Trong lòng Tử Lạc Vũ hẫng một cái, nàng đang nghĩ tới việc sáng mai có thể thần không biết quỷ khônghay mà chạy trốn, quá hả hê rồi. Bị mỹ nam Vương gia hỏi tới, trong lòng nàng nhảy nhót không ngừng, giống như đang giấu một bí mật nho nhỏ, kém chút nữa là bị phụ thân phát hiện ra.
“PHụ thân, Vũ nhi nhớ người”. Nàng nói câu này xong có chút đỏ mặt, tim đập bình bịch, khí huyết xông hết lên đầu.
Tiêu Diệc Nhiên nhìn ra sắc mặt nàng khác thường, có điều hắn không vạch trần, hắn thích nghe nàng nói nàng nhớ hắn.
hắn cúi người, ngón tay thon dài vén sợi tóc bướng bỉnh ở bên thái dương nàng lên, nhìn qua vành tai nàng, lòng bàn tay thân mật vuốt ve vành tai đỏ ửng của nàng, thấy Tử Lạc Vũ chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt đen của Tiêu Diệc Nhiên cũng ấm hơn, êm ái nói: “Ta cũng nhớ ngươi”.
Mặt Tử Lạc Vũ có chút ngứa, nàng biết, đó là do bàn tay thường cầm kiếm của mỹ nam Vương gia.
“Ha ha, phụ thân, ngứa quá!” Nàng cười, chôn mặt vào trong chăn.
Tiêu Diệc Nhiên thấy tay mình bị dời đi, hắn mỉm cười đứng thẳng người, nói với khối chăn mềm: “Ta đitắm rửa trước, rồi qua với con”.
một lát sau, trong bình phong truyền tới tiếng nước ào ào, Tử Lạc Vũ chui đầu ra khỏi chăn, mắt nhìn chằm chằm phương hướng của bình phong, mỹ nam Vương gia đúng là người thích sạch sẽ!
Nàng lại nhìn mình, nàng có vẻ quen thuộc với bộ dáng lúc còn là tiểu hồ ly, mấy ngày chẳng tắm rửa gì cũng cảm thấy rất bình thường, thật tốt! nàng phải thừa nhận, nàng không quá thích tính khiết phích của mỹ nam Vương gia…
Chỉ cần trên người không có mồ hôi, nàng cũng không quản…
không bao lâu, Tiêu Diệc Nhiên liền đổi một bộ quần áo khô mát đi tới bên giường, thiếu nữ trên giường đang nhắm mắt lại: “đi ngủ”.
Trong đầu Tử Lạc Vũ không ngừng tự nói với bản thân phải đi ngủ nhanh chút, nhưng nàng không ngủ được, có lẽ là vì hưng phấn quá độ, ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Chăn mềm trên người bị xốc lên, nàng biết mỹ nam Vương gia lên giường, cũng tùy hắn, thân thể nàng bị cái ôm quen thuộc bao lấy, Tử Lạc Vũ theo thói quen lủi lủi trong lòng hắn, tay nhỏ khoác lên ngang hông hắn, tư thế này ngủ rất dễ chịu.
“Vũ nhi”. GIọng trầm trầm của hắn vang lên từ đỉnh đầu nàng.
“hử?” Tử Lạc Vũ nhếch mi, nàng cmar thấy kỳ quái, hắn có phải có chuyện gì muốn nói với nàng không?
“Con cảm thấy ta đối với con thế nào?” hắn hỏi.
“Rất tốt!” So với cha ruột nàng còn tốt hơn đó!
“Tiểu Vũ có thể vĩnh viễn ở cùng ta không?” Đôi mắt đen của Tiêu Diệc Nhiên có chút tĩnh mịch, nếu như nàng nói muốn vĩnh viễn ở chung với hắn, vậy đại hôn vào năm ngày sau, nàng hẳn sẽ khôngkháng cự.
