Thế nhưng nếu kiểm tra nhiệt độ theo phương pháp truyền thống là dùng nước bọt, cảm giác là vô cùng trọng yếu!
Kinh nghiệm, chính là dựa vào cảm giác và trí nhớ tích lũy mà tạo thành. Mà sáng tạo, cũng chính là dựa vào tìm kiếm cảm giác và thử nghiệm mà có được. Hai lão nhân nhìn thấy được, Từ Cửu Chiếu đã đi đúng hướng.
Thầy Cao cảm giác cổ họng mình phát khô, Trâu Hành Tân cũng cảm thấy có vật gì đó ngăn ở yết hầu, nếu như không phải vì bảo trì hình tượng với đồ đệ tương lai trước mặt, ông thực sự muốn lớn tiếng ho khan.
Thầy Cao hắng giọng, vụng trộm chuyển động phần eo và cánh tay đau xót của mình.
Ông không phải là không làm được, mà là sợ làm lỡ Từ Cửu Chiếu kéo phôi thôi. Thầy Cao sĩ diện nghĩ.
May mà vào lúc này Phùng Trung Bảo trở về, hắn hiển nhiên biết Từ Cửu Chiếu đem cửa khóa lại, lúc này giống như con chuột — thầy Cao cho là như thế — lén lút gõ cửa, nhỏ giọng kêu lên: “Tiểu Từ Tử, mau mở cho tôi.”
Thầy Cao ánh mắt sáng lên, cười lạnh một tiếng, sãi bước đi tới mở khóa kéo cửa ra .
Thấy người mở cửa là thầy Cao, Phùng Trung Bảo sợ mất hồn mất vía: “Thầy Cao, em em em….”
“Em cái gì mà em?! Càng ngày càng tệ không tưởng tượng nổi! Ta mới rời đi một lát ngươi lại dám trắng trợn bỏ bê công việc!” Thầy Cao dồn nén căm tức đã lâu, lúc này phát tác ra hết, nhắm vào Phùng Trung Bảo mắng một trận: “Ngươi đừng tưởng rằng tiểu tâm tư kia của ngươi ta không rõ ràng! Có phải nghĩ tiểu Từ tới đây, có hắn rồi là ngươi có thể lười biếng, sau này ngươi cũng không cần khổ cực, trực tiếp hồ đồ chờ ăn chờ chết có đúng hay không?!”
Phùng Trung Bảo bị thầy Cao quát không thương tiếc, bộ dạng phục tùng xấu hổ, rũ mắt cúi đầu xuống, ấp a ấp úng nói không ra lời.
“Ngươi xem tiền đồ của ngươi kìa! Thực sự là tức chết ta mà!” Thầy Cao lấy hơi thở mạnh, trực tiếp đem Phùng Trung Bảo xách vào, tuy rằng không phải là đệ tử nhập môn của ông, thế nhưng thời gian học đã lâu, thầy Cao đối với Phùng Trung Bảo không có tiến bộ rốt cục cũng không nhìn được nữa.”Nếu ngươi không phải là cháu của Trương xưởng trưởng, ta đã sớm đem ngươi đuổi đi rồi!”
Phùng Trung Bảo cũng oan ức a, nếu hắn không phải là cháu của cậu hắn, sao lại bị ép gánh vác trọng trách này chứ? Phùng Trung Bảo tính cách lười nhác, qua loa cho xong chuyện, tự cảm thấy làm một diêu sư là có thể nuôi sống mình cả đời, không nhất định phải đi làm chủ nhiệm kỹ thuật gì đó, trấn giữ xưởng đồ sứ. Bây giờ có Từ Cửu Chiếu tới, để cho cậu ta làm chủ nhiệm không tốt hơn sao.
“Mau chóng dẹp ngay tâm tư đó cho ta, ta cho ngươi biết, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng nghĩ suốt ngày làm biếng!” Thầy Cao trung khí mười phần quát chói tai: “Qua giúp tiểu Từ kéo phôi mau!”
