Hoàng Duy Chân không khống chế được thanh âm của hắn: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy hắn rất bá đạo sao? Can thiệp việc riêng tư của cậu, can thiệp quyền lợi của cậu?! Loại hành vi này nói dễ nghe là săn sóc chu đáo, nhưng kỳ thực là hoàn toàn đem người khác trở thành con rối mà điều khiển! Ý muốn người dựa theo suy nghĩ của hắn mà sinh tồn, ý muốn khống chế quá mạnh mẽ, quả thực khiến người ta hít thở không thông.”
Hoàng Duy Chân ban đầu cùng Tương Hãn ầm ĩ một trận, ngoại trừ bởi vì cảm thấy Tương Hãn quá phận cái gì cũng đều muốn thay hắn quyết định ra, còn chính bởi vì Hoàng Duy Chân muốn đi vào giới diễn nghệ có phần không hợp với hắn. Hoàng Duy Chân học là múa dân tộc, nhưng cũng không có thành tựu gì, nên khi có cơ hội tiếp xúc điện ảnh và truyền hình đương nhiên không muốn bỏ qua. Thế nhưng Tương Hãn lại cho là hắn thích hợp làm một diễn viên múa hơn, múa kết hợp với những người khác, hoặc là người múa dẫn đầu chẳng hạn. Khi đó thậm chí Tương Hãn đã tìm một vị trí trong đoàn múa văn nghệ cho hắn.
Nhưng Hoàng Duy Chân nghĩ, vậy phải đến lúc nào hắn mới có thể cất đầu dậy, như thế là quá chậm.
Tương Hãn cho rằng Hoàng Duy Chân cần phải có nền tảng thật vững chắc, bởi vì hắn thấy thiên tư vũ đạo của Hoàng Duy Chân cũng không phải tuyệt đỉnh xuất sắc, từ từ củng cố tư lịch cũng có thể đạt được một cuộc sống an ổn.
Mà chính hắn lại nghĩ Tương Hãn chỉ là ích kỷ muốn kiểm soát hắn, cho nên mới không cho hắn đi vào giới giải trí. Đoàn văn nghệ dù sao cũng chỉ trong phạm vi nhỏ, không trải rộng như trong giới giải trí, Tương Hãn thì không có biện pháp giúp hắn. Vì vậy cho tới bây giờ Hoàng Duy Chân khi nghĩ tới chuyện này, vẫn còn canh cánh trong lòng.
Từ Cửu Chiếu giận tái mặt, thanh âm lạnh thấu xương: “Tôi không biết tại sao anh lại có loại suy nghĩ này, bất quá tôi biết Tương Hãn cho tới bây giờ cũng sẽ không ép buộc ai, anh ấy luôn luôn vì người khác mà lo lắng, vì người khác mà suy nghĩ. Cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng coi người khác là con rối mà bài bố, cũng sẽ không làm người khác hít thở không thông! Mặc kệ hai người là loại giao tình gì, anh ở đằng sau nói xấu người khác cũng không phải loại gì tốt cả!” Từ Cửu Chiếu không còn lời nào để nói hắn, cậu bưng ly nước lên tiễn khách.
Nhân sinh quan bất đồng, giữa hai người đã vạch ra một khoảng cách lớn, Hoàng Duy Chân tìm không được điểm yếu của Từ Cửu Chiếu, muốn gây xích mích ly gián căn bản là không tìm được điểm để xuống tay.
Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy hành vi săn sóc quá phận của Tương Hãn là một loại tâm bệnh, nhưng hắn vì muốn trở nên nổi bật chỉ có thể lựa chọn nhẫn nại.
Thử chi mật đường, bỉ chi thạch tín. Từ Cửu Chiếu khát vọng hưởng thụ, còn Hoàng Duy Chân thì cảm thấy phiền chán tránh không kịp.
Hoàng Duy Chân muốn khơi mào bất mãn của Từ Cửu Chiếu, sau đó khiến Từ Cửu Chiếu đi theo tính toán của hắn đã hoàn toàn rơi vào khoảng không.
Hoàng Duy Chân bị đả kích thật lớn, hắn cùng Từ Cửu Chiếu không thể có nhận thức chung, giống như một điều chân lý mà lại bị đặt nghi vấn. Chuyện này so với Từ Cửu Chiếu khiến tính toán của hắn thất bại còn muốn khó tin hơn.
