Nguyên lai vào ngày cuối cùng đăng kí, có một nhà thiết kế gốm sứ trẻ tuổi từ nước ngoài trở về muốn tham gia triển lãm liên kết toàn quốc lần này. Lúc đầu chuyện này cũng không có gì, triển lãm liên kết toàn quốc có tính chất dung nạp rất mạnh, không có bất cứ rào cản gì đối với ngoại quốc. Thế nhưng lúc hắn đem tác phẩm tham gia triển lãm giao lên, thì có người ngay tại chỗ kinh hô: “Đây không phải là tác phẩm 《 Tam Nguyệt Hoa Đào》giành được giải tác phẩm xuất sắc ở Châu Âu năm nay sao?”
Nhà thiết kế gốm sứ kia tên là Lý Nham Tùng, hắn mất tự nhiên cười nói: “Không sai, chính là tác phẩm này. Sao vậy? Lẽ nào triển lãm liên kết toàn quốc không cho phép tác phẩm đã từng tham gia thi đấu quốc tế đến tham gia triển lãm sao?”
Nhân viên công tác lập tức lắc đầu nói rằng: “Không có, chỉ cần là tác phẩm sáng tác trong vòng một năm, cho dù đã từng tham gia cuộc thi trong năm đều có thể đăng ký tham gia triển lãm.”
Đây cũng là sự khác nhau trong giới nghệ thuật so với các nghề nghiệp khác, tuy có rất nhiều nghệ thuật gia nhưng sản phẩm hàng năm lại vô cùng thấp, thậm chí người có năng lực hai năm mới cho ra một tác phẩm.
Nên tác phẩm của bọn họ không bị hạn chế số lần tham gia thi đấu.
Cái này giống như tác phẩm điện ảnh vậy, tham gia lễ hội điện ảnh trong nước còn có thể đi tham gia lễ hội điện ảnh nước ngoài, càn quét tất cả giải thưởng trong và ngoài nước mới gọi là bản lĩnh.
Nhưng mà riêng cá nhân nhân viên công tác này cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới vị này ở Châu Âu có năm tháng đạt được giải thưởng tác phẩm xuất sắc sẽ đem tác phẩm này đưa đến triển lãm liên kết bọn họ dự thi.
Cũng không phải hắn tự coi nhẹ mình, sính ngoại, coi trăng ở nước ngoài mới là tròn (ý nói đồ ngoại mới tốt), mà là do tình trạng phát triển gốm sứ nghệ thuật trong nước hiện nay chính là như vậy.
Tuy rằng Trung Quốc là cái nôi gốm sứ, từ thời Đường đã bắt đầu xuất khẩu lượng lớn gốm sứ đến các nơi trên thế giới. Sau đó Cảnh Đức Trấn trở thành thủ đô của gốm sứ, đến hai đời Minh – Thanh lại càng phát triển huy hoàng.
Thế nhưng người xưa đã nói, thịnh cực tất suy, vật cực tất phản.
Từ cuối nhà Thanh, ngành sản xuất đồ sứ ở Cảnh Đức Trấn bắt đầu xuống dốc, dưới sự ảnh hưởng của kinh tế lúc đó, ngành sản xuất gốm sứ trong nước đều xuất hiện tình trạng trì trệ không tiến, thậm chí còn có dấu hiệu thụt lùi.
Cho đến khi chiến tranh kết thúc, chính quyền mới được thành lập, loại tình trạng trên mới bắt đầu từ từ chuyển biến tốt đẹp. Nhưng cũng giống như những ngành nghề khác, công nghệ trong nước đã có khoảng cách so với các quốc gia phát triển khác.
Mặc dù sau đó gắng sức đuổi theo, nhưng khi đó chỉ có Trâu Hành Tân là bậc thầy tiêu biểu trong gốm sứ nghệ thuật, còn thế hệ tiếp theo cũng không hy vọng phát triển gì được.
Đến khi Từ Cửu Chiếu xuyên qua hiện tại, các tác phẩm nghệ thuật cùng kỹ thuật mô phỏng gốm sứ truyền thống đều bị bỏ quên, chiếm toàn bộ thị trường hàng gốm sứ tiêu dùng cao cấp là đến từ I-ta-li-a, Đức, Anh quốc, Nhật Bản. Tuy rằng trong nước cũng có đơn đặt hàng xuất khẩu gốm sứ, đồ sứ sản xuất ra cũng có thiết kế tinh xảo, chế tác hoàn mỹ, thế nhưng trên thị trường phần lớn đồ sứ đều là loại kém chất lượng.