Phùng Trung Bảo uể oải đi tới ngồi xuống, trong tay cầm trục bắt đầu xoay.
Kỳ thực Phùng Trung Bảo cũng không phải phạm lỗi không thể tha thứ được, ngày thường, hắn tuy rằng lười nhác, thế nhưng lúc làm việc, hắn vẫn rất nghiêm túc. Chỉ là do mấy ngày nay náo nhiệt quá khiến Phùng Trung Bảo hiếu kỳ, bầu không khí trong xưởng cũng thoải mái, cậu hắn quản lý cũng không nghiêm ngặt, cho nên Phùng Trung Bảo mới nhân lúc thầy Cao không có mặt, chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Tuy rằng Phùng Trung Bảo đi xem náo nhiệt, thế nhưng cũng biết ngày hôm nay Từ Cửu Chiếu phải kéo phôi, nên hai người đã giao hẹn thời gian, đợi Phùng Trung Bảo xem xong rồi sẽ quay về giúp cậu một tay.
Nhưng không ngờ thầy Cao mang theo bằng hữu trở về, Từ Cửu Chiếu cũng không thể nằm dài ngồi đờ ra chờ Phùng Trung Bảo được. Như vậy sẽ cho người khác ấn tượng không tốt, người ta không biết còn tưởng rằng cậu muốn nghe trộm bọn họ nói chuyện ấy chứ. Cho nên Từ Cửu Chiếu chỉ có thể tự mình vừa xoay trục vừa kéo phôi.
Từ Cửu Chiếu cho Phùng Trung Bảo một ánh mắt thông cảm, hài tử này không may bị cậu không cẩn thận làm hại. Đáng tiếc Phùng Trung Bảo quá mức chán nản đắm chìm trong hối tiếc nên không có thấy được.
Phùng Trung Bảo nội tâm đang rối rít, nếu như hắn dứt khoát không trở lại, chí ít ngày hôm nay cũng sẽ không bị mắng a.
“…không được thất thần, tập trung lực chú ý!!” Thầy Cao giống như ôn thần đứng ở phía sau Phùng Trung Bảo, thanh âm nghiêm nghị vang lên.
Phùng Trung Bảo vội vàng tập trung tinh thần, đều đặn xoay cái trục.
Đáng tiếc hôm nay thầy Cao yêu cầu phá lệ nghiêm ngặt, một hồi “Nhanh lên!”, một hồi “Chậm lại!” hành hạ Phùng Trung Bảo muốn khóc thét lên.
Từ Cửu Chiếu từ lúc mâm quay chuyển động thì không để ý đến chuyện bên ngoài, cậu như đắm chìm trong thế giới của mình, phôi chén ở trong tay của cậu càng ngày càng mỏng.
Chất phôi mỏng dính là đặc trưng của sứ Sài diêu, Từ Cửu Chiếu đối với kéo phôi mỏng tay nghề rất thành thạo, bất quá bởi vì bị giam giữ một khoảng thời gian dài và sau khi sống lại cũng không hề động thủ cho nên lúc này cậu có chút khẩn trương.
Trên trán Từ Cửu Chiếu toát ra mồ hôi, Trâu Hành Tân bất động thanh sắc đứng ở một bên quan sát. Ở góc độ của ông, ông có thể cảm giác được Từ Cửu Chiếu đã cố hết sức, đồng thời bởi vì vận tốc mâm quay không đều nên ảnh hưởng đến mặt ngoài của phôi.
Nhưng mà chuyện này cũng không ảng hưởng gì cả, hiện tại phôi gốm vẫn còn ở trạng thái phôi nước, chờ sau khi hoàn thành còn phải phơi nắng. Khi lượng hơi nước dư thừa bốc hơi hết đi là thu được phôi khô. Đến lúc đó phôi khô còn phải đặt lại ở trên mâm quay, tiến hành gọt sửa lại, đem phần dư thừa trên phôi gọt đi. Có câu “Ba phần kéo bảy phần gọt”, có thể thấy được tầm quan trọng của giai đoạn tu chỉnh đối với phôi gốm.
