Ban đầu Trâu Hành Tân muốn tổ chức triển lãm ở Hàm Đan, thế nhưng nghĩ đến chi phí vận chuyển, nên đành liên lạc với một hội trường triển lãm ở Trịnh Châu.
Cao Đại Toàn cũng tới giúp không ít, Trương Văn Chiêu cũng đi theo lo trước lo sau, Từ Cửu Chiếu cũng vội vàng chân không chạm đất, ngay cả Tương Hãn chơi xấu ở lì trong nhà cậu cũng bị bỏ qua một bên.
Trong ngày khai mạc không chỉ có xe phỏng vấn tin tức của địa phương, ngay cả lãnh đạo có thẩm quyền phía chính phủ cũng đến tham luận, cấp đủ mặt mũi cho Trâu Hành Tân.
Trâu Hành Tân sống tới chừng này tuổi, dĩ nhiên là có rất nhiều mối quan hệ. Nhưng ông sinh lực không đủ, Từ Cửu Chiếu cũng còn trẻ, nên ông liền không chút khách khí ném việc đó cho nhị đồ đệ giải quyết.
Thậm chí ngay cả tam đồ đệ ở nước ngoài cũng bị gọi về để tô điểm thêm cho triển lãm.
Đây là lần đầu tiên Từ Cửu Chiếu nhìn thấy tam sư huynh Ngô Diểu. Tam sư huynh rất phong cách, có khí chất của một hoa mỹ nam, hắn chừng ba mươi tuổi, bộ ria mép được cắt sửa rất khéo léo, rất được Từ Cửu Chiếu để mắt tới.
Chỉ có điều tư thái phong lưu này trong mắt Tương Hãn hoàn toàn là dạng tiêu biểu của mặt người dạ thú.
Nghề nghiệp của Ngô Diểu cùng Đường Tiểu Ất giống nhau, đều là người môi giới nghệ thuật. Bất quá người ta lăn lộn ở Âu Mỹ đã lâu, tự nhiên là nhiễm nếp sống bên kia.
Chỉ thấy hắn ôm vai tiểu sư đệ, thao thao bất tuyệt giảng đạo về chuyện mỹ nữ hoa đô, khiến Tương Hãn hận không thể xông lên kéo Ngô Diểu ra.
Đường Tiểu Ất mắt thấy bên này muốn xảy ra huyết án, liền nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lí do muốn học tập kinh nghiệm chen vào.
Tương Hãn thở hổn hển đè ép một ngực lửa giận, đột nhiên hắn có cảm giác hắn giống như con trâu đực đang hăng máu ở giai đoạn trước quyết đấu vậy.
Từ Cửu Chiếu đã không còn thần kinh thô như trước nữa, lúc này đương nhiên là biết Tương Hãn không thoải mái nên vội vàng lôi hắn đi tới triển thính khác.
“Cậu vẫn còn nhỏ, vừa mới thành niên, tên đó lại nói loạn thất bát tao gì chứ!” Tương Hãn tức giận nói.
“Ha ha, tam sư huynh cũng chỉ muốn khai mở nhãn giới cho tôi thôi.” Từ Cửu Chiếu đi bên cạnh hắn, tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Loại nhãn giới này không khai cũng được, bản thân hoa tâm thì không tính, vậy mà còn muốn làm hư cậu.” Tương Hãn khó chịu nói.
Bản thân hắn cũng không thích kiểu hoa hoa công tử đó, đổi bạn gái so với thay quần áo còn chuyên cần hơn, còn cho là hay ho nói là ‘đi qua ngàn bụi hoa không dính phiến lá nào’. Kỳ thực chính là một tai họa.
“Lần này trở về tam sư huynh cũng không dễ chịu gì, tất cả mọi người đều ép anh ấy sớm kết hôn. Tam sư huynh trong lòng phiền muộn, lúc này mới lôi kéo tôi nói chuyện thôi.” Từ Cửu Chiếu lắc đầu cười khổ, cũng may nguyên thân không có thân thế, không có gia đình, bằng không tương lai cậu cũng không tránh khỏi bị buộc kết hôn.
Đến lúc đó… có lẽ A Hãn sẽ càng thương tâm hơn đi? Từ Cửu Chiếu không tự chủ nhìn gò má anh tuấn của Tương Hãn.