Tử Lạc Vũ giật mình, hắn có phải đang thăm dò nàng có nguyện ý làm Vương phi của hắn không?
Nàng cười cười, nụ cười xán lạn: “Người là phụ thân của Vũ nhi mà, đương nhiên con muốn ở chung một chỗ với phụ thân mãi”.
Môi mỏng Tiêu Diệc Nhiên mím chặt, hắn ở trong lòng nàng, chỉ đơn thuần là phụ thân của nàng sao?
Tiểu hồ ly này bình thường giảo hoạt, nói trắng ra, nàng chính là không muốn mãi ở bên cạnh hắn, biết được điều này khiến tâm tình Tiêu Diệc Nhiên cũng không thoải mái.
Mấy ngày nay nàng đều chạy tới “Thính Vũ Hiên”, phải chăng là vì coi trọng tiểu tử Hiên Viên Lưu Trần kia? Nàng từ nhro đã vì Trần ca ca mà náo loạn khó chịu với hắn.
“Vũ nhi cảm thấy Hiên Viên Lưu Trần bây giờ và Hiên Viên Lưu Trần ngồi xe lăn trước kia, người nào khiến Vũ nhi yêu mến hơn?” Vị vương gia nào đó nói với giọng nồng đậm dấm chua.
Tử Lạc Vũ sửng sốt một chút, nàng tự cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của hắn nữa, làm sao lại kéo tới trên người Hiên Viên Lưu Trần rồi?
“Hiên Viên Lưu Trần bây giờ với Hiên Viên Lưu Trần trước kia có gì khác nhau sao?” không phải đều là một người sao? Nàng thật không hiểu mỹ nam Vương gia hỏi như vậy là có ý gì?
“Có”. hắn nói.
Tử Lạc Vũ nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, Hiên Viên Lưu Trần hiện tại có thể đi đứng được, Hiên Viên Lưu Trần trước kia đi đứng không tiện, đúng là có khác nhau.
“Hiên Viên Lưu Trần trước kia tốt hơn một chút”. Lúc Tử Lạc Vũ nói câu này vô cùng cẩn thận, nàng không muốn mỹ nam Vương gia có khúc mắc với Lưu Trần, bởi vì, trong tâm nàng đã đem Lưu Trần thành đệ đệ mình.
Tiêu Diệc Nhiên không thấy miệng nhỏ của nàng nói tới Hiên Viên Lưu Trần, dấm chua trong lòng hắncũng vơi đi một chút, nàng lựa chọn Hiên Viên Lưu Trần trước kia, cũng là nói cho hắn biết, nàng khôngcó tình cảm nam nữ với Hiên Viên Lưu Trần, đáp án này có chút khiến hắn hài lòng.
“Ngủ đi!” Tay hắn vỗ nhẹ trên lưng nàng, nhẹ nhàng nói.
Tử Lạc Vũ không lên tiếng, yên lặng nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau, Tiêu Diệc Nhiên cung không ngủ, năm ngày nữa, lúc nàng biết chân tướng nhất định sẽ náo loạn đủ kiểu với hắn.
--**--
Ngày thứ hai, Tử Lạc Vũ nhịn cả ngày không chạy ra ngoài, mãi cho tới sáng sớm ngày thứ ba, Tiêu Diệc Nhiên vừa đi vào triều, nàng liền tỉnh.
Nàng lấy bao quần áo nhỏ ở dưới gầm giường lên, xách lên tay cầm cầm một chút, hình như có chút gây chú ý thì phải, nàng mở bao y phục ra, lấy ít bạc vụn bỏ trên người, số bạc còn lại giấu dưới giường.
Trong ngực nàng còn để ngân phiếu một vạn lượng của Úy Trì Nhạc, đại khái cũng đủ rồi. Nam Cung Tử Vũ còn thiếu nàng một ngàn lượng, xem ra, bây giờ nàng cũng là một tiểu phú bà rồi.
