Lưu Duệ nói: “Đúng vậy, cả hai cách đều phải từ bỏ những hạng mục đã bị cướp đi, bởi vì hiện nay chúng ta không có dư tài chính xoay chuyển.”
Từ Cửu Chiếu rất khó hiểu: “Vì sao?”
Lưu Duệ nói: “Duệ Phong không giống với Văn Vận, Tương Hãn cũng không để lại thư trao quyền, cho nên trong trường hợp bất khả kháng bây giờ, không có xác định được Tương Hãn sinh tử, cũng không có người có thể thay thế sử dụng quyền hạn ký tên. Huống hồ, quan trọng nhất là, coi như chúng ta muốn mua cổ phần từ trong tay các cổ đông, cũng không có nhiều tiền như vậy. Mà tài sản cá nhân cùng chi phiếu cũng ở chỗ cậu ấy, ngân hàng không thể làm trái qui định để cho chúng ta sử dụng tài khoản của cậu ấy đâu.”
Từ Cửu Chiếu mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, cậu nói: “Vừa rồi anh nói có hai cách, vậy nói cho em nghe cái lợi và cái hại của nó đi.”
Lưu Duệ gật đầu: “Cách thứ nhất, vì ngay từ đầu đã có hệ thống hoàn chỉnh, công việc vẫn có thể tiến hành bình thường. Thế nhưng bởi vì trong thời gian dài không có cách nào xác định được sống chết của người quyết sách của tổng công ty, rất nhiều văn kiện cần cậu ấy phê duyệt đều bị gác lại, dẫn đến trễ nãi không ít chuyện. Hiện tại cổ đông yêu cầu mở đại hội, mà trong đó các đại cổ đông đi đầu đều muốn rút cổ phần. Cái này ảnh hưởng nghiêm trọng đến lòng tin của các cổ đông khác trong công ty. Điểm có lợi là có thể thu mua cổ phần này về tay, ổn định cao tầng, càng có thêm nhiều thời gian điều chỉnh hơn.”
“Chỗ xấu chính là, những hạng mục còn dư lại rất có khả năng cũng sẽ mất đi. Cách thứ hai là tiếp tục đẩy nhanh tiến độ các dự án đầu tư còn lại, Duệ Phong có thể kéo dài lợi nhuận, sẽ có triển vọng rất tốt, thấy được cái này, các cổ đông sẽ khôi phục lòng tin, cũng sẽ không rút cổ phần. Có điều chỗ xấu chính là trước khi nhìn thấy kỳ báo cáo tiếp theo sẽ có nhiều cổ đông làm ầm ĩ muốn rút lui.”
Từ Cửu Chiếu trầm tư một hồi, cậu ngẩng đầu: “Còn những thứ khác thì sao? Tin tức liên quan khác cũng nói cho em nghe một chút.”
Lưu Duệ bất ngờ, vốn là ném chuyện này ra là muốn chiếm cứ tinh lực của Từ Cửu Chiếu, hắn không nghĩ Từ Cửu Chiếu thật có thể đưa ra biện pháp nào. Cho nên, những nguyên nhân thật sự cũng không có nói.
Từ Cửu Chiếu thấy hắn không nói, có chút hiểu rõ.
Cậu tâm bình khí hòa nói: “Anh cứ nói tất cả với em đi, cho em nghe một chút, nói không chừng có thể đưa ra ý kiến hữu dụng gì. Nguyên nhân phía sau là gì thế? Em nhớ được tin tức A Hãn gặp tai nạn trên không ngay từ đầu đã được giấu đi mà? Tin tức này làm sao bị tiết lộ ra chứ? Còn nữa, trước đây chưa từng có nghe A Hãn nói có người ác ý cướp đi hạng mục, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, là ai làm?”
Lưu Duệ lôi một cái ghế, ngồi đối diện với Từ Cửu Chiếu, mở văn kiện ra: “Được rồi. Kỳ thực người chủ sự phía sau cướp đi hạng mục là Trịnh Khải Long. Tiết lộ tin tức cho cổ đông cũng là hắn.”
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc mở to hai mắt, lông mày hung hăng vặn lại, trong khoảng thời gian ngắn cuồn cuộn tức giận.
Bởi vì mình, A Hãn mới cùng Trịnh Khải Long tranh phong với nhau, mà bây giờ A Hãn gặp chuyện không may, đối phương lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, điều này làm cho Từ Cửu Chiếu giận không kềm được.
Tay của Từ Cửu Chiếu dùng sức nắm tay vịn, trên mặt lộ ra biểu tình tức giận.
Lưu Duệ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đây là lần đầu tiên trong nửa tháng qua trên gương mặt chết lặng của cậu lộ ra hỉ nộ ái ố.