Bây giờ Cảnh Đức Trấn có bốn năm nghìn cơ sở chế tạo gốm sứ tại gia quy mô nhỏ, thoạt nhìn thì thấy phát triển rất mạnh mẽ, phồn thịnh, thế nhưng chỉ chiếm được thị trường cấp thấp, không thể cạnh tranh được với thị trường cao cấp.
Gốm sứ có nguồn gốc từ Trung Quốc, nhưng hiện tại lại thuộc về toàn thế giới.
Khi gốm sứ trong nước trì trệ không phát triển, thì đồ sứ ngoại quốc lại có tiến bộ rất lớn và phát triển không ngừng, không chỉ có phát minh và ứng dụng các kỹ thuật mới và nguyên liệu mới, còn có đủ kiểu tổ chức thi đấu độc đáo, khích lệ sáng tạo nghệ thuật.
Đến lúc trong nước chậm rì rì tiếp nhận những nghệ thuật đến từ phương tây, thì các nghệ thuật gia lão thành cùng với lớp trẻ bây giờ lại “gà mờ ” đối với toàn bộ tinh hoa từ truyền thống cho đến hiện đại, kết quả là hoàn toàn lúng túng không hiểu rõ bản chất và ý nghĩa của chuyện này.
Điều này cũng trách không được Từ Cửu Chiếu thấy tất cả tác phẩm hiện nay đều là không ổn, làm tổn thương mắt người xem.
Triển lãm trong nước rõ ràng thua kém triển lãm nghệ thuật quốc tế về quy mô và uy tín, nhất là hai năm qua tổ chức triển lãm liên kết vì mục đích kiếm tiền lại càng làm thêm vàng thau lẫn lộn, chướng khí mù mịt.
Cho nên mặc dù Mã Tú Sơn nói có phần khó nghe, nhưng vẫn chiếm được rất nhiều người ủng hộ.
《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 chiếm được giải tác phẩm xuất sắc ở Châu Âu, đối với tác phẩm đạt được giải thưởng đẳng cấp quốc tế mà không được trao giải vàng thì cũng giống như một vận động viên lấy được giải ba ở thế vận hội quốc tế nhưng khi tham gia đại hội thể dục thể thao cấp tỉnh trong nước lại không vào được vòng chung kết thì không hợp với lẽ thường. Bọn họ vì sợ truyền thông bên ngoài chỉ trích, cho nên cực lực kiên trì muốn đem giải vàng trao cho Lý Nham Tùng.
Nhưng bên nhóm phản đối lại cảm thấy tính nghệ thuật và cách nung tạo của chén miệng hoa màu xanh đậu lại hơn hẳn《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》, đương nhiên phải được trao giải vàng, mà không phải là giải bạc.
Trâu Hành Tân cùng Lưu Tân Hoa vẫn không phát biểu ý kiến, nếu như hôm nay người trong cuộc không phải là Từ Cửu Chiếu, bọn họ nhất định sẽ đem giải vàng trao cho người làm ra cái chén này, bọn họ mới không sợ truyền thông bên ngoài chất vấn đâu.
Thế nhưng cố tình lại là tác phẩm của Từ Cửu Chiếu bị cuốn vào trong đó, hai người vì tránh bị tị hiềm, chỉ có thể im lặng.
Ba tổ khác quyết định tác phẩm đoạt giải rất nhanh, duy chỉ có tổ gốm sứ quyết định mãi mà không được, cho nên tất cả các giám khảo đều tập trung về đây.
Bởi vì trước đó Trâu Hành Tân chiếm vị trí của một thư pháp gia, cho nên người đó cũng không phải giám khảo chính thức trong tổ gốm sứ mà chỉ là ủy viên, khi Mã Tú Sơn cứ khăng khăng muốn《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 là giải vàng, mà hai người giám khảo một tán thành một phản đối, ba người ầm ĩ một trận, vô pháp thuyết phục đối phương, nên mới đề nghị tất cả giám khảo và uỷ viên cùng nhau quyết định.
