàng đế có đem linh đồng bắt tới trừng trị không?” trêngương mặt nhỏ của Tử Lạc Vũ đầy vẻ tức giận, còn nói gì mà cửa phật từ bi chứ, đó là một sinh mệnh còn sống sờ sờ đó! Cho dù không cứu thê nhi ông ta, cũng không cần đánh chết người!
“Linh đồng là hiện thân của Phật ở nhân gian, phù hộ con người mưa thuận gió hòa, Hoàng Thượng Nam Việt Quốc tất nhiên không có khả năng kêu lính đi bắt linh đồng”. Đừng nói là một văn thần, cho dù linh đồng đi giết hoàng tử, Hoàng đế chưa chắc dám nói linh đồng không đúng.
"Fu*k! Đám linh đồng kia là thần côn sao! Con khinh bỉ hắn, vô cùng khinh bỉ hắn”. Đúng là linh đồng chó má, mưa thuận gió hòa là hiện tượng tự nhiên, không phải dựa vào phù hộ. Kiến thức cổ nhân không nhiều, không hiểu hiện tượng tự nhiên, vậy nên mê tính cung phụng một ít thần linh, nâng bọn họ lên trời, làm cho bọn họ có cơ hội diễu võ giương oai, giả thần giả quỷ.
“Được rồi, việc này vẫn để cho phụ thân giúp con làm! Trời tối rồi, Vũ nhi mau ngủ đi!” Tiêu Diệc Nhiên xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
“Được, đúng là phụ thân tốt của Vũ Nhi”. Ngoài miệng Tử Lạc Vũ cười toe toét, gật đầu.
Gương mặt nhỏ nhắn rúc vào trên cánh tay hắn, ngửi lấy mùi hương dễ chịu trên người hắn, nàng ngọt ngào nhắm mắt lại.
“Phụ thân, hương thơm trên người ngài thật dễ ngửi, Vũ nhi rất thích”. Tử Lạc Vũ vừa nhắm mắt vừa nói.
“Ừm”. giọng nói Tiêu Diệc Nhiên rất trấn định, chỉ có trong đôi mắt đen kia có chút dao động dập dờn, trong tâm không ngừng rung động.
Tảng sáng ngày hôm sau, một vầng ánh sáng vàng bắt đầu mọc lên từ phía đông.
Sáng sớm Tiêu Diệc Nhiên liền mặc triều phục, ngoái đầu nhìn lại Tử Lạc Vũ đang ngủ như lợn chết ở trên giường, trong lòng hắn thấy thật ấm áp, thần thanh khí sảng đi lên triều.
Mặt trời lên cao Tử Lạc Vũ mới tỉnh, mặc xong quần áo, mở cửa, nghênh đón nàng là ánh mặt trời chói chang, trước cửa còn có một người đứng thẳng tắp, gương mặt thanh tú dưới ánh nắng có chút cương nghị.
“Gian tế” này thường xuyên đi theo nàng, không phải là chuyện gì tốt, phiền chết đi được, nàng phải nghĩ cách dụ hắn đi.
Tử Lạc Vũ đi ra khỏi phòng, ngoắc ngoắc tay với Nguyệt Sắc, thấy hắn cúi đầu xuống, nàng nói: “Tìm Ngọc Lưu Ly tới cho ta”.
“Tiểu chủ tìm Ngọc Lưu Ly làm gì?” Nguyệt Sắc theo bản năng hỏi lại, giác quan thứ sáu của nam nhân nói cho hắn biết, bình thường nếu tiểu chủ nhân kêu hắn đi làm việc, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
“Ta nói này bạn nhỏ tiểu Nguyệt, ta là chủ nhân của ngươi, hay ngươi là chủ nhân của ta hả? Kêu ngươi đi, ngươi phải đi, hỏi lung tung nhiều chuyện vô nghĩa vậy làm gì?” Hai tay Tử Lạc Vũ khoanh trước ngực, không khách khí nói.
“Dạ, tiểu chủ nhân”. hắn nào dám làm chủ nhân của nàng chứ? Muốn giết thuộc hạ sao.
Nguyệt Sắc bị Tử Lạc Vũ nói như vậy, cũng không để ý tới cái gì mà giác quan thứ sáu của nam nhân, nhanh chân đi tìm nha đầu Ngọc Lưu Ly.
Sau khi hắn tìm được Ngọc Lưu Ly, Tử Lạc Vũ đã không ở trong phòng, Nguyệt Sắc gấp gáp, tiểu chủ nhân không chạy ra ngoài chứ?
“Nguyệt ca, huynh đừng nóng vội, muội biết tiểu chủ nhân ở chỗ nào”. Ngọc Lưu Ly cười hì hì nói, gương mặt nàng và Tử Lạc Vũ năm tuổi giống nhau như đúc, tính tình cũng giống Tử Lạc Vũ tới chín phần.
“Ở chỗ nào”. Nghe Ngọc Lưu Ly nói vậy, tâm tình Nguyệt Sắc mới hơi an tâm.
“đi theo ta”. Ngọc Lưu Ly đi trước, chân nhỏ dẫn đường.
Chốc lát sau, Ngọc Lưu Ly dẫn Nguyệt Sắc tìm được Tử Lạc Vũ ở phòng bếp.
Tử Lạc Vũ đang cầm chân gà trong tay, vui vẻ ăn uống, nhìn thấy Ngọc Lưu Ly đang theo bộ dáng lúc năm tuổi của nàng, liền vẫy vẫy tay nói: “Muội muội, lại đây ăn chân gà”.
