Dương Cửu Dương ở trước mặt Từ Cửu Chiếu thì còn có thể vô liêm sỉ nguỵ biện này nọ, thế nhưng ở trước mặt Ngô Cửu Lợi lại bắt đầu khẩn trương đến phát run: “Không phải đâu….Em không phải là…. Cửu Lợi ca….”
Ngô Cửu Lợi cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng nói tao chưa cho mày cơ hội.” Hắn ngước mắt nhìn mấy nam tử hơn hai mươi tuổi đang vững vàng khống chế Dương Cửu Dương: “Trước tiên mang nó đi đã.”
Ngô Cửu Lợi hiển nhiên là đã chuẩn bị chu toàn, vài người trực tiếp mở cửa xe minivan đem Dương Cửu Dương mang đi.
Từ Cửu Chiếu nghi hoặc nhìn Ngô Cửu Lợi: “Anh muốn đem cậu ta đi nơi nào thế? Sẽ không có việc gì chứ?” Như vậy so với bắt cóc có gì khác nhau, Từ Cửu Chiếu lo lắng Ngô Cửu Lợi sẽ bị hầu tòa mất.
Bởi vì trước đó Từ Cửu Chiếu thiếu chút nữa là bị bắt đi, cho nên cậu cố ý tìm hiểu một ít kiến thức liên quan. Vì vậy cậu biết Ngô Cửu Lợi làm như vậy là có phần nguy hiểm.
Ngô Cửu Lợi nói rằng: “Chúng ta sẽ không làm gì cả, chỉ là giáo huấn nó một chút thôi.”
Từ Cửu Chiếu được dẫn tới một chiếc xe khác, trên xe Ngô Cửu Lợi nói rằng: “Thấy em vẫn chưa liên hệ với mấy người mà anh đã đưa số điện thoại, anh lo lắng em sẽ tự ý hành động một mình. Cũng may em cũng không có ngốc, đợi được chúng ta đến.” Ngô Cửu Lợi rất vui mừng nhìn Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu cười khan một chút, cẩn thận nói rằng: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Từ Cửu Chiếu có loại cảm giác như Lương Sơn bị trói[1], cảm giác phạm tội lướt nhanh qua trong lòng cậu, tim cậu đập rất nhanh. Lúc này so với chuyện bị bắt lần kia, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cảnh sát bắt đi làm cho tóc gáy Từ Cửu Chiếu dựng đứng hẳn lên.
Một người nam nhân đang lái xe nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu liền cười ha ha: “Tụi anh cũng không phải xã hội đen, nhóc yên tâm đi.”
Từ Cửu Chiếu chỉ kéo kéo khóe miệng, thực sự có chút cười không nổi.
Ngô Cửu Lợi vỗ vỗ Từ Cửu Chiếu, giải thích cho cậu một lần nữa: “Ngày đó em nói thấy Dương Cửu Dương, vì thế anh nhờ người trong viện bên này còn có bạn bè của bọn họ cùng nhau hỗ trợ tìm. Vừa vặn ngày hôm qua xác định được nơi ở của nó, đó là một nhà trọ cao cấp. Nó ở nơi đó, anh cũng thấy rất kỳ lạ. Anh phân công anh em cùng nhau chú ý Dương Cửu Dương để nhìn thử xem nó muốn giở trò gì.”
Từ Cửu Chiếu siết quả đấm: “Anh ta mới vừa rồi còn gạt em nói là đang thiếu một số tiền lớn nữa chứ.”
Ngô Cửu Lợi trầm mặt nói rằng: “Em yên tâm, hôm nay anh nhất định phải để cho nó đem sự tình nói ra cho rõ ràng.”
Xe hướng về khu vực thôn xóm đi vào, đi thẳng tới một nhà dân.
Bên trong không có người dân ở, tất cả đều là người Ngô Cửu Lợi gọi tới, những người này cùng Ngô Cửu Lợi chào hỏi một tiếng liền rời đi, số còn lại thì xách cái ghế đặt đối diện Dương Cửu Dương, nhìn chằm chằm hắn.
Phương pháp làm việc của Ngô Cửu Lợi rất thô bạo, ngoài việc dùng các loại ngôn ngữ uy hiếp Dương Cửu Dương ra, thậm chí còn dùng tay chân đe dọa.
Từ Cửu Chiếu cũng không cảm thấy Ngô Cửu Lợi đáng sợ, chuyện này so với chuyện cậu thấy được ở trấn phủ ty còn tốt hơn nhiều. Thế nhưng từ nhỏ Dương Cửu Dương đã biết được uy nghiêm của Ngô Cửu Lợi, có thể nói là để lại bóng ma cũng không quá đáng.
Vì vậy dưới sự đe doạ của Ngô Cửu Lợi, Dương Cửu Dương không chỉ đem quá trình thấy tiền mờ mắt nói ra, còn cặn kẽ kể lại một chút biến hóa trong lòng của hắn. Hắn ra bên ngoài làm công biết được sứ Sài diêu có giá trị xa xỉ, vì vậy động tâm tư trở về nỗ lực thuyết phục Từ Cửu Chiếu đem mảnh sứ đó bán đi. Chỉ là Từ Cửu Chiếu sống chết không đồng ý, Dương Cửu Dương liền cứng rắn cướp lấy, kết quả là lúc tranh giành lỡ tay đem Từ Cửu Chiếu đẩy xuống hố.