Tử Lạc Vũ vừa mới chuẩn bị đi ra khỏi hòng, lại quay trở về, nàng đi làm không lưu lại chữ nào, mỹ nam Vương gia về sẽ nghĩ nàng bị ai bắt đi, vẫn nên lưu lại một tin đi!
Viết xong, nàng bỏ bút lông vào ống đựng bút, cười đi ra phòng ngủ.
THính Vũ Hiên
Nam Cung Tử Vũ thấy thân ảnh nho nhỏ của Tử Lạc Vũ, trên mặt hắn có vẻ vui mừng liền đứng dậy nghênh đón.
“Tiểu Vũ”.
“Việc này không nên chậm trễ, Tử Vũ, chúng ta đi nhanh đi!” Còn nửa canh giờ nữa mỹ nam Vương gia sẽ hạ triều, nàng cần rời khỏi kinh thành trong nửa canh giờ này.
“Được, ta đã chuẩn bị tốt xe ngựa rồi, mời Tiểu Vũ đi theo ta”. hắn ta nói chuyện nho nhã lễ độ, khiến người nghe rất dễ chịu.
Tử Lạc Vũ đi phía sau hắn ta, sờ sờ dịch dung thuật trên mặt, sẽ không có người nào nhận ra nàng đi!
Ngồi trên xe ngựa, trong lòng Tử Lạc Vũ thoáng yên tâm một chút, nửa canh giờ nữa nàng có thể ra khỏi thành, cũng không cần lo lắng như vậy, thiên hạ rộng lớn, mỹ nam Vương gia muốn tìm được nàng cũng không phải chuyện đễ dàng.
Nàng lấy ngọc bội của hắn ta từ trong ngực ra, để lên tay hắn ta, tay nhỏ chìa ra: “một ngàn lượng”.
Nam Cung Tử Vũ ngẩn người, từ trong ngực lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng để vào tay nàng, lại bỏ ngọc bội lại trên tay nàng”.
“Tiểu Vũ trước cứ giữ giúp ta mấy ngày”.
“Như vậy không tốt đâu”. Mặc dù Tử Lạc Vũ thích khối ngọc bội này, nhưng nàng cũng biết ngọc bội trên người nam tử cổ đại thường sẽ có một ý nghĩa đặc thù nào đó, ví dụ như: tín vật đính ước.
“Ta cũng biết không tốt, nhưng không còn cách nào khác, còn nhờ Tiểu Vũ giúp đỡ Tử Vũ”. Đôi mắt tím thanh tịnh của hắn ta có chút không yên, giống như đang gặp chuyện gì khó khăn.
“Giúp ngươi? Bằng cách nào?” Tử Lạc Vũ hăng hái hỏi, trên người hắn ta có vẻ có chút thú vị.
Nam Cung Tử Vũ nhíu mày thành hình chữ Xuyên, thở dài một hơi nói: “Chạng vạng tối hôm qua, ta hành tẩu trển đường, bị một cô nương quấn lấy, nói là muốn làm nương tử cảu ta, còn cứng rắn nhét ngọc bội cho cha, cũng bảo ta tặng ngọc bội cho nàng, ta thật sự rơi vào đường cùng, đành phải nóimình có hôn ước để nàng ấy hết hi vọng”.
“Ha ha~…” Tử Lạc Vũ ôm bụng cười to, cô nương kia quả là cực phẩm, trên đường nhìn trúng mỹ nam liền muốn đoạt lấy làm tướng công.
“Ta cũng muốn khóc, sao Tiểu Vũ còn cười?” hắn ta mới ra ngoài có ba ngày, liền đụng phải chuyện này, thật sự không biết phải làm sao.
“Con gái nhà người ta nhìn trúng ngươi là chuyện tốt, ngươi hẳn nên cưới nàng mới đung”. Tử Lạc Vũ trêu ghẹo nói.