“Lại là hắn.” Từ Cửu Chiếu nghiến răng, “A Hãn gặp khó khăn lớn như vậy, người này lại giậu đổ bìm leo. Rất đáng hận, thật xấu xa!”
Nắm tay Từ Cửu Chiếu ở bên môi của mình, không tự chủ dùng răng cắn ngón tay cái.
“Mục đích của hắn không phải là muốn thu mua công ty A Hãn chứ?” Từ Cửu Chiếu hỏi.
“Hắn không có khả năng thu mua đâu, trước đây những đại cổ đông đã từng ký hiệp ước, nếu như muốn rút cổ phần, chỉ có thể đem cổ phần bán lại cho một trong các cổ đông hoặc là cho A Hãn.” Lưu Duệ nói rằng: “Trừ phi hắn mua chuộc những cổ đông này. Nhưng mỗi cổ đông đều là đại phú hào, hắn phải đưa ra cái tốt hơn mới có thể để cho bọn họ rút lui, dù sao hiện tại A Hãn vắng mặt, lại không biết được chuyện sau này. Thế nhưng hắn muốn thay thế một trong các đại cổ đông cũng phải trả giá rất lớn. Anh phỏng chừng hắn không thể bỏ ra một khoản tiền lớn trong một lần như vậy.”
Cậu dùng sức suy nghĩ, đại não từ từ bắt đầu chuyển động, hồi tưởng lại thời gian nói chuyện với Tương Hãn ở Pháp.
“… Không phải anh ấy nói đang đào bẫy cho Trịnh Khải Long sao?” Từ Cửu Chiếu giương mắt, ánh mắt lợi hại nhìn Lưu Duệ: “Vây Nguỵ cứu Triệu là thế nào?” [1]
Trong nháy mắt Lưu Duệ liền hiểu rõ ý tứ của cậu: “A… Trước đó anh cũng đã nghĩ tới, nhưng như vậy chỉ có thể giải quyết được một vấn đề.” Từ Cửu Chiếu không hiểu nhìn hắn, Lưu Duệ nói: “Để anh giải thích cặn kẽ kế hoạch của A Hãn cho em nghe.”
Trước đó Trịnh Khải Long vẫn tự cho là mưu thành, âm thầm đoạt đi rất nhiều hạng mục đầu tư của Duệ Phong, kỳ thực trong đó có rất nhiều cái đều là do Tương Hãn ném mồi cho hắn.
Những hạng mục này tuy rằng đều là thật, nhưng cũng không phải là toàn bộ, Trịnh Khải Long thấy chỉ cần đầu tư mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn là có thể thu hồi gấp mấy lần. Nhưng hắn lại không biết mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn đó tất cả chỉ là kì đầu tư đầu tiên, sau đó sẽ phát sinh ra kì thứ hai, thậm chí có kì thứ ba.
Trịnh Khải Long quá tham lam, hắn thoáng cái ăn đi vài hạng mục cùng loại như vậy.
Chờ đến khi Tương Hãn thực sự phát động bẫy rập, Trịnh Khải Long sẽ phải lập tức xuất ra mấy triệu vạn để lấp vào. Tuy rằng Trịnh Khải Long được xưng là phú hào quốc nội, nhưng đó là nói đến tổng tài sản, còn tài sản riêng của hắn thoáng cái bị mất hơn vài triệu, cũng làm hắn muốn phun ra một búng máu.
Cái này cũng chưa hết, Tương Hãn còn dự định giũ ra các việc đen tối của Trịnh Khải Long, thông báo và âm thầm hợp tác với cảnh sát điều tra gây rối loạn. Hai lần đả kích như vậy cổ phiếu Hoành Loan nhất thời sẽ ngã xuống, trực tiếp làm bốc hơi khối tài sản hàng triệu của hắn.
Thoáng cái rơi vào bị động, nói không chừng còn bị gọi đến phối hợp điều tra, Trịnh Khải Long không có tài chính để rót vào. Như vậy hắn cũng chỉ có thể rút khỏi hạng mục.
Bởi vì Duệ Phong làm là đầu tư mạo hiểm, cho nên số tiền quăng vào giai đoạn trước, Trịnh Khải Long chỉ là làm chuyện vô ích, tuyệt đối không lấy về được!
Đây chính là như nghẹn ở cổ họng, làm Trịnh Khải Long nghẹn đau đớn muốn chết.
Lưu Duệ nói: “Dựa vào lý giải trước đó, để đả động mấy người đại cổ đông, Trịnh Khải Long sẽ ra không ít chỗ tốt. Bây giờ tài chính của hắn nhất định không dồi dào, cho nên bắt đầu thực hiện kế hoạch cũng được. Nhưng mà, anh cũng không biết phương thức liên lạc với thám tử tư của A Hãn, anh phải hỏi thăm trước đã.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Như vậy là có thể bảo trụ được hạng mục đầu tư còn dư lại. Tuy rằng A Hãn vắng mặt không dùng được tiền trong tài khoản, nhưng em sẽ tận lực gom đủ số tiền này, đem cổ phần mua về.”