Hai người đi tới triển thính bên cạnh, triển lãm lần này là của hai thầy trò kết hợp lại, tổng cộng có hơn năm mươi món trưng bày, trong đó Trâu Hành Tân có hơn mười món, còn lại đều là của Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu phát hiện tác phẩm của Trâu Hành Tân không nhiều, vì trước đó ông đã đào thải một bộ phận tác phẩm không hài lòng, cuối cùng mới lưu lại những thứ này.
Trâu Hành Tân chỉ có mặt từ lúc khai mạc cho tới trưa liền đi về, còn Từ Cửu Chiếu vẫn ở lại chỗ này.
Trong phỏng vấn buổi sáng, Từ Cửu Chiếu chỉ được hỏi không đến năm câu, những phóng viên khác tất cả đều hướng về phía Trâu Hành Tân. Bất quá Từ Cửu Chiếu cũng không để ý, vừa vặn có thể bớt đi những thứ xã giao phiền phức này.
Trong hội trường có rất nhiều lão hữu và người ủng hộ Trâu Hành Tân tới đây, Trâu Hành Tân liền chính thức đem Từ Cửu Chiếu là đệ tử bế môn đẩy ra ngoài.
Tác phẩm của Trâu Hành Tân vẫn luôn có tiếng trên thị trường, đại đa số người truy phủng đều là những người giàu nhất trong nước, những người này trẻ tuổi nhất cũng chỉ chừng năm mươi, rất thích tác phẩm làm theo công nghệ truyền thống này.
Trâu Hành Tân rất giỏi về vẽ tự do trên thai gốm, ông cực kỳ am hiểu vẽ hùng kê (gà trống). Hùng kê trong quốc hoạ là loài vật mang ý nghĩa rất tốt, có thể phối hợp với vô số vật liệu để vẽ ra.
Bức tranh của ông có đường nét trôi chảy, bút mực khoan khoái, đậm nhạt thích hợp, ngoài hùng kê ra còn có những tiểu động vật hoặc là thực vật khác trông rất sống động và dí dỏm.
Huống hồ lần này là dùng lò củi tùng nung ra, số lượng cực kỳ ít ỏi lại trân quý, mấy người hâm mộ cuồng nhiệt tranh nhau mặt đỏ tía tai, giá cả thoáng cái lên đến hơn 60 vạn, tạo ra kỷ lục mới cho Trâu Hành Tân.
Những phú hào này đều không thiếu tiền, cướp đoạt xong tân tác lại bắt đầu nghía đến các tác phẩm đã bị Trâu Hành Tân loại bỏ trước đó.
Nếu so sánh thì tác phẩm của Từ Cửu Chiếu để bên này có chút vắng vẻ.
Nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không quá lưu tâm, đây là lần đầu tiên cậu triển lãm, cậu có lòng tin đối với chính mình, tác phẩm của cậu cũng không kém, sớm muộn gì cũng sẽ có người thưởng thức.
Mà ở triển thính bên này có mấy lão đầu tóc hoa râm đang vây quanh ở trước tác phẩm Từ Cửu Chiếu quan sát.
“Xem sắc men của tác phẩm này, xanh ánh tím, đường cong trôi chảy, hình ảnh hoạt bát không cứng nhắc, là điển hình đặc thù của Thanh hoa thời Minh.”
“Khí hình đoan trang, cấu trúc thư thái sáng sủa, nét vẽ tinh tế tỉ mỉ, là thượng phẩm khó có được.”
“Phương pháp dùng hình ảnh cố sự để biểu đạt này đã rất lâu rồi chưa từng thấy lại, rất cổ điển, cũng rất kinh điển.”
“Không tệ a, rất không tệ, không có kinh nghiệm hơn chục năm thì không thể nung ra được đồ sứ có phẩm chất như vậy đâu.”
Nghe mấy lão đầu bình phẩm từ đầu đến chân, tuy rằng đều là khích lệ, nhưng trong lòng Từ Cửu Chiếu cũng run sợ. Những lão gia hỏa này, ánh mắt thực sự rất sắc bén a.
Mấy lão nhân cao tuổi này là bạn bè cùng nhau sinh hoạt ở Hiệp hội nghệ thuật địa phương, hôm nay rủ nhau đi xem việc hiếm lạ. Trong đó có một người là bạn của Trâu Hành Tân đã từng tới tham gia khai mạc trước đó, lúc ấy ông nhìn trúng tác phẩm của Từ Cửu Chiếu, bất quá khi đó không có ý định mua, bây giờ lôi kéo các bằng hữu đến để tư vấn cho ông một chút.
Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn đi tới bên cạnh, thấy mấy lão nhân đang vây quanh chính là bình hồ lô Thanh hoa vẽ thần tiên truyện.
Tác phẩm này có thể nói là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của Từ Cửu Chiếu, một tác phẩm xuất sắc khác là bình Thanh hoa ngũ thái vẽ ngư tảo (cá vs rong biển). Bất quá tác phẩm đó Tương Hãn nói hắn rất thích, cậu liền lén giữ lại.
Tương Hãn ôm không buông tay, hắn nói nhất định muốn mua, lúc đó Từ Cửu Chiếu cũng không rõ tâm tình của mình là cái gì nữa, không nói rõ ràng được — — gần như là một loại thỏa hiệp và đáp ứng.
“Nếu nói là đệ tử bế môn của Trâu Hành Tân đốt, ta lại có chút không tin.” Một người lưng có chút còng nói.
“Nếu nói là đệ tử mười mấy năm đốt còn có chút khả năng , thế nhưng đồ đệ mới nhập môn này bất quá mới vừa thành niên. Hắc, ở đây ai biết có cái gì … không nói ra được chứ.” Một người mang kính viễn thị nói.
“Nói càn gì đó?! Lão Trâu cũng không phải là người như vậy!” Lão hữu của Trâu Hành Tân thổi râu mép trừng mắt, “Đồ đệ này là do hắn giành được từ trong tay người khác, là người có tài. Nếu không phải lão Trâu xem trọng thiên phú xuất chúng của người ta, tuổi đã cao ai lại không muốn hưởng thanh phúc chứ.”
“Ngươi coi, bất quá là chỉ nói một chút thôi, tức giận gì chứ.” Người lưng còng xua tay, nói rằng: “Ngươi không phải là thích tác phẩm này sao, thích thì liền mang về đi, dù sao chúng ta cũng già rồi, giữ lại tiền làm chi.”
Bạn của Trâu Hành Tân vặn lông mày: “Ta ra giá 18 vạn, tác phẩm ở triển thính này là do Ngô Diểu phụ trách. Tiểu tử kia miệng lưỡi trơn tru trước sau như một, cũng không cho ta một thông tin chính xác nào cả, ai biết có thể tới 18 vạn hay không.”
“18 vạn không thấp nhưng đây chỉ là một mao hài tử mới xuất đạo, cái giá này đủ cho cậu ta vui vẻ a.” Người mang kiếng lão ôm cánh tay nói.
Lông mày Tương Hãn cau lại, lôi kéo Từ Cửu Chiếu lặng lẽ đi sang một bên: “Mấy ông già này thật không có mắt nhìn mà!”
Từ Cửu Chiếu vỗ vỗ cánh tay của hắn, tính khí tốt nói rằng: “Không đáng để tức giận đâu, nếu bọn họ cho rằng không đáng ra giá cao như vậy, cuối cùng bỏ mất dịp may cũng trách không được người khác.”
Đừng xem Ngô Diểu làm cho Tương Hãn nhìn không thuận mắt mà coi thường, tính chuyên nghiệp của hắn tương đối cao, làm người môi giới tác phẩm nghệ thuật cũng vô cùng xứng chức.
Trên cơ bản hắn chỉ cần nhìn một vòng là có thể định giá tác phẩm của Từ Cửu Chiếu theo tiêu chuẩn thị trường.
Bình hồ lô có thể bán xấp xỉ 30 vạn, do bị giới hạn tư lịch cùng tuổi tác của Từ Cửu Chiếu, nên chỉ có thể đến mức giá này thôi.
Ngô Diểu cam đoan với Từ Cửu Chiếu, nếu như ở triển lãm bán không được cái giá tiền này, Ngô Diểu sẽ chịu trách nhiệm đem bình hồ lô bán đi nơi khác, hơn nữa một phân tiền thù lao cũng không lấy.
“Đừng lo lắng.” Tương Hãn sờ sờ tóc Từ Cửu Chiếu, “Những người ái mộ thầy cậu ánh mắt cũng không kém, chí ít có thể giải quyết hơn phân nửa hàng triển lãm.”
Sau khi các phú hào đánh cướp xong tác phẩm của Trâu Hành Tân, cũng có người đi qua bên này, đến lúc thấy tác phẩm của Từ Cửu Chiếu thì ngạc nhiên, chấn động cũng không nhỏ.
Trừ bình hồ lô ra, còn có bảy món Ngũ thái, hai mươi hai món tác phẩm Thanh hoa, 5 món Đấu thái.