“Tiểu Vũ, ngươi đi trên đường bị một nam nhân xa lạ quấn lấy, ngươi cũng cảm thấy đó là chuyện tốt?” Nam Cung Tử Vũ hỏi lại.
Tử Lạc Vũ đang cười liền cứng mặt, năng lực phản ứng của tiểu tử Nam Cung Tử Vũ này cũng rất nhanh đó!
“Nữ nhân và nam nhân không giống nhau?”
“Tại sao không giống?”
“Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, nhưng nữ nhân chỉ có thể chung thủy, đây chính là đạo lý không công bằng, nữ nhân tuyển nam nhân phải thật cẩn thận, mà nam nhân lấy nữ nhân, có thể tùy ý”. thật ra, vẫn là chế độ một vợ một chồng ở hiện đại tương đối khoa học, song phương chỉ cần không thể chịu nổi nhau thì có thể ly hôn, phụ nữ có thể tái giá, mà ở cổ đại này, nam tử có thể tái giá, nữ tử lại không thể”.
“Tam thê tứ thiếp có nhiều quá rồi không?” Nam Cung Tử Vũ nhỏ giọng hỏi lại.
Tử Lạc Vũ nhìn hắn ta kỳ quái, hắn ta không phải người của thời đại này sao? Còn hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy?
“Ngươi cứ nói xem?” Nàng tức giận hỏi.
Nam Cung Tử Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Nhiều lắm, không tưởng được’.
Tử Lạc Vũ nhìn hắn ta từ đầu tới chân rồi đánh giá, buồn bực nói: “Ngươi có phải người của thời đại này không hả? Đừng nói với ta, ngươi không biết ở đây nam nhân có thể lấy rất nhiều nữ nhân”.
Nam Cung Tử Vũ chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Ta biết”.
“Ngươi biết còn nói nhảm với ta?” Tử Lạc Vũ tức giận nói.
“Chẳng qua là ta cảm thấy tình cảm không phải dễ tìm, cho dù là nữ nhân hay nam nhân, hẳn là đều nên trân trọng đối phương, không thể cô phụ, không thể lấy loạn”. Nam Cung Tử Vũ nói.
“Này! Ngươi thật là một đóa hoa lạ của cổ đại đó”. Tử Lạc Vũ cười cười, ở niên đại này nghe được mộtnam nhân nói ra suy nghĩ này thật hiếm thấy.
“Coi như ta là đóa hoa lạ, còn xin Tiểu Vũ giúp một tay” Nam Cung Tử Vũ nhìn nàng khẩn cầu.
hắn ta thế mà hiểu nghĩa từ nàng nói à? ĐÔi mắt linh động của Tử Lạc Vũ nhìn xuống, ánh mắt cẩn thận nhìn kỹ nam nân này.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lần này nàng mở miêng, giọng nói lạnh thêm mấy phần.
Nam Cung Tử Vũ bị giọng nói lạnh như băng của nàng làm giật mình, lòng bàn tay nắm chặt, đôi mắt tím hiện lên chút ngượng ngùng.
“Ta là Tử Vũ”.
Gương mặt nhỏ của Tử Lạc Vũ trầm xuống, còn không chịu nói sao?
Nàng bỗng nhiên đứng người lên, tay nhỏ nắm lấy hai gò má hắn, lòng bàn tay lau đi đồ án màu đỏ trên trán hắn.
“Tiểu Vũ, ngươi…’ Nam Cung Tử Vũ bị hành động của nàng hù dọa, hoàn toàn không biết làm sao.
Tử Lạc Vũ không để ý tới hắn, một mực lau tới trán hắn đỏ bừng, nàng mới buông ra, là thật, khôngphải vẽ nên.
“Ta chỉ muốn kiểm tra đồ án trên trán ngươi một chút, không có ý gì khác”.
Nam Cung Tử Vũ lấy tay sờ sờ cái trán bị nàng lau tới đau, tự lầm bầm nói: “Ta bảo vệ xích diễm đồ án rất tốt”.