Lưu Duệ nói: “Nếu như kế hoạch thuận lợi, Trịnh Khải Long cũng chỉ có thể bỏ hạng mục vừa cướp đi, nói không chừng chúng ta còn có thể một lần nữa cùng đối phương tiến hành đàm phán.” Như vậy hạng mục bị cướp đi cũng có thể lấy về.
Từ Cửu Chiếu đứng lên, hạ quyết tâm nhất định phải làm thật tốt. A Hãn là bởi vì cậu nên mới kết thù với Trịnh Khải Long, cậu không thể trơ mắt nhìn công ty của hắn rơi vào khốn cảnh.
Từ Cửu Chiếu xoay mượn khắp nơi, Lưu Duệ bên này cũng bắt đầu âm thầm vay tiền.
Cậu tìm Ngô Diểu và Trâu Hành Tân mượn không ít tiền, hai người này đều phi thường tín nhiệm cậu, căn bản cũng không có hỏi nhiều liền trực tiếp cho cậu mượn.
Nhưng như vậy cũng mới góp được hơn trăm vạn, so với chỗ hổng còn kém rất nhiều.
Từ Cửu Chiếu rút thẻ tín dụng màu đen trong ví tiền ra, chỉ tiếc cái này chỉ có thể sử dụng khi chi tiêu, không thể từ bên trong rút tiền ra.
Nhìn tấm thẻ này, Từ Cửu Chiếu nhớ tới tiền tiết kiệm giao cho Tương Hãn. Tấm thẻ kia Tương Hãn đã nhận, hắn đem đặt ở trong tủ sắt trong thư phòng ở Thượng Hải.
Bởi vì được đặt ở thư phòng, Tương Hãn sử dụng tủ sắt cho tới bây giờ đều không tị hiềm cậu. Từ Cửu Chiếu không chỉ biết vị trí tủ sắt, thậm chí còn biết mã két sắt, bởi vì Tương Hãn dùng ngày sinh nhật của cậu làm mật mã.
Nghĩ tới đây, Từ Cửu Chiếu vội vàng chạy về Thượng Hải, trong tấm thẻ kia hẳn là cũng không thiếu tiền đi.
“Từ tiên sinh…. ” Tôn quản gia vẫn tận trung với cương vị công tác trông nom ngôi nhà này.
Từ Cửu Chiếu tránh né ánh mắt đồng tình thương hại của ông, ôm lấy Miêu Gia bởi vì cậu trở về mà tiến đến cọ tới cọ lui dưới chân cậu.
“Miêu Gia, xin lỗi, lâu như vậy không có quay về thăm mày.” Từ Cửu Chiếu xoa móng thịt của Miêu Gia, cậu ngẩng đầu nhìn Tôn thúc: “Trong khoảng thời gian cháu không về, trong nhà có chuyện gì không?”
Tôn quản gia lắc đầu nói: “Trong nhà đều rất tốt, cậu không cần lo lắng.” Chuyện bên này đều do Đường Tiểu Ất phụ trách quản lí, Tôn quản gia chính là từ nơi đó biết Tương Hãn xảy ra chuyện.
Từ Cửu Chiếu cũng không có tâm tư quản những vụn vặt này, nói mấy câu với Tôn quản gia, bế Miêu Gia một hồi rồi mới đi thư phòng.
Từ trên giá sách lấy ra mấy cuốn sách, sau khi mở ra thiết bị ngăn cách, một cái tủ sắt khéo léo hiện ra.
Từ Cửu Chiếu nhập ngày sinh của mình vào, tủ sắt liền mở ra.
Bên trong tủ sắt so với Từ Cửu Chiếu nghĩ còn nhiều thứ hơn, ngoại trừ có một thẻ ngân hàng ra, còn có rất nhiều tiền mặt cùng mấy cây vàng, phỏng chừng mấy thứ này dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, đem tiền mặt và vàng thỏi lấy ra, hiện tại chính là chuyện khẩn cấp. Bán chúng nó lấy tiền, A Hãn cũng sẽ không phản đối.
Nghĩ như vậy, trong nhà còn có rất nhiều vật đáng tiền. Từ Cửu Chiếu vào phòng ngủ của hai người, phòng ngủ là dạng suiteroom, có một phòng để quần áo rất lớn. (Suiteroom là phòng được trang bị rất tiện nghi. Thường thì Suiteroom sẽ có phòng khách và phòng ngủ riêng biệt, có phòng tắm, phòng quần áo….)