Miệng Hoàng Duy Chân hết đóng lại mở, trong khoảng thời gian ngắn tâm tư giống như mưa rền gió dữ, tìm không được điểm câu thông với Từ Cửu Chiếu.
“Thế nhưng – ” Hoàng Duy Chân miễn cưỡng nói: “Hành vi đó của hắn thật sự là không tôn trọng người khác, cậu làm sao có thể chịu được chứ?”
Từ Cửu Chiếu không vui từ phía sau ly nước nhìn hắn, xem ra người nọ không rõ ý tứ bưng trà tiễn khách.
Từ Cửu Chiếu đem ly nước để lên bàn, lãnh đạm nói: “Nếu anh đã nghĩ như vậy, tại sao còn muốn quay về với A Hãn? Anh không phải là không chịu được điểm đó của A Hãn sao? Hay anh không phải là vì A Hãn, mà là thứ gì khác? Vì tiền? Hay là vì lợi ích cá nhân?”
Lời nói của Từ Cửu Chiếu sắc bén đem tâm tư của Hoàng Duy Chân đâm phá, không vì người, vậy chỉ là vì tiền. Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu lại càng thêm khinh thường, cậu dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Hoàng Duy Chân chợt không được tự nhiên nói rằng: “Anh không thấy điểm tốt của anh ấy, lại muốn hưởng thụ tiện lợi mà anh ấy mang tới, chẳng qua là vì tâm tư cá nhân, đúng là xấu xa đến cực điểm! Anh tới chỗ tôi gây xích mích, bất quá là muốn chúng tôi sinh ra khoảng cách, rồi thừa cơ mà nhảy vào. Có lẽ anh cũng biết hành vi này sẽ không khiến A Hãn vui vẻ, nhưng vẫn cố ý làm như vậy, chứng minh anh căn bản là vì tư lợi bản thân, cũng không suy nghĩ cho A Hãn dù chỉ là một chút!” Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, lớn tiếng nói rằng: “Anh đúng là người tâm tư khó lường, căn bản không xứng qua lại với A Hãn. Trong mắt A Hãn không chứa được một hạt cát, nếu như biết anh tâm thuật bất chính như thế, nhất định sẽ cảm thấy anh ghê tởm! Anh tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt A Hãn, nếu để tôi biết anh bôi nhọ anh ấy lần nữa, tôi sẽ cho anh lĩnh giáo thủ đoạn của tôi!”
Hoàng Duy Chân cố sức nghe Từ Cửu Chiếu giảo văn tước tự, lý giải chậm nửa nhịp, bất quá cũng hiểu được ý tứ của Từ Cửu Chiếu.
Hắn thấy đối phương tuổi còn nhỏ, cho rằng có thể đùa bỡn đối phương, nhưng không ngờ lại bị đối phương uy hiếp.
Hoàng Duy Chân cũng nổi giận, cao giọng nói: “Cậu tưởng mình cũng tốt lành lắm sao, chẳng qua cũng chỉ vì tiền nên mới cùng một chỗ với hắn. Nhìn cái phòng này xem, nếu như không có hắn thì cậu có thể ở loại phòng này chắc? Đừng ở đó mà chó chê mèo lắm lông !”
Từ Cửu Chiếu cười lạnh một tiếng: “Anh bất quá là suy bụng ta ra bụng người mà thôi, tự mình ôm ý nghĩ xấu xa, liền nghĩ người khác cũng như vậy. Anh lầm rồi! Phòng này tất cả phí dụng đều do cá nhân tôi đảm nhận. Không chỉ là như vậy, sau này chúng tôi ở chung một chỗ, chi phí cho A Hãn tất cả đều do một mình tôi đảm trách, cũng sẽ không để cho anh ấy khó xử về tiền bạc. Đây mới là nam tử hán đại trượng phu! Nói chuyện mà không hạp, thì nửa câu cũng đã là nhiều, mời về đi!”
Hoàng Duy Chân lộ ra vẻ mặt bị sét đánh, hắn kinh ngạc trợn to hai mắt, há miệng. Lẽ nào hắn đang nghe lầm sao, bằng không thì người này thế nào lại đem Tương Hãn biến thành cô vợ nhỏ thế.