Tử Lạc Vũ đem tiếng làu bàu nhỏ như muỗi kêu của hắn thu vào tai, nếu hắn ta không định công khai, nàng cũng lười hỏi tới.
Nam nhân này, thật giống như người nàng đã vẽ, thật giống một khối ngọc thô.
Mặc kệ hắn ta có giống như nàng đã đoán hay không, nhưng có một điều nàng có thể khẳng định, người này không có ý xấu với nàng.
Ra khỏi cổng thành không bao lâu, liền nghe được giọng nữ thê thảm thút thít trên xe ngựa bị quan binh cản lại.
“Người ở bên trong, cút xuống cho ta”. Tiếng quan binh vừa thô vừa to vang lên.
Nam Cung Tử Vũ vừa muốn xuống xe đã bị Tử Lạc Vũ kéo lại, nàng lấy từ trong ngực ra một mảnh mặt nạ da người, dán lên mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn ta nói: “NGươi cẩn thận một chút, mặt mũi ngươi quá thu hút người khác”.
Chuẩn bị tốt sau, Nam Cung Tử Vũ sờ sờ mặt hắn ta, dường như không khác làn da nguyên bản của hắn ta là mấy, trong đôi mắt tím hiện lên chút ngạc nhiên.
Tử Lạc Vũ nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy chung quanh có thiếu nữ mười mấy tuổi bị giữ lại, sợi dây xích thật dài buộc bọn họ lại một chỗ giống như súc sinh, bên cạnh có một phụ nhân đau khổ đang đội khăn trùm đầu.
“Lại là một cô nương, phó tướng Bát, ngài tới xem một chút”.
Tử Lạc Vũ nghe thấy giọng nói của quan bình, quay đầu nhìn lại, người được xưng là phó tướng Bát là một nam nhân trẻ tuổi trong tay cầm một bức tranh, bức vẽ kia, khiến Tử Lạc Vũ ngạc nhiên, đây khôngphải là hình dạng nàng lúc mười một tuổi sao? Sao lại thế…
Nàng nhìn mấy thiếu nữ kia, tuổi tác bọn họ có vẻ như từ mười hai đến mười sáu tuổi, trên gương mặt nhỏ nhắn của họ đầy nước mắt, bọn họ nhìn chung đều có những nét tương tự nàng.
Những quan binh này sao lại muốn mắt thiếu nữ tương tự nàng?
Nhìn xiêm y của những quan binh này, có chút giống với quan binh của Nam Việt Quốc, nàng ở Nam Việt Quốc đều là dịch dung, những quan bình này từ đâu mà có hình của nàng?
“Trong xe ngựa còn có một nam nhân, xuống đây cho lão tử”. Giọng nói hung ác của quan binh mặc áo vải xanh.
Nam Cung Tử Vũ từ bên trong xe ngựa đi ra, lễ phép chào hỏi với bọn họ: “Đại gia, xin hỏi ngài tìm tại hạ có chuyện gì?”
Trong lòng Tử Lạc Vũ thấy buồn cười, Nam Cung Tử Vũ thật đúng là đơn thuần không hiểu chuyện khuất tất.
“Đừng nói dông dài với lão tử, nói, có thấy qua thiếu nữ nào giống như người trong tranh này không?” Quan binh chỉ vào bức họa mà phó tướng Bát cầm trong tay.
Hai tay Tử Lạc Vũ ôm lấy cánh tay Nam Cung Tử Vũ, dùng gương mặt sỡ hãi nói chuyện với quan binh: ‘Quan gia, ta và ca ca mới tới đây tìm người thân, trên đường đi đều chỉ gặp người già, ngay cả thiếu nữ cũng rất hiếm khi gặp, chứ đừng nói là thiếu nữ giống Thiên tiên như vậy, thảo dân và ca ca nào có phúc phận được nhìn thấy chứ!”