Ngọc Lưu Ly cười hì hì chạy tới, vươn tay cầm lấy một cái chân gà trong bát mà gặm, bộ dáng này quả thật tương tự như Tử Lạc Vũ.
Hai người gặm sạch một mâm chân gà, Tử Lạc Vũ lau tay vào vải bông bên cạnh, kéo Ngọc Lưu Ly ra ngoài, thì thầm một lát.
“cái này… Tỷ tỷ, không được đâu!” Đầu nhỏ của Ngọc Lưu Ly lắc như trống bỏi.
“Có gì mà không được? Tỷ nói đi, chính là đi”. Tử Lạc Vũ cau mày nói.
"Nhưng mà..." Ngọc Lưu Ly còn muốn nói tiếp.
“Đừng nhưng mà, mau đi thôi!” Tử Lạc Vũ ngắt lời Ngọc Lưu Ly, kéo nàng ấy đẩy về hướng Nguyệt Sắc.
Mí mắt Nguyệt Sắc giật một cái, hắn có cảm giác không được tốt lắm, lại nhìn thấy tiểu chủ nhân muốn chạy ra ngoài, hắn liền nhấc chân muốn đuổi theo…
“Nguyệt Sắc ca ca ca, Ngọc Nhi thích huynh, đừng bỏ muội lại được không?” Ngọc Lưu Ly ôm lấy đùi Nguyệt Sắc, lớn tiếng la lên, khiến một đám nha hoàn và nô tài chạy lại xem, có người chỉ trỏ cười nói, có người che miệng cười.
Nguyệt Sắc thật muốn đá chết Ngọc Lưu Ly, hại hắn không đuổi theo tiểu chủ được, nhưng mà, có đám nha hoàn ở đây, hắn nào dám đá chết nàng! Thân phận nàng ta bây giờ chính là “Nhị tiểu thư” Tiêu Vương Phủ.
“Nhị tiểu thư, ngài trước hết buông chân thuộc hạ ra được không?” Gương mặt Nguyệt Sắc đau khổ, nhìn thân hình nhỏ bé vàng nhạt kia càng lúc càng xa.
“Nguyệt Sắc ca ca, ôm một cái”. Ngọc Lưu Ly đau khổ ép buộc, tất cả những thứ này đều là do tiểu chủ nhân ban tặng, nói, liên tục nói, đều là ngôn ngữ tốt của tiểu chủ nhân dạy cho.
Sắc mặt Nguyệt Sắc cứng đờ, Ngọc Lưu Ly này! Tiểu chủ nhân cho ngươi thứ gì tốt, lại có thể trợ Trụ vi ngược (1), giúp đỡ nàng ta tới giết hại hắn chứ?
(1) Trợ Trụ vi ngược (助纣为虐) = nối giáo cho giặc, giúp kẻ xấu làm chuyện ác.
“Buông ra” Nguyệt Sắc có chút tức giận.
“Nguyệt Sắc ca ca xấu xa, oa…” Ngọc Lưu Ly gân giọng khóc lớn, giọng to như táo, nước mắt lại như mèo.
Nguyệt Sắc vô cùng đau đầu, hắn siết chặt tay mấy lần, cuối cùng vẫn không đành lòng, cúi người ôm lấy đứa nhỏ đang ôm chân hắn gào khóc, cắn răng nói: “không cho phép khóc”.
Ngọc Lưu Ly thuận thế ôm lấy cổ Nguyệt Sắc, gương mặt nhỏ nhắn chôn bên cổ hắn, thấp giọng nói: “Phụ thân, đừng bỏ Ngọc Lưu Ly lại được không?”
Nguyệt Sắc ngẩn người, một tiếng phụ thân này, hắn chỉ ở những lúc giả dạng thành Vương gia, nghe nàng gọi, khi đó chẳng qua cũng chỉ là đi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bây giờ, nghe thấy nàng kêu như vậy, lại khiến hắn có cảm giác quái dị.
Ngọc Lưu Ly nghĩ tiểu chủ nhân cũng đi xa rồi, tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng Nguyệt Sắc đang sững người, nói: “Thả ta xuống”.
Nguyệt Sắc bị Ngọc Lưu Ly làm cho không biết nên làm thế nào, lúc thì muốn ôm, lúc lại kêu thả xuống.
Chân nhỏ của Ngọc Lưu Ly chạm được mặt đất, liền chạy bước nhỏ về phía trước, tay nhỏ còn vẫy vẫy với người đằng sau, giọng nói con nít: “Nguyệt Sắc, ngươi cần đi chỗ nào thì đi đi, đừng tới làm phiền ta”.
Nguyệt Sắc thiếu nữa liền ngã xuống đất, rõ ràng nàng ta luôn làm phiền hắn, tiểu cô nương sao có thể nói mấy lời điên đảo như vậy?
Tiểu cô nương này nhất định là ác liệt giống hệt tiểu chủ nhân…
Tử Lạc Vũ vừa trốn ra được cửa phủ, đã bị Tiêu Diệc Nhiên vừa kịp lúc hạ triều về tóm được.
“Hè hè, phụ thân”. Tử Lạc Vũ chột dạ cười, đôi chân nhỏ liên tục lui về sau, lui vào trong phủ.
“Lại muốn chạy ra ngoài?” Tiêu Diệc Nhiên tới gần nàng, mới về một buổi tối đã muốn chạy ra ngoài, Tiêu Vương PHủ này có phải không nhốt được nàng rồi không? Hay là bên ngoài có gì rất hấp dẫn nàng?
“không có… không có…” Ngụy La phất tay, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng đã ảo não lắm rồi, sao nàng lại nghĩ tới việc trèo tường ra ngoài chứ?