Thái độ cùng khí thế của Từ Cửu Chiếu quá mạnh mẽ, còn hình ảnh Tương Hãn lại có vẻ mềm mại. Trong đầu Hoàng Duy Chân hai chữ “đảo ngược” chạy vòng vòng, cảm thấy dạ dày đau như nuốt sống một đống đinh thép vậy.
Từ Cửu Chiếu hạ lệnh trục khách, Hoàng Duy Chân cũng không tiện tiếp tục ở lì không đi, chỉ có thể bước chân không vững, lung lay lắc lư rời đi.
Hắn không gặp được Tương Hãn, còn bên Từ Cửu Chiếu thì tìm không được cơ hội, thậm chí còn bị đánh kích ngược lại, chỉ số thông minh và sức lực đều bị tàn phá mạnh mẽ.
Hoàng Duy Chân vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn cửa phòng đã đóng, cảm thấy còn không bằng đi tới Tương Hãn thử lại lần nữa. So với Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn lãnh khốc vô tình vậy mà khiến người ta cảm thấy tốt hơn.
Từ Cửu Chiếu giận đùng đùng đóng cửa phòng lại, cũng không có tâm tư đọc sách, chỉ đành luyện chữ để bình phục tâm tình của mình.
Cậu không nghĩ tới trước đây Tương Hãn lại cùng người phụ tình, không biết quý trọng như vậy lui tới, cậu quả thực cực kỳ đau lòng.
Ở trong lòng cậu, Tương Hãn ngàn tốt vạn tốt, không có một chỗ nào là không tốt cả.
Cậu cảm thán một tiếng, có lẽ là trước đó gặp chuyện như vậy, nên hiện tại Tương Hãn luôn có vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Sau này phải đối xử với anh ấy tốt hơn mới được, Từ Cửu Chiếu tự nói với mình như thế.
Loạt xoạt viết vài trang bút lông, tâm tình Từ Cửu Chiếu bình tĩnh lại.
Hơn chín giờ tối, Tương Hãn trở về.
“Buổi tối em ăn cái gì?” Tương Hãn đi tới phía sau Từ Cửu Chiếu, ôm hông của cậu, sau lại nghiêng đầu hôn trên trán cậu một cái, hắn giương mắt nhìn trên bàn, kinh ngạc nói: “Em viết nhiều như vậy sao?”
Bên cạnh Từ Cửu Chiếu chất đầy giấy luyện chữ, Từ Cửu Chiếu luyện chữ rất có quy luật, số lượng mỗi lần viết bút lông luôn luôn cố định, cho nên khi nhìn thấy vượt qua số lượng giấy bản hằng ngày, Tương Hãn lập tức cảm thấy không bình thường.
Từ Cửu Chiếu không có trả lời, ngược lại là buông bút lông xoay tay lại ôm hắn, cậu nhẹ giọng nói rằng: “Đã trở về rồi, có mệt hay không?”
Tương Hãn thoáng cái bị dời đi lực chú ý, oán trách nói rằng: “Em không biết đâu, những người đó không đáng tin cậy chút nào, phân phó sự tình đi làm đều có sai phạm. Rốt cuộc là người mới, dùng không có quen a.”
Bởi vì Từ Cửu Chiếu đã ở Thượng Hải, Tương Hãn liền định đem tổng bộ công ty từ Bắc Kinh chuyển qua đây. Chỉ có điều không thể trực tiếp chuyển như vậy, trước tiên phải có một phân công ty làm cơ sở mới có thể thuận lợi di chuyển. Hiện tại Tương Hãn bận rộn chính là muốn tổ kiến lại công ty để việc kinh doanh đi vào quỹ đạo.
Từ Cửu Chiếu vỗ vỗ lưng hắn: “Từ từ sẽ đến, cuối cùng sẽ tốt thôi.”
Tương Hãn gật đầu, ôm Từ Cửu Chiếu cầu vuốt ve an ủi. Chờ Tương Hãn làm nũng xong rồi, Từ Cửu Chiếu mới đẩy hắn một cái, không được tự nhiên nói rằng: “Được rồi, anh khổ cực một ngày, không nên theo em đứng đây, đi vào phòng khách ngồi đi.”