Mỗi một món đều rất tinh xảo xinh đẹp, phù hợp yêu cầu thẩm mỹ của mọi người đối với đồ sứ.
Nói chung chỉ có một câu, các tác phẩm này chỉ cần liếc mắt là có thể hấp dẫn người khác.
“Đây là tác phẩm mô phỏng cao cấp sao?” Một người chần chờ hỏi, dù sao người này chỉ thích đồ sứ, nhưng không thích sưu gốm sứ cổ.
“Không phải, những vật này chỉ giống nhau về phong cách thôi.” Một người đối với gốm sứ cổ có chút nghiên cứu cúi đầu tinh tế quan sát hoa văn trên đồ sứ, “Những hoa văn này ta chưa từng thấy qua, bất quá phong cách quả thực là thừa kế lại từ người xưa.” �
“A, nói như vậy, coi như là sửa cũ thành mới rồi.” Người nọ gật đầu.
“Ngươi tới nhìn trên lọ Đấu thái này xem, ta đã từng thấy hoa văn tương tự như vậy, bất quá khí hình của hai vật lại không giống nhau. Còn có kiểu trang trí đường lượn này, cũng có chút biến hóa.” Người này mặt tràn đầy yêu thích, trước đó đã nhìn thấy cái lọ có hoa văn này, chẳng qua là thấy ở tronng viện bảo tàng, mà bây giờ trước mắt lại có một vật không hề kém chút nào, mua về trưng trong nhà cũng rất có khí phái.
Âm thầm quyết định, người nọ thừa dịp không ai chú ý liền ly khai triển thính.
Cái chén uống rượu có hoa văn rồng trong mây lại có lá trúc, cỏ linh chi, hoa bát bảo [1] trang trí xung quanh, thật giống với một vật ta đã từng thấy qua ở nhà khi lúc nhỏ. . .” Một người đàn ông bụng bự híp mắt hồi tưởng, “Đây chính là bảo bối của gia gia ta, nói là đồ cổ Minh triều. Ta xem cái này cũng không tệ, mua về làm vật tưởng niệm cũng tốt.”
Đệ tử bế môn của Trâu Hành Tân còn trẻ mà đã có tay nghề như vậy, tương lai tiền đồ sẽ bất khả hạn lượng. Những người này đơn thuần ngoại trừ yêu thích ra, cũng khó tránh khỏi có chút đầu tư tâm lý. Thời gian triển lãm đã trôi qua hơn phân nửa, gần như hai phần ba hàng triển lãm đều có người mua, chờ sau khi triển lãm chấm dứt là có thể tiến hành giao dịch.
Có Ngô Diểu giúp đỡ, tác phẩm của Từ Cửu Chiếu không có giá dưới 10 vạn, trên cơ bản đều duy trì trên giá của 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》.
Ngô Diểu lắc đầu thở dài: “Những thứ này đáng lẽ có giá trị cao hơn, chỉ tiếc thời gian xuất đạo của tiểu sư đệ quá ngắn, lại không thu được giải thưởng nghiêm túc gì. Anh biết ăn nói nhưng cũng không nâng nổi giá a.”
Từ Cửu Chiếu tính toán thu hoạch lần này, cảm thấy rất là mỹ mãn: “Em còn trẻ, không cần nóng nảy, từ từ rồi sẽ tiến lên.”
Con ngươi Ngô Diểu xoay chuyển một chút: “Bất quá cũng không quan hệ, còn dư lại em liền giao cho anh, anh có mối hàng ở Châu Âu.”
Từ Cửu Chiếu sửng sốt một chút, chần chờ gật đầu: “Tốt, vậy đành nhờ cậy tam sư huynh rồi.”
Ngô Diểu cười rất ư là đắc chí, chủ yếu nhất là bình hồ lô Thanh hoa kia, hắn đã tìm được người mua rồi. Các phú hào ở Âu Mỹ đối với đồ sứ tinh mỹ nhiệt tình không thua kém gì thổ hào ở quốc nội.
Lần đầu tiên Từ Cửu Chiếu triển lãm, có thể nói là khá thành công, nói là danh lợi song thu cũng không quá đáng. Số lượng giao dịch trong triển lãm là chỉ tiêu quan trọng để xem triển lãm có thành công hay không, nhưng mà con số này vẫn có thể khiến cho vài người không được vui vẻ, chẳng hạn như Mã Tú Sơn đã rất lâu không có lên tiếng lại xuất hiện một lần nữa.