Nam Cung Tử Vũ bị Tử Lạc Vũ thúc cùi trỏ, vội vàng phụ họa: “ĐÚng vậy! Quan gia, tại hạ và muội muội chưa từng gặp thiếu nữ nào giống người trong tranh cả”.
“Lão tử hỏi ngươi có nhìn thấy thiếu nữ nào trông giống người này không, không phải hỏi ngươi có từng thấy thiếu nữ trong bức họa chưa, lão tử nhìn các ngươi từ thành Đông Phong Quốc đi ra, lão tử cũng không tin toàn bộ người trong Đông Phong Quốc không có thiếu nữ nào có dáng dấp thiên tiên giống như vậy?” Quan binh đeo đao quát Nam Cung Tử Vũ.
“Tại hạ chưa từng gặp qua”. Nam Cung Tử Vũ lắc đầu.
Tử Lạc Vũ chỉ vào bức họa, nghi ngờ hỏi: “Quan gia, các người tìm thiếu nữ giống tiên nữ này là định đưa tới nơi nào sao?”
Quan binh tức giận trừng mắt nhìn Tử Lạc Vũ: “không liên quan tới các ngươi’.
Tử Lạc Vũ rất muốn một cước giẫm chết quan binh dám hô to gọi nhỏ với nàng, lại cân nhắc chuyện bọn họ không có nhiều thời gian, không thể chậm trễ, ngẫm lại cũng coi như thôi.
“Quan gia, ta với ca ca có thể đi rồi sao?”
“PHó tướng Bát, ngài xem bọn họ…” Quan binh kia khách khách khí khí nói chuyện với phó tướng Bát trẻ tuổi.
Bát phó tướng không thèm để ý tới quan binh nịnh nọt, hắn ta đi tới trước mặt Tử Lạc Vũ, đôi mắt nâu nhìn kỹ thiếu nữ với gương mặt thanh tú trước mặt.
“Bát phó tướng đại gia, ngài nhìn xem, ta xấu xí như vậy, căn bản không giống với thiếu nữ xinh đẹp kia chút nào, vậy có thể giúp đỡ một chút không?” Nàng chuẩn bị đem thỏi vàng ròng nhét vào trong tay phó tướng Bát.
Phó tướng Bát cong cong môi cười, thiếu nữ này thật lớn gan, dám công khai hối lộ hắn ta.
“Tên là gì?” hắn ta hỏi.
“Thúy Hoa”. Tử Lạc Vũ mỉm cười, thuận miệng nói ra một cái tên.
Nam Cung Tử Vũ kìm nén tiếng cười, Tiểu Vũ đúng là sẽ nói mò.
“Thúy Hoa?” Lan phó tướng nhìn đôi mắt nàng thật giống với đôi mắt trong bức họa, lại đọc tên của nàng.
“Dạ có mặt”. Tử Lạc Vũ đứng vững nghiêm, chỉ kém không có cúi chào.
Phó tướng Bát thấy bộ dáng nàng mười phần thú vị, cũng không khó xử nàng, cât giọng nói: “Cho đi”.
Tử Lạc Vũ thầm thở phào, rốt cuộc có thể đi rồi, lúc lên xe ngựa, nàng nhìn một chút mây thiếu nữ bị xích lại, ánh mắt trầm xuống, quan binh Nam Việt Quốc bắt mấy thiếu nữ có phần giống nàng rốt cuộc là muốn hiến cho ai?
_ _ *** _ _
Tiêu Vương Phủ.
Tiêu Diệc Nhiên hạ triều, vừa vào trong phủ, liền truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
“Vương gia, không xong rồi, tiểu thư lưu lại một phong thư, rời nhà đi rồi”. Thần sắc quản gia bối rối, trong tay cầm một lá thư, tay run rẩy.
Rời nhà? Trốn đi?
Trong lòng Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy nặng nề, gương mặt tuấn tú dịu dàng giờ đây lạnh như nước đá, đoạt lấy lá thư trong tay quản gia.
hắn cầm lá thư, ngay cả bản thân cũng không phát hiện, đầu ngón tay hắn lại run nhè nhẹ.