Từ Cửu Chiếu kéo ngăn kéo phía dưới, bên trong đều là đồng hồ hàng hiệu của cậu và Tương Hãn. Tất cả những thứ này là do Tương Hãn đặt mua, đều là xa xỉ phẩm, động một tí là hơn mười vạn, trăm vạn.
Ánh mắt đảo qua hai bên trái phải, Từ Cửu Chiếu kinh ngạc phát hiện ở đây đặt một vật khác với bình thường.
Đó là một sợi dây ruybăng. Chính là vật trong sinh nhật Từ Cửu Chiếu thắt ở trên cánh tay sau lại để cho Tương Hãn cột vào trên cổ cậu.
Lăng lăng nhìn một chút, Từ Cửu Chiếu mỉm cười, cậu đóng cửa ngăn kéo lại. Nếu để ở chỗ này, nói rõ mấy thứ này đều là vật A Hãn thích, cậu không nên động vào chúng.
Từ Cửu Chiếu ngồi ở trên giường, cầm điện thoại di động sử dụng Mobile banking.
Bạn đang �
Chờ nhập mật mã tài khoản, mở ra số dư, vừa nhìn con số liền khiến Từ Cửu Chiếu sợ ngây người.
“Một, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, nghìn vạn …..triệu vạn?”
Một chuỗi chữ số tuyệt không tưởng tượng nổi thoáng cái làm cho Từ Cửu Chiếu choáng váng.
Tại sao có thể nhiều tiền như vậy?
Từ Cửu Chiếu rất chắc chắn lúc cậu giao thẻ cho Tương Hãn con số này không có nhiều như thế. Như vậy… những thứ này là do A Hãn chuyển vào?
Cũng chỉ có thể là hắn.
Từ Cửu Chiếu đột nhiên lấy tay che miệng lại, cả người không ngừng run rẩy, trong mắt nhanh chóng tràn đầy sương mù.
Giống như bức tường kiên định phân tách tình cảm và lý trí bị đánh vỡ, các dòng hồi ức dâng lên, nhanh chóng bao phủ lấy cậu.
Bây giờ nghĩ lại, lúc cậu đem thẻ ngân hàng giao cho Tương Hãn để sử dụng thì chuyện trong nhà cậu không còn quan tâm nữa, còn Tương Hãn càng đem cậu chiếu cố cẩn thận hơn.
Cái nhà này là do cậu và A Hãn đứng tên, Văn Vận là do A Hãn viết thư trao quyền cho cậu, hiện tại A Hãn lại đem một khoản tiền lớn bỏ vào thẻ ngân hàng của cậu.
Cậu vẫn tự xưng là trượng phu, chỉ nghĩ đảm đương trách nhiệm nuôi gia đình, còn việc trông nom nhà giao cho Tương Hãn là tốt rồi, những thứ khác cho tới bây giờ cậu cũng không quan tâm. Thế nhưng Tương Hãn cần chính là những thứ này sao? Hiện tại xem ra đều không phải.
Việc A Hãn làm so với cậu còn nhiều hơn, vô điều kiện chống đỡ và ủng hộ cậu, lúc không có ai lại yên lặng chuẩn bị xong mọi dự phòng bất trắc.
Thế nhưng cậu thì sao? Cậu làm không đủ, vẫn luôn không đủ!
Từ Cửu Chiếu vùi đầu vào cánh tay, rốt cục thất thanh khóc rống lên. Cậu rất sợ A Hãn bị tai nạn máy bay chết đi, làm cho cậu ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không có.
Cậu vẫn cho rằng Tương Hãn cần cậu, cậu bất quá là thỏa mãn đối phương mà thôi. Nhưng lại không biết chính Tương Hãn đã đem mình ra khỏi cuộc sống nhàm chán, cơ khổ, không chỗ nương tựa.
Tương Hãn so với tưởng tượng của cậu còn quan trọng hơn, quan trọng đến mức nếu có một ngày hắn rời đi, Từ Cửu Chiếu cảm giác mình như bị cắt rời thành mảnh nhỏ, mất đi một nửa linh hồn.
Từ Cửu Chiếu cho rằng Tương Hãn mong muốn tình cảm, nhưng cậu lại không cho được. Nhưng không biết trong lúc bất tri bất giác, cậu đã yêu đối phương đến như vậy.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi tình thâm . (tình không biết tự bao giờ, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm)
Cậu nhớ hắn.
Hiện tại Từ Cửu Chiếu vô cùng hối hận khi Tương Hãn gọi điện thoại nói nhớ cậu, vì sao cậu không trả lời đối phương một câu: Em cũng nhớ anh.
Nước mắt Từ Cửu Chiếu cứ liên tục chảy ra, Tôn quản gia giữa đường đi tới, cách cửa phòng mơ hồ nghe tiếng khóc bên trong thì yên lặng đi ra ngoài.