Mục lục
Nữ Hoàng Tuyển Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Hoàng Thiếu Hoa có chút khác thường, cười nhạt nói: “Dực, biệt lai vô dạng*?”

* Biệt lai vô dạng (别来无恙): nghĩa gốc là “Bạn vẫn khỏe kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “Rất vui được gặp lại bạn.” hoặc “Lâu rồi không gặp.”

Hàn Linh trong lòng cảm giác không ổn, khẽ đảo con ngươi, thật muốn chuồn mất.

“Cái kia…… Ta vừa mới muốn tới nhà xí, còn chưa có tới kịp đi, bây giờ ta liền đi.”

“Trở về cho ta!” Nàng còn chưa có tới kịp trốn đi, đã bị Long Chi Dực bắt được trở về.

“Hôm nay ba người chúng ta cần phải nói cho rõ ràng.” Long Chi Dực biểu tình cực kỳ nghiêm túc, làm cho Hàn Linh càng thêm cảm thấy chột dạ.

“Còn có ta, hẳn là bốn người.” Hàn Như Phong cũng dính đi lên.

Hàn Linh trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, quát lớn nói: “Hàn Như Phong, lại không phải tam đường hội thẩm, ngươi xem náo nhiệt cái gì?”

Hàn Như Phong thở phì phì mà phản bác nói: “Ta mới là chính phu của nàng, ta đương nhiên là có quyền được biết.”

Hàn Linh ảo não mà cắn môi dưới của mình, thật là tạo phản, ngày thường Hàn Như Phong dễ khi dễ nhất cũng cùng nàng làm trái lại. Nàng rốt cuộc cảm nhận được chân lí nam nhân quá nhiều là mãnh hổ, thẳng tự trách mình nhất thời vô ý, trêu chọc nhiều nam nhân như vậy, hơn nữa một đám còn không dễ khống chế, cũng thật khổ nàng. Nàng vẻ mặt đưa đám, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bọn họ.

Lặng im hồi lâu, Long Chi Dực rốt cuộc lên tiếng, giọng nói có chút lạnh: “Thiếu Hoa, đều nói vợ của bạn không thể khinh, hiện giờ huynh tính toán giao đãi với ta như thế nào?”

Hàn Như Phong ngay sau khi hắn nói, liền chất vấn nói: “Ngươi không biết Linh nhi đã có vị hôn phu sao? Ngươi làm như vậy quá không nói đạo nghĩa.”

Hoàng Thiếu Hoa ánh mắt hơi chau, khổ thở dài: “Ta thừa nhận, làm bạn bè, ta xin lỗi huynh. Huynh nói đi, muốn ta làm như thế nào, huynh mới bằng lòng tha thứ cho ta?”

Long Chi Dực còn chưa nói chuyện, Hàn Như Phong đã gấp không chờ nổi mà nói tiếp nói: “Tuyệt đối không có thể tha thứ, ta muốn ngươi rời khỏi Linh nhi, không được lại cùng nàng gặp mặt.”

Hoàng Thiếu Hoa không vui mà liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng nói: “Xin lỗi, ngươi không phải bạn bè của ta, ngươi không có tư cách nhiều lời.” Đầu ngón tay của hắn bắn về phía hắn, cách không bắn ra, điểm huyệt câm của hắn.

Hàn Như Phong miệng không thể nói, nhăn mặt, lôi kéo ống tay áo của Hàn Linh cáo trạng. Hàn Linh bên này tự thân còn khó bảo toàn, nơi nào còn lo lắng hắn, hơn nữa, nàng cũng cảm thấy hắn quá làm phiền người, vừa lúc để cho hắn im miệng.

Bên kia Long Chi Dực còn nói thêm: “Rất tốt, Ách Đệ, đi lấy giấy bút tới.”

Không bao lâu, Ách Đệ liền bưng văn phòng tứ bảo** tới. Long Chi Dực chấp bút viết trên giấy một trận rồng bay phượng múa, Hàn Linh tò mò mà ngẩng đầu, duỗi dài cổ hướng trên giấy nhìn xung quanh, chợt thấy dưới ngòi bút của hắn dừng lại, khi ngẩng đầu, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, nàng rất không cốt khí mà lùi bước. Luôn hướng nàng trừng mắt, Long Chi Dực như vậy một chút cũng không đáng yêu, vẫn là thời điểm ở trên giường tương đối đáng yêu chút. Nàng âm thầm ghi nhớ, lần tới nhất định phải ở trên giường trả thù trở về.

** Văn phòng tứ bảo (文房四宝) là bốn vật dụng quý dùng nơi thư phòng gắn bó mật thiết với những ai làm việc liên quan đến viết chữ thư pháp, vẽ hình nghệ thuật… bao gồm: bút lông, giấy, mực và nghiên mực.

Dừng bút, Long Chi Dực đưa giấy tới trước mặt Hoàng Thiếu Hoa, nói: “Chỉ cần huynh ký tên ở mặt trên, sau này, ta có thể không can thiệp huynh cùng Linh nhi lui tới.”

Hàn Như Phong ở một bên dùng sức mà lắc đầu, có một cái tình địch, hắn đã rất nguy cơ, hiện giờ lại thêm một người, hắn nơi nào chịu nổi?

Hàn Linh cũng duỗi dài cổ nhìn xung quanh, lại bị Long Chi Dực lại một cái trừng mắt tàn nhẫn bức cho trở về. Nàng không thú vị mà sờ sờ cái mũi, không nhìn thì không nhìn, nàng quay đầu lại còn không phải có thể hỏi Thiếu Hoa của nàng sao?

Hoàng Thiếu Hoa xem nội dung trên giấy một phen, nhướng mày nói: “Huynh muốn cho ta mỗi năm không ràng buộc cung cấp tất cả quân bị (sửa soạn xếp đặt đầy đủ cho quân đội) cho quân Long gia? Huynh không khỏi công phu sư tử ngoạm, lòng tham quá mức đi?”

Hàn Linh nghe được cái này, cũng kinh ngạc mà nhìn về phía Long Chi Dực. Hắn quả nhiên đủ tàn nhẫn, nhân cơ hội này hung hăng mà xảo trá Hoàng Thiếu Hoa một bút, từ đây, quân Long gia của hắn liền có thể áo cơm không lo. Phong phạm này thật là có chút truyền thừa phong cách của nàng, nàng đắc ý mà cười trộm, Dực nhà nàng quả nhiên không phải người phàm, có sáng ý.

Long Chi Dực chú ý tới biểu tình cười trộm của nàng, lại quăng cho nàng một cái, còn không phải nàng chọc họa, khắp nơi trêu chọc nam nhân, nếu không hắn cũng sẽ không vì hết giận mà tàn nhẫn gõ bạn tốt của mình một bút.

“Đây là điều kiện của ta, huynh có thể không đáp ứng, ta không cưỡng bách.” Giọng điệu của hắn ngang ngược, không cho bất