Tương Hãn hỏi: “Không viết nữa sao?” Sau đó chú ý tới đống giấy xếp chồng lên nhau, “Ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Cửu Chiếu không muốn để cho Tương Hãn biết chuyện Hoàng Duy Chân tới đây, nếu như nói đến, tất nhiên phải nhắc tới nội dung nói chuyện của bọn họ, A Hãn nghe xong sẽ đau buồn.
�
Chủ nghĩa đại nam tử của Từ Cửu Chiếu phát tác, cậu hạ quyết tâm không nói cho Tương Hãn tránh cho hắn phiền lòng: “Không, không có chuyện gì.”
Tương Hãn nửa ngờ nửa tin, Từ Cửu Chiếu đẩy hắn một cái, lúc này Tương Hãn mới đi tới sô pha trong phòng khách.
Lúc này, điện thoại di động Từ Cửu Chiếu vang lên.
“Alo, Ngô sư huynh, anh đã tỉnh?” Từ Cửu Chiếu dừng bước, cùng Ngô Diểu vừa gọi điện thoại tới một lần nữa trò chuyện.
Tương Hãn đi tới sô pha bên cạnh, liếc mắt liền nhìn thấy ly nước Từ Cửu Chiếu quên thu hồi.
Có người đến đây sao? Cửu Chiếu cũng không chủ động nhắc tới người đó với hắn. Tương Hãn suy nghĩ, hắn cầm lấy cái ly nhìn một chút .
Không có vết son môi, vậy là nam nhân. Tương Hãn quay đầu lại nhìn Từ Cửu Chiếu, suy đoán là ai tới chơi mà làm cho Từ Cửu Chiếu không muốn nói cho hắn biết.
Từ Cửu Chiếu hồn nhiên chưa phát hiện, vẫn cùng Ngô Diểu nói chuyện.
“Cái gì anh tỉnh rồi? Làm sao cậu biết anh vừa mới ngủ dậy?” Bên kia Ngô Diểu nghi hoặc.
Từ Cửu Chiếu phát hiện hắn tựa hồ đã quên chuyện mình uống say gọi điện thoại cho cậu: “Âm thanh của anh rất khàn, người mới ngủ dậy đều có thanh âm như vậy.”
“Ha ha, thì ra là như thế.” Ngô Diểu thoải mái cười nói: “Là như thế này, anh nghe nói cậu đang tìm người môi giới? Cậu nghĩ anh thế nào?”
Từ Cửu Chiếu còn tưởng rằng hắn muốn nói chuyện kia, buổi trưa hắn nhiều lần nhấn mạnh như vậy, Từ Cửu Chiếu muốn quên cũng không được.
Cậu bất ngờ hỏi: “Làm sao anh biết?”
Ngô Diểu cười nói: “Anh tự nhiên có nguồn tin của mình. Tiểu sư đệ, anh vẫn cho rằng cậu rất có tài hoa, sớm muộn gì cũng sẽ có thành tựu xuất sắc. Nếu như cậu tin anh, thì để cho anh tới làm người môi giới cho cậu đi. Trên tay anh mặc dù không có bao nhiêu người của quốc nội, thế nhưng anh ở Châu Âu kinh doanh nhiều năm, không nói số một số hai, nhưng cũng là người môi giới tác phẩm nghệ thuật có tiếng. Để chứng minh điểm này, anh có một phần lễ vật muốn đưa cho cậu.”
Nội tâm Từ Cửu Chiếu mơ hồ suy đoán ra.
Quả nhiên Ngô Diểu nói rằng: “Trên tay anh có một đơn đặt hàng, hoàng gia Bỉ muốn mua một nhóm Thanh Hoa trang trí cao cấp, anh để cho bọn họ nhìn tác phẩm của cậu, bọn họ vô cùng hài lòng, đồng ý giao cho cậu toàn quyền thiết kế và chế tạo nhóm đồ sứ đó !”
“Bỉ? Hoàng gia?!” Từ Cửu Chiếu nhịn không được kinh ngạc.
Tương Hãn nghe xong, lập tức hướng về cậu đi tới.