Từ Cửu Chiếu rốt cục cũng đại khái hoàn thành được phôi chén, giương tay chuyển động thắt lưng, mà cái người bị thầy Cao răn dạy – Phùng Trung Bảo cũng thấy một cái chén mỏng miệng rộng được hoàn thành dưới sự nỗ lực của hắn, tâm tình cũng không khỏi vui vẻ.
“Tiểu Từ Tử, cái chén này kéo thực sự rất đẹp!” Phùng Trung Bảo không có chút đố kỵ nào chân thành khen ngợi. Hắn thấy, cái chén này hoàn mỹ cực kỳ, căn bản cũng không cần tu chỉnh. Có thể trực tiếp cho vào lò nung luôn.
Từ Cửu Chiếu hoạt động cái cổ, hướng về phía hắn cười: “May mà có Phùng diêu sư xoay trục rất tốt a.”
Phùng Trung Bảo lập tức đem khổ ép ban nãy quên không còn một mảnh, còn có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
Từ Cửu Chiếu dùng một sợi dây nhỏ xuôi theo dưới đáy mép phôi từ từ cắt phôi ra khỏi mâm quay.
Thầy Cao hướng phía Trâu Hành Tân hất cằm, dùng ánh mắt hỏi: “Thế nào?”
Trâu Hành Tân rõ ràng trong lòng đã hài lòng vô cùng, thế nhưng hết lần này tới lần khác không muốn để cho Cao Đại Toàn chê cười, làm một biểu tình miễn cưỡng đồng ý.
Thầy Cao chế nhạo cười một tiếng, liếc mắt một cái, lão già kia đúng là khẩu thị tâm phi.
Từ Cửu Chiếu đem phôi đã tách trên bàn xoay để xuống, ở mép chén sử dụng công cụ tạo ra mấy cái viền tròn, cậu đang chuẩn bị phần tạo hình sau cùng.
“Chén miệng hình hoa?”[1] Phùng Trung Bảo kinh ngạc nói.
“Ừ, chính là chén miệng hình hoa.” Từ Cửu Chiếu dùng ánh mắt chăm chú nhìn cái chén, tính toán sau khi phơi khô sẽ tu chỉnh ra sao.
Cao Đại Toàn và Trâu Hành Tân cuối cùng cũng không dùng ánh mắt và vẻ mặt phân cao thấp nữa, hai người nghiêm chỉnh đi tới xem chén miệng hình hoa.
Chén này phôi gốm rất mỏng, đường cong vô cùng ưu mỹ, miệng chén lộ ra tinh xảo, sau khi được tạo thành hình dạng như cánh hoa khiến cho cái chén càng lộ vẻ tinh mỹ thanh quý.
Cao Đại Toàn âm thầm gật đầu, chỉ cần sắc men không kém, giá trị cái chén này không thấp được.
Trâu Hành Tân hỏi rằng: “Sắc men của chén cậu dự định thế nào?”
Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trâu Hành Tân, cung kính nói: “Cháu định dùng phương pháp nhúng men.”
“Nhúng men!” Trâu Hành Tân gật đầu, trên mặt rốt cục cũng lộ ra thần sắc tán thưởng: “Không sai, nhúng men có thể làm toàn bộ cái chén từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều đồng bộ một màu, cũng làm nổi bật lên vẻ đẹp của sắc men.”
“Ha ha.” Thầy Cao không nhịn được cười một chút .
Trâu Hành Tân bất đắc dĩ nhìn ông một cái nói rằng: “Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi.”
Cao Đại Toàn ngoài ý muốn nhìn ông, Trâu Hành Tân liếc ông một cái nói rằng: “Chờ trở về rồi hãy nói.”
Tên đồ đệ này ông đã đồng ý nhận rồi, thế nhưng không lẽ lại thu đồ đệ ở đây khi Từ Cửu Chiếu đang trong tình trạng cả người dính đầy bùn sao?!
Như vậy là không được, rất qua loa, không phù hợp với phong cách của ông.
Cao Đại Toàn thở dài một chút, Trâu Hành Tân hầm hừ tức giận đi ra ngoài, Cao Đại Toàn ngược lại hướng phía Từ Cửu Chiếu vẻ mặt ôn hòa nói rằng: “Buổi tối đến nhà của ta ăn cơm, tiểu Phùng biết nhà của ta ở đâu, đến lúc đó để cho nó dẫn em qua.”
Phùng Trung Bảo bị bắt làm chân sai vặt, trợn tròn cặp mắt hỏi: “Em cũng tới đó ăn cơm luôn sao ạ?”
Thầy Cao tức giận đối với hắn nói rằng: “Ngươi cũng có thể không ăn mà trực tiếp rời đi luôn cũng được!”
Phùng Trung Bảo tới cũng không sao, ông phải hảo hảo dạy lại cái tên trứng thối lười biếng này mới được.
Từ Cửu Chiếu trong lòng vui vẻ, xem ra thầy Cao rốt cục cũng bị cậu đả động.
Từ Cửu Chiếu cố gắng khống chế vẻ mặt của mình để không lộ ra vẻ khác lạ, bình tĩnh nói: “Dạ, thầy Cao”.
Mà vào lúc này có một lão nhân, đi đường mệt nhọc lại không chịu nghỉ ngơi, đang ở hiện trường khai quật quan sát, khen ngợi đồ sứ Phong Diêu tinh mỹ.
Lúc này các giáo sư khảo cổ đã lựa chọn ra được một số bộ phận, thế nhưng cũng chưa tạo được đồ sứ hoàn chỉnh, bất quá coi như là vậy cũng có thể nhìn ra được vẻ tinh mỹ khi những thứ đồ sứ này ở thời điểm còn nguyên vẹn.
“Ông nội, mấy thứ ở nơi này không chạy thoát được đâu. Người không cần thiết lúc xuống xe liền trực tiếp chạy tới đây, nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai trở lại cũng được.” Tương Hãn bất đắc dĩ đi theo phía sau lão nhân khuyên bảo.
“Ông không chờ lâu được như vậy, thấy sớm một chút để hóa giải nghi hoặc trong lòng ông.” Tương Vệ Quốc mắt không chớp nhìn chằm chằm kính lúp, còn nói: “A Hãn, cháu không cần lo lắng, cơ thể của ông trong lòng ông biết rất rõ. Không có vấn đề gì đâu.”
Tương Hãn không biết phải làm sao, vị này hiện tại hoàn toàn là dựa vào tinh thần chống đỡ mới không cảm thấy mệt mỏi, tuy ông nội của hắn không coi ra gì nhưng Tương Hãn lại không thể để ông tùy ý được.
Tương Hãn liên tục nỗ lực khuyên bảo, Tương Vệ Quốc nhìn những mảnh sứ nhỏ này chưa được phục hồi thành hình trái lại càng nhớ nhung.
Tương Hãn không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Trương Văn Chiêu, thương lượng với hắn có thể hay không tạm thời mượn trước một mảnh để Tương Vệ Quốc mang về nơi ở quan sát.
Trương Văn Chiêu nghe xong chuyện này, biết ông nội của Tương Hãn là Tương Vệ Quốc, ngay tức khắc liền chạy tới.
Tương Vệ Quốc trong giới cổ ngoạn chính là nhân vật được mọi người kính trọng, cuộc đời ông là một truyền kì đầy màu sắc, là bậc tiền bối mà bọn tiểu bối như Trương Văn Chiêu tranh nhau muốn kết giao nhưng lại cầu mà không được.
Vì vậy Trương Văn Chiêu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.