Tranh luận tròn một ngày, phần lớn các giám khảo đều là người lớn tuổi nên đều thấy mệt mỏi, chỉ có thể để ngày mai bàn tiếp.
Sau khi trở về, Trâu Hành Tân liền nổi giận đùng đùng.
“Hắn nhất định là cố ý! Hắn nhất định là trả thù việc ta làm cho hắn khó chịu nên mới làm như vậy! Quá vô sỉ, quá hèn hạ.” Trâu Hành Tân tức giận không thôi.
Lưu Tân Hoa cũng theo trở về, mắt thấy Trâu Hành Tân tức giận đỏ mặt tía tai, Lưu Tân Hoa khẩn trương kêu người giúp việc đi lấy thuốc.
Từ Cửu Chiếu sợ hết hồn, cậu là lần đầu tiên nhìn Trâu Hành Tân nổi giận lớn như vậy, mặt đỏ rần, tình trạng thoạt nhìn không tốt.
Từ Cửu Chiếu sợ ông bực bội ảnh hưởng đến thân thể, khi người giúp việc cầm thuốc tới, Từ Cửu Chiếu vội vàng bưng nước để Trâu Hành Tân uống thuốc.
“Thầy, xin người bớt giận.” Từ Cửu Chiếu nới lỏng cổ áo của Trâu Hành Tân, cầm một cây quạt quạt cho ông.
Trâu Hành Tân ngực phập phồng, ông nắm tay của Từ Cửu Chiếu nói rằng: “Em yên tâm, tuyệt đối sẽ không để tính toán của hắn thực hiện được!”
Nguồn :
Từ Cửu Chiếu đầu óc mơ hồ, không hiểu hỏi lại: “Người đang nói người nào vậy ạ?”
Trâu Hành Tân mím môi, bộ dạng không muốn nói đến tên của người đó, Lưu Tân Hoa đành tiếp lời: “Là Mã Tú Sơn.”
Từ Cửu Chiếu kỳ quái nói: “Chuyện này cùng Mã Tú Sơn có quan hệ sao ạ?”
Lưu Tân Hoa gật đầu: “Ta nghe bọn họ nói, Lý Nham Tùng chỉ là tạm thời về nước, không có ý định tham gia triển lãm liên kết lần này, bởi vì mắt thấy chén miệng hoa của đệ giành được giải vàng lần này, không biết Mã Tú Sơn làm cách nào lay động được Lý Nham Tùng , vào ngày cuối cùng đăng kí, cậu ta mới mang theo tác phẩm đến tham gia triển lãm.”
Từ Cửu Chiếu híp mắt lại: “Nói như vậy, là hướng về phía đệ?”
“Không sai, chính là là cố ý nhằm vào đệ.” Lưu Tân Hoa gật đầu nói tiếp: “Tuy rằng triển lãm liên kết toàn quốc lực ảnh hưởng chỉ ở phía nam, thế nhưng giải bạc vẫn kém giá trị hơn so với giải vàng. Giải thưởng triển lãm liên kết không có tiền thưởng, chỉ có giấy chứng nhận, thế nhưng tác giả đoạt được giải thưởng có thể nâng cao giá trị tên tuổi. Trước giờ đệ chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu nào, cũng chưa có tác phẩm bán ra, nếu lần này đạt được giải vàng, giá trị tác phẩm tối thiểu không dưới 7 vạn, nếu như là giải bạc, giá trị tác phẩm sẽ xuống dưới 5 vạn.”
Trâu Hành Tân sau khi trở lại bình thường cũng nói vào: “Chén miệng hoa đó giá khoảng chừng 10 vạn, nếu thấp xuống thì không xứng với sức của em bỏ ra. Một khi bị định là giải bạc, cao lắm cũng chỉ có 5 vạn.”
Từ Cửu Chiếu lông mày cau lại, chén miệng hoa đó cậu tốn hao tâm tư nhiều hơn hẳn so với mai bình khắc hoa sen kia, từ nguyên liệu men, thai gốm đến khí hình đều tốn rất nhiều công sức. Mai bình kia còn bán được với giá 2, 3 vạn thì chén miệng hoa này giá trị cũng phải gấp hai ba lần trở lên chứ.