Dương Cửu Dương nước mắt nước mũi tự thuật, Ngô Cửu Lợi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, đem lời kể từ miệng của Dương Cửu Dương ghi lại trong hồ sơ.
Ngô Cửu Lợi thấy hắn nói xong, lại muốn hắn nói một chút chuyện sau khi xuất ngoại.
Dương Cửu Dương do dự một chút, kết quả liền bị Ngô Cửu Lợi đánh một quyền vào bụng.
“Aaa—” Dương Cửu Dương sắc mặt tái xanh, nói rằng: “Em đem tiền đi đánh bạc đều thua hết, thực sự một đồng cũng không còn. Lần này trở về cũng là muốn kiếm ít tiền từ Từ Cửu Chiếu, em sai rồi, em không nên dối gạt cậu ấy. Em xin lỗi, em không phải là người.”
Ngô Cửu Lợi hừ lạnh một tiếng, hướng hắn quơ quơ điện thoại di động nói rằng: “Những thứ mày nói đều đã được thu âm lại, mày biết sau đó nên làm thế nào rồi chứ? Còn dám đánh chủ ý lên Cửu Chiếu, tao liền đem đoạn ghi âm này giao cho cảnh sát.”
Từ Cửu Chiếu sùng bái nhìn Ngô Cửu Lợi, cậu không nghĩ tới có thể lấy khẩu cung như vậy, thì ra muốn có chứng cớ gì đều phải cứng rắn mạnh mẽ a.
Đem Dương Cửu Dương nhốt ở trong một gian phòng, Ngô Cửu Lợi đem ghi âm đưa cho Từ Cửu Chiếu: “Anh cũng trừng phạt nó trút giận cho em rồi, phần ghi âm này em bảo vệ cho tốt, nó còn dám tìm em, liền lấy cái này hù dọa nó.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Anh định nhốt anh ta bao lâu?”
Ngô Cửu Lợi chần chờ một chút rồi nói: “Không lâu đâu, bỏ đói hai ngày liền thả nó ra.”
Buổi tối Tương Hãn qua bên này đón cậu, vừa lúc chính thức biết Ngô Cửu Lợi.
Đối với người đã rất chiếu cố tiểu huynh đệ của mình, Ngô Cửu Lợi rất có hảo cảm, đương nhiên nếu như hắn biết Tương Hãn đối với Từ Cửu Chiếu ôm dạng tâm tư gì, quả đấm của hắn nhất định sẽ không khách khí chào hỏi đâu.
Sắc trời dần dần đen xuống, cách đó không xa có hai bóng đen trốn gần đó. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Ông chủ, hiện tại Dương Cửu Dương đang bị nhốt một mình trong phòng, trông coi hết sức lỏng lẻo.” Bóng đen cúi đầu nói điện thoại.
“Mặc kệ những người này là đang làm gì, không thể để cho nó rơi vào trong tay người khác. Nhanh chóng đem nó ra cho ta rồi xử lý đi. Làm xong phải thu thập sạch sẽ, biết chưa?” Bên đầu kia điện thoại là nam nhân cả người đầy hàn khí, thanh âm thấp nhu mà nguy hiểm nói rằng, “Bọn mày biết tính khí của ta, làm không xong chuyện cũng không cần trở lại nữa.”
Bóng đen thấp giọng đáp ứng.
Nguyên bản kế hoạch của bọn họ là trực tiếp khống chế đem Từ Cửu Chiếu dẫn đến ngoại ô, cho dù không đem người đi được, cũng chờ tới khi cậu chỉ có một mình rồi mới ra tay, không nghĩ tới kết quả lại xuất hiện ra nhiều người như vậy, dưới mí mắt của hắn đem Dương Cửu Dương đi, quả thực vô cùng nhục nhã.
Trên người Dương Cửu Dương không chỉ có thiết bị nghe lén, còn có lắp đặt định vị, rất dễ dàng bị hai người này theo dõi.
May là những người này đều là nghiệp dư, sơ hở rất nhiều, tính cảnh giác cũng không cao.
Hai người yểm trợ cho nhau leo tường vào, bên ngoài người trông coi đang ngủ chổng vó, không cần tốn nhiều sức hai người liền lẻn vào căn phòng giam giữ Dương Cửu Dương.
“Tôi biết các anh sẽ không bỏ mặc tôi mà.” Đêm khuya Dương Cửu Dương còn chưa ngủ, hai con mắt phát sáng sâu kín nhìn người đang lặng yên tiến vào, “Bọn họ hỏi mày cái gì?” Mặc dù trong lòng đã biết rõ, nhưng bóng đen vẫn mở miệng hỏi.
“Mau mau cởi trói cho tôi.” Dương Cửu Dương bị khăn trải giường trói lại rồi bị ném lên giường, hắn giãy giụa lắc lắc thân thể, “Các anh yên tâm, tôi không nói gì cả. Kế hoạch lần này bọn họ cái gì cũng không biết đâu.”
Kỳ thực từ đầu chí cuối Dương Cửu Dương cũng không biết vì sao nam nhân có tướng mạo xinh đẹp âm nhu kia lại muốn Từ Cửu Chiếu, bất quá hắn đã bị tiền làm mờ mắt. Lương tri của Dương Cửu Dương đã sớm mất phương hướng, chỉ biết say mê tiền bạc, cuộc sống ở nước ngoài quá vui sướng càng làm cho hắn hoài niệm không ngớt.
Cho nên mặc dù bị Ngô Cửu Lợi đe doạ, hắn có sợ nhưng cũng không nói chuyện này ra.
Bóng đen gật đầu, dùng dao nhỏ cắt khăn trải giường, Dương Cửu Dương liền đứng lên, đi theo phía sau bóng đen lặng lẽ ly khai.
Ngồi trên xe, hai người mang theo Dương Cửu Dương chạy đến địa điểm đã dự định. Mồi câu nếu đã không dùng được nữa thì không cần thiết phải tồn tại. Cũng may là Dương Cửu Dương tự cho là thông minh nên không có nói gì, nên Ngô Cửu Lợi và những người khác mới tránh được một kiếp.
Dương Cửu Dương hồn nhiên không biết tai vạ sắp đến nơi, vẫn còn đang suy nghĩ lúc lấy được tiền nên tiêu sái như thế nào.
Khi Từ Cửu Chiếu cùng Tương Hãn trở lại thì cũng đã khuya lắm rồi.
Tương Hãn cầm ghi âm nghe xong rồi nói rằng: “Cái này cũng chỉ có thể dọa hắn thôi, nếu đem làm chứng cứ, có khả năng sẽ không được tiếp nhận.”
Từ Cửu Chiếu ngẩn ra, không cam lòng nói: “Vì sao?”
Tương Hãn nhấc tay nói: “Bởi vì lúc đó đối phương đang bị đe dọa an toàn, vì để bảo vệ mình mà bắt buộc phải nói. Cũng chính là bị uy hiếp khẩu cung.”
Từ Cửu Chiếu mới biết được còn có chuyện như vậy, hồi xưa tra tấn bức cung quả thực là chuyện rất bình thường, hoàn toàn không biết ở nơi đây lại là phương pháp không hợp pháp.
Thấy Từ Cửu Chiếu thất vọng rũ vai xuống, Tương Hãn nhịn không được sờ sờ tóc của cậu: “Đừng nản chí, tuy rằng không thể dùng làm chứng cứ nhưng tôi sẽ tận lực cam đoan làm cho hắn về sau không dám tới tìm cậu gây phiền phức nữa.”
Nghĩ đến thời điểm còn chưa nhận biết Từ Cửu Chiếu, không ngờ cậu lại ăn khổ nhiều như vậy, trong lòng Tương Hãn liền nổi lên từng đợt yêu thương.
Từ Cửu Chiếu bị sờ đầu có chút không quen, cậu rụt cổ lại, lộ ra biểu tình mà ở trong mắt Tương Hãn có thể nói là khả ái thẹn thùng: “Ừm.”
Tâm tình của Tương Hãn cả đêm đều rất tốt, một đêm mộng đẹp, buổi sáng cũng rất hớn hở.
Nhưng vừa nhìn tin tức sáng sớm, bánh bao đang ngậm trong miệng của Tương Hãn liền rớt xuống, sợ đến nỗi trợn tròn mắt. Dương Cửu Dương đã chết, thi thể được phát hiện trong hồ nước, nguyên nhân cái chết là do say rượu rơi xuống nước.
Tương Hãn vừa sợ vừa giận, hắn cho rằng Dương Cửu Dương là bị Ngô Cửu Lợi giết chết, lần này Từ Cửu Chiếu cũng dính líu vào, không chừng phải ngồi tù a!
Từ Cửu Chiếu từ trên lầu chạy xuống: “A Hãn, Cửu Lợi ca nói đêm qua Dương Cửu Dương thừa dịp ít người đã chạy mất rồi.”
Tương Hãn biến sắc, hắn đứng lên: “Mạu đưa điện thoại di động của cậu cho tôi.”
Từ Cửu Chiếu không hiểu đưa điện thoại cho hắn, Tương Hãn lập tức cúi đầu đem đoạn ghi âm ngày hôm qua xóa sạch: “Lập tức gọi điện thoại cho Ngô Cửu Lợi, nói anh ta mau mau rời khỏi Thượng Hải, mấy người bạn kia tạm thời cũng không được liên lạc với nhau.”
…………………………………………………………………………………………………………………..
[1] Lương Sơn: ý của Cửu Chiếu là cậu có cảm giác giống như anh hùng Lương Sơn Bạc trong Thủy Hử truyện vậy, tuy là đúng tình nhưng lại trái luật.