Đương nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách hai vị sư huynh kia được. Thời đại ngày nay quan hệ ràng buộc giữa thầy và trò so với trước kia kém hơn nhiều. Huống chi, sinh hoạt hiện đại bận rộn cũng làm cho số lần thăm cha mẹ của bọn họ giảm bớt rất nhiều. Trâu Hành Tân trở thành người thầy duy nhất của Từ Cửu Chiếu nên cậu rất nghiêm túc ân cần thăm hỏi, đem hai người sư huynh đối lập nhất thời thành hình ảnh không tốt.
Bọn họ là trực tiếp từ Bắc Kinh sang đây, sau đó dự định từ Thạch gia trang bay về Thượng Hải. Tủ sưởi và hai món đồ sứ đều được gửi vận chuyển, chỉ có Ma Thương thổ là được mang theo bên mình, bởi vì vật này quá trân quý.
Hai thầy trò gặp mặt cũng rất vui vẻ, tình hình gần đây trong điện thoại hai người đã nói qua hết, nên Từ Cửu Chiếu chỉ kể với thầy mình điều mắt thấy tai nghe ở Bắc Kinh.
“A? Thật là Ma Thương thổ sao?” Trâu Hành Tân nhất thời hai mắt sáng lên. Chỉ cần là nghệ nhân truyền thừa gốm sứ truyền thống, sẽ không có chuyện không biết loại thổ liêu trân quý này. (thổ=đất, liêu=nguyên liệu)
Từ Cửu Chiếu gật đầu, cậu nhìn Tương Hãn, Tương Hãn liền đem thổ liêu từ trong túi hành lý lấy ra.
Trâu Hành Tân mang kiếng lão vào, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, gật đầu nói: “Ừm, quả thực phù hợp với các đặc thù của Ma Thương thổ.” Sau đó ông ngồi dậy, cảm thán: “Vận khí hai đứa thực sự là rất tốt, vậy mà có thể gặp được loại cao lanh (đất sét trắng) tuyệt tích gần ba trăm năm này.”
Từ Cửu Chiếu nhấp môi một chút, không nói gì.
Lúc đó Tương Hãn còn cần phải phân biệt sự khác nhau, thế nhưng cậu nhìn qua liền biết đó là Ma Thương thổ.
Loại thổ liêu này tuy nói là từ đầu Minh triều liền bắt đầu tuyệt tích, thế nhưng trên thực tế chỉ là cạn kiệt mà thôi, cũng không có đi đến tình trạng diệt tuyệt.
Tài nguyên cạn kiệt không có cách nào duy trì sản xuất ra lượng lớn đồ sứ, cuối cùng thổ liêu bị cất giấu đi, những thổ liêu này đều được giữ lại phục vụ cho hoàng thất, dân gian đương nhiên không thấy được. Thỉnh thoảng hoàng thất chỉ định, mới bắt đầu sử dụng thổ liêu này chế tác một ít đồ sứ.
Thời của Từ Cửu Chiếu, Ma Thương thổ tồn lượng quả thực không nhiều lắm, thế nhưng cũng có một hai khối như vậy. Từ Cửu Chiếu suy đoán, khối đất này có lẽ là từ ngự diêu xưởng truyền ra. Hậu thế không biết những chuyện này, Từ Cửu Chiếu cũng không thể nói ra được.
Trâu Hành Tân nhìn tới nhìn lui Ma Thương thổ, có vẻ yêu thích không buông tay. Từ Cửu Chiếu cười nói: “Nếu thầy thích, thầy cứ giữ lại Ma Thương thổ đi.”
Trâu Hành Tân kinh ngạc ngẩng đầu: “Cái này sao có thể được? Vật trân quý như thế.”
Tương Hãn cũng nói: “Trâu lão, khối thổ liêu này sẽ đưa cho người. Loại cao lanh đã tuyệt tích này chỉ có trong tay của người mới có giá trị.” Lúc nói lời này, nội tâm Tương Hãn cũng rỉ máu một chút. Trên thực tế lần đầu tiên nhìn thấy thổ liêu này, hắn liền muốn để cho Từ Cửu Chiếu đem nó làm bùn gốm đi tham gia triển lãm quốc tế ở Pháp, có thể nâng cao khả năng lấy được giải thưởng của Từ Cửu Chiếu.
Nhưng khi nhìn hiện tại Trâu Hành Tân rất thích, hắn cũng chỉ có thể nói như vậy. Ai bảo đối phương tương đương với nhà mẹ đẻ của Từ Cửu Chiếu chứ, hắn phải cực lực lấy lòng thôi.
Trâu Hành Tân cau mày: “Không được, cái này quá quý trọng.” Thổ liêu tuyệt tích như thế này, có thể nói quý giá so với hoàng kim cũng không quá đáng.
Tương Hãn nói rằng: “Cũng không có đắt quá, chỉ là tốn một ngàn rưỡi mua về thôi ạ.”
Trâu Hành Tân nói rằng: “Đó là hai đứa sửa mái nhà dột. Không thể tính như vậy.”
Từ Cửu Chiếu chân tình hiếu kính Trâu Hành Tân, ôn tồn khuyên giải. Mà Trâu Hành Tân là thật tâm thích, chần chờ một chút liền có chủ ý.
“Như vậy đi, thầy lưu lại một chút. Thứ này thầy có nhiều cũng vô ích.” Trâu Hành Tân ở trên khối đất tách một khối lớn có kích cỡ chừng một nắm tay, “Có một khối như thế này là đủ để thầy làm một cái đĩa rồi.”
Trâu Hành Tân giơ khối đất bằng nắm tay kia lên, rất thỏa mãn nói rằng: “Có một khối Ma Thương thổ chế tạo đồ sứ, đời này cũng đáng.” Sau đó ông nhìn Từ Cửu Chiếu nói: “Còn dư lại Cửu Chiếu mang về đi. Con không phải muốn đi Pháp tham gia triển lãm sao? Dùng Ma Thương thổ làm nguyên liệu, giành được hạng nhất cho chúng ta thêm vẻ vang a.”
Nói thật, Ma Thương thổ tuy rằng trân quý, thế nhưng cho tới bây giờ Từ Cửu Chiếu cũng không nghĩ sẽ lợi dụng điểm này đi tham gia triển lãm. Cậu nghĩ coi như là bùn gốm thông thường, đến trong tay của cậu cũng có thể ‘hóa mục nát thành thần kỳ’. Không thể không nói, đây là một loại tự tin chỉ có đại sư mới có thể có.
Quanh co một hồi, Tương Hãn vui vẻ, hắn cũng nói: “Đúng vậy, Cửu Chiếu. Vừa lúc có thể dùng làm sáng tác tác phẩm tham gia triển lãm.”
Trâu Hành Tân để cho người đem miếng nhỏ thu vào, Tương Hãn cũng đem phần còn thừa lại cất xong.
Trâu Hành Tân nói rằng: “Ma Thương thổ không cần điều phối nhiều là có thể trực tiếp sử dụng, nhưng mà con phải nhớ cẩn thận đem tạp chất loại đi sạch sẽ. Đặc tính của Ma Thương thổ thầy cũng đã nói qua, con phải sử dụng tốt điểm này, tạo đột phá trong thiết kế tác phẩm.”
“Con hiểu được, thưa thầy.” Từ Cửu Chiếu gật đầu.
Ma Thương thổ tính thấu quang tốt vô cùng. Chế ra bùn gốm tốt cho dù đồ sứ dày 1 cm, tia sáng cũng có thể xuyên thấu qua thai gốm lộ ra ánh sáng mơ hồ. Mà điều chế bùn gốm không tốt căn bản sẽ không có độ thấu quang, còn vô cùng nặng nề.
Cho nên, lúc chế tác tác phẩm phải suy xét đến đặc điểm của Ma Thương thổ.
Nghe kiến nghị của Trâu Hành Tân, Từ Cửu Chiếu có chút manh mối, thế nhưng cụ thể phải làm sao thì cần phải suy nghĩ một chút.
Hai người ở chỗ Trâu Hành Tân một ngày đêm, ngày thứ hai đi máy bay trở lại Thượng Hải.
Vài ngày sau, Từ Cửu Chiếu nhận được điện thoại của huân tước TelaZeni, đối phương mời cậu đến Châu Âu một chuyến.
TelaZeni tận hết sức lực hướng về bằng hữu của mình bày ra mị lực của 《 Tinh Không Thiếu Nữ 》, cuối cùng quá trình chậm rãi lên men, dẫn tới người yêu thích sưu tầm các nước Châu Âu tranh nhau tham gia tụ hội của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, có thể nhận được lời mời tham gia tụ hội của TelaZeni là một việc vô cùng vinh quang của giới sưu tầm Châu Âu.
Loại tình trạng này, cho dù TelaZeni không chủ động tuyên truyền, tiếng tăm của Từ Cửu Chiếu cũng đã khiến người ta nghe nhiều nên quen.
TelaZeni không thể không mời vị tác giả này chính thức lộ mặt.
Sau khi Ngô Diểu biết quả thực hưng phấn dị thường: “Tiểu sư đệ! Em nhất định phải tới, mặc kệ thế nào thì đây là lần đầu tiên em ở giới nghệ thuật Châu Âu ra mắt, vô luận như thế nào, em cũng không thể bỏ qua!!”
Thanh âm của Ngô Diểu xuyên qua điện thoại di động, làm cho Từ Cửu Chiếu phải cầm ra xa một chút.
“Nhưng mà, em gần đây đang rất bận.” Từ Cửu Chiếu rất buồn rầu, đơn đặt hàng của Bỉ, lại phải thiết kế tác phẩm tham gia triển lãm, cậu bây giờ không có tâm tư gì xuất hiện cả.
“Không được! Coi như là tạm thời buông tha triển lãm lần này, em cũng nhất định phải nhín chút thời gian để đến.” Ngô Diểu nói không hề chừa chút đường lui.
Tương Hãn đưa tay hướng về Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu nhìn hắn một cái, sau đó đem điện thoại di động giao cho hắn.
Tương Hãn nói: “Đi thì nhất định phải đi, nhưng mà cũng không thể làm lỡ chuyện triển lãm. Tôi sẽ đích thân liên hệ với huân tước TelaZeni, cùng ông ta xác nhận sắp xếp hành trình cụ thể.”
“….. “. Ngô Diểu có một loại cảm giác bị người đoạt đi công việc của một đại diện, “Vậy được rồi, mọi người xem mà sắp xếp đi. Nói chung hành trình lần này đối với việc nâng cao danh vọng cho Cửu Chiếu rất trọng yếu.”
Cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu cau mày: “Thực sự phải ra khỏi nước sao? Có tốn nhiều thời gian không?”
Tương Hãn nở nụ cười, hắn giơ tay lên cà cà gò má của Từ Cửu Chiếu, sau đó ở giữa chân mày đang nhíu của Từ Cửu Chiếu hôn một chút: “Đừng lo lắng, anh sẽ an bài tốt, sẽ không làm chậm trễ thời gian quá lâu.”
Hiện tại sinh hoạt của Từ Cửu Chiếu đại bộ phận đều là do Tương Hãn xử lý, ăn mặc ngủ nghỉ không nói, ngay cả sắp xếp hành trình trong công tác Từ Cửu Chiếu cũng giao cho Tương Hãn.
Tương Hãn cực kỳ nghiêm túc lập kế hoạch chia thời gian, Từ Cửu Chiếu chỉ cần dựa theo bảng giờ giấc đã sắp xếp là có thể dễ dàng hoàn thành rất nhiều chuyện.
Theo lý thuyết, Từ Cửu Chiếu là đào nghệ sư độc lập gánh vác một phòng làm việc hẳn là nên mời một trợ lý chuyên môn, chỉ bất quá Tương Hãn luyến tiếc đem công việc này giao cho người khác, nên tự mình xuất trận quản lý.
Dưới sự an bài của Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu có thể dành ra mười ngày. Tương Hãn đã tính toán tốt, lần này xuất ngoại còn có thể cùng Từ Cửu Chiếu du ngoạn thăm thú một chút.
Hành trình biểu được liệt kê ra, hai người liền lên đường bay đến Bỉ, lúc đến Bỉ Ngô Diểu đã sắp xếp xong xuôi nơi nghỉ lại.
“Đúng rồi, Cửu Chiếu em có mang trang phục tham gia yến hội không?” Ở khách sạn sắp xếp xong xuôi, Ngô Diểu vỗ vỗ đầu ảo não: “Đều do ngày đó Tương Hãn nửa đường chen vào nói, anh quên nhắc nhở hai người.”
Tương Hãn liếc hắn: “Anh làm người đại diện cũng quá tệ đi, ngay cả chút chuyện này cũng có thể quên.” Tương Hãn mở rương hành lý, đem trang phục bên trong bỏ vào tủ quần áo: “Tôi đều đã mang theo, trông cậy vào anh chắc bây giờ rắc rối rồi.”
Bạn đang �
Ngô Diểu không phục nói: “Tuy rằng anh quên nhắc nhở, thế nhưng anh cũng không phải nghĩ không ra biện pháp khác, tạm thời cũng có thể thuê a. Cũng không phải mỗi người sẽ vì tham gia một lần yến hội mà đặc biệt chuẩn bị một bộ quần áo mới, có tiệm bán quần áo chuyên môn tiếp nhận loại nghiệp vụ này.”
Tương Hãn trực tiếp nói: “Tôi sợ anh rồi đấy, còn muốn Cửu Chiếu mặc y phục mà người khác đã mặc qua sao?” Tương Hãn dùng ánh mắt như đang nhìn tội phạm nhìn Ngô Diểu.
Ngô Diểu bất đắc dĩ nói: “Sau khi trả lại người ta cũng giặt sạch khử trùng toàn bộ, cũng không phải không vệ sinh mà.” Tiểu sư đệ đều không nói gì, ngược lại Tương Hãn lại có ý kiến nhiều như vậy.
Biết ở nơi này Tương Hãn có bao nhiêu chú ý, Từ Cửu Chiếu đành nói: “Dù sao chúng ta cũng mang theo y phục mà, đừng nói chuyện này nữa.”
Ngô Diểu như được đại xá, xuất ra một cái máy tính cho Từ Cửu Chiếu xem: “Em xem một chút, đây là danh sách người tham gia yến hội. Em nên nhận thức trước đi.”
Trong khoảng thời gian này Ngô Diểu cũng không nhàn rỗi, hắn chủ yếu đem tinh lực đều đặt ở việc phân tích những người nào sẽ cảm thấy hứng thú với tác phẩm của Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu liếc mắt nhìn đã cảm thấy nhức đầu, chỉ nhìn những người ngoại quốc này một cái liền để cậu phân biệt được thực sự là có chút khó khăn.
Mặc dù không biết làm sao, thế nhưng trốn tránh không phải là tính cách của Từ Cửu Chiếu, cậu chỉ có thể ngồi ở chỗ kia chăm chú theo Ngô Diểu nhận thức mặt từng người, nghe hắn giải thích thân phận bối cảnh của những người này.
Mà Tương Hãn ở một bên, vừa nghe vừa thu xếp quần áo hai người mặc tham gia yến hội.
Y phục hắn mang theo là lễ phục dạ hội đã được định chế tốt cho Từ Cửu Chiếu trước đó, hoàn toàn thiết kế theo phong cách cá nhân. Bảo đảm sau khi Từ Cửu Chiếu mặc vào cảm thấy thư thái dễ chịu không nói, mà càng làm nổi bật thêm phẩm chất riêng trên người cậu: nghiêm cẩn, học thức, anh tuấn, nho nhã.
Trên mặt nghiêm trang, nhưng nội tâm tưởng tượng thấy Từ Cửu Chiếu mặc quần áo này vào, Tương Hãn liền chảy nước miếng tràn lan, hóa thân thành kẻ ngốc rồi.
Lần này địa điểm tổ chức yến hội không phải là khu nhà cấp cao của TelaZeni, mà là một đại sảnh ở lầu hai khách sạn.
Lần này nhân số tham gia đặc biệt nhiều, hắn phải chuyển từ phòng yến hội nhà mình đến nơi có thể chứa được cả trăm người này.
Trong khoảng thời gian này, TelaZeni tổ chức tụ hội so với năm ngoái còn nhiều hơn, tuy rằng chi phí không nhỏ, thế nhưng TelaZeni đặc biệt thỏa mãn.
Ngay từ đầu hắn cũng thật không ngờ tụ hội sẽ gây tiếng vang lớn như vậy, quả thực như thuỷ triều trào dâng. Tiến hành một loạt tụ hội cũng làm cho danh tiếng của hắn thẳng tắp bay lên, cũng kết giao được một ít người hợp tác mới, phát triển thêm công việc mới.
Những thứ thu hoạch được, làm cho hắn càng thêm nhiệt tình đem hết thảy yêu thương cấp cho “thiếu nữ” của hắn.
Kỳ thực bản thân TelaZeni cũng không thích nhìn thấy Tương Hãn, vừa thấy được Tương Hãn, huân tước tiên sinh sẽ nhớ tới chuyện “thiếu nữ” cũng không thuộc về hắn.
Thế nhưng đêm nay, Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu là khách mời trọng yếu, làm chủ nhân yến hội, hắn phải lễ độ khéo léo, mặt mang nụ cười hướng về khách quý giới thiệu bọn họ.