Chữ viết gà bới trên giấy thật đúng là chữ của Tử Lạc Vũ.
Phụ thân, Vũ nhi nhìn thấy một mỹ nam cực phẩm, muốn bắt hắn về làm con rể của phụ thân.
hắn đọc hết, trên đỉnh đầu vị vương gia nào đó hệt như bị mây đen bao phủ, tiếng sấm rền rĩ, trêngương mặt vốn dĩ chẳng có biểu tình gì xuất hiện một vết nứt.
Nàng dám, thật đúng là can đảm?
Khó trách mấy ngày nay lại ngoan ngoãn như vậy, khó trách mấy ngày nay lại nghe lời như vậy, hóa ra, chỉ là biểu hiện giả dối, là dùng sự giả dối tới mê hoặc hắn, khiến hắn buông lỏng nàng.
Xem ra, bản vương không nên nuông chiều ngươi, không nên sủng ái ngươi, không nên chiều ý ngươi.
hắn dùng sức bóp nát tờ giấy trong tay, nội lực hắn cuồn cuộn, giống như dung nham từ trong khe hở tràn ra, trút xuống.
Muốn chạy trốn?
hắn cho phép sao?
“Chuẩn bị ngựa cho bản vương”. Vị vương gia nào đó lên tiếng, gương mặt tuấn mỹ còn lạnh hơn bình thường mười phần.
“Vâng, Vương gia”.Quản gia giống như ngựa bị thiêu lửa tới mông vậy.
Lồng ngực Tiêu Diệc Nhiên phập phồng vì tức gận, đến cùng là yêu tinh nào đã câu dẫn Vũ nhi của hắn?
Cực phẩm mỹ nam? Gặp quỷ mới là cực phẩm mỹ nam, chẳng lẽ bản vương còn chưa đủ tuấn mỹ sao?
Càng nghĩ Tiêu Diệc Nhiên càng tức giận, trầm giọng quát: “NGuyệt Hàn”.
Bỗng có một nam tử mặc hắc sa quỳ xuống, một chân trạm đất, cung kính nói; “Chủ tử có gì căn dặn?”
“Mấy ngày nay Vũ nhi gặp qua ai?” Tiêu Diệc Nhiên lạnh giọng hỏi.
“Hiên Viên Lưu Trần và một nam tử thần bí”. Nguyệt Hàn đáp.
“Nam tử thần bí?” Tiêu Diệc Nhiên nheo mắt, hẳn là yêu tinh đã câu dẫn Vũ nhi.
“Nam tử thần bí đó gọi là Nam Cung Tử Vũ, thuộc hạ đã phái người điều tra qua, nhưng không tra ra được bất kỳ tin tức gì của hắn ta, hắn ta giống như bỗng nhiên xuất hiện vậy”. Nguyệt Hàn nói.
Đôi mắt đen của Tiêu Diệc Nhiên càng sauah ơn, ngay cả Nguyệt Hàn cũng không tra được, thật đúng là thế gian hiếm có, Nam Cung Tử Vũ này thật không đơn giản.
“Tướng mạo hắn ta thế nào?” hắn ngược lại muốn xem tử dáng dấp Nam Cung Tử Vũ có bao nhiêu tuấn mỹ, đến mức Vũ nhi vứt bỏ hắn mà đi cùng Nam Cung Tử Vũ.
Nguyệt Hàn ngây ngẩn cả người, hắn ta không quan tâm tới dung mạo của người khác, xưa nay chủ tử cũng chưa từng hỏi vấn đề này.
Nguyệt Hàn cố gắng nhớ lại, nói ra: “TÓc trắng, mắt tím, trên trán có một hỏa diễm đồ án, dáng dấp cơ bản là như vậy”.
“Hừ!’ Tiêu Diệc Nhiên hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là yêu tinh