Mã Tú Sơn đúng là làm cho người ta ngột ngạt mà, quả thực tức chết người không đền mạng.
Lưu Tân Hoa còn nói thêm: “Hắn tính toán không chỉ là như vậy, một khi giá trị chén miệng hoa bị định xuống, sẽ ảnh hưởng đến giá trị những tác phẩm sau này của tiểu sư đệ.”
Giá khởi đầu bị đè thấp xuống, giá sau này sẽ rất khó tăng lên.
Trâu Hành Tân nghiến răng nghiến lợi: “Tuyệt đối sẽ không để cho hắn được như ý!”
Nhưng mà nói là nói như vậy, Trâu Hành Tân một chút biện pháp cũng không nghĩ ra được. Ông cũng biết, chỉ cần ông đứng ra ủng hộ Từ Cửu Chiếu thì Mã Tú Sơn sẽ đạt được mục đích. Hắn sẽ không nói Trâu Hành Tân là “cử hiền bất tị thân” (ý nói là người tài vẫn nên được công nhận không được thiên vị người nhà), mà sẽ chụp cho ông cái mũ vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Mã Tú Sơn cả ngày chửi chó mắng mèo, muốn đem Trâu Hành Tân kéo xuống ngựa, lần này bắt được nhược điểm còn không vui mừng giày vò ông sao.
Ngay cả Lưu Tân Hoa cũng bởi vì đồng dạng nguyên nhân mà không nhúng tay vào được.
Tương Vệ Quốc sau khi nghe xong, đại khái hiểu được là xảy ra chuyện gì: “Nếu như Trâu lão đệ bất tiện lên tiếng, không bằng các ngươi tìm một người phân lượng cùng tên đó không sai biệt lắm đứng ra nói chuyện.”
Lưu Tân Hoa lắc đầu: “Trong mười hai vị giám khảo, cấp bậc của thầy là cao nhất. Người đồng ý đem giải vàng trao cho tiểu sư đệ không phải số ít, thế nhưng những người này uy tín lại kém hơn Mã Tú Sơn, nói chuyện cũng không tiện.”
Từ Cửu Chiếu ngồi ở một bên rũ mắt, trong đầu xoay chuyển cách đối phó, ngay cả ý tưởng hắt nước bẩn vào Mã Tú Sơn cũng nghĩ tới. Bất quá bởi vì thời gian khẩn cấp , loại kế hoạch hao tổn này chỉ có thể từ bỏ.
Từ Cửu Chiếu không phải là một người bị động chịu đòn không biết đánh trả, nhưng do không hiểu rõ tình hình hiện tại, cậu cũng không dám tùy tiện phản kích.
“Nếu như tổ chức bỏ phiếu ẩn danh, thì có bao nhiêu người ủng hộ thầy ạ?” Từ Cửu Chiếu ngẩng mặt lên hỏi.
“Không khả quan lắm.” Trâu Hành Tân lắc đầu thở dài nói, “Số giám khảo cùng Mã Tú Sơn có quan hệ chiếm hơn phân nửa, trong thời gian bỏ phiếu , nếu như Mã Tú Sơn lại lén lút tìm thêm người, bỏ phiếu quyết định nói không chừng sẽ thiên về bên hắn.”
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút nói rằng: “Nếu đổi giám khảo hoặc là tăng thêm nhân số thì sao?”
Lưu Tân Hoa khiêu mi nói rằng: “Ta nghĩ điều đó không có khả năng, nhân số giám khảo hiện tại không thể thay đổi, hơn nữa cũng không thể làm trái quy trình được.”
Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Nếu giám khảo tranh chấp không ra được quyết định, không bằng đem quyết định này giao cho người tham quan triển lãm đi.”
Trâu Hành Tân hứng thú nhìn cậu: “Em có ý tưởng gì sao?”
Từ Cửu Chiếu cẩn thận nói ra: “Hôm nay em đi vào sảnh thấy có rất nhiều người đến tham quan, trên tay bọn họ đều cầm vé vào cổng, không bằng đặt hai thùng gỗ ở trước hai tác phẩm. Bọn họ thấy tác phẩm nào tốt hơn, sẽ bỏ vé vào cổng cho tác phẩm đó.
Trâu Hành Tân nhãn tình sáng lên: “Chủ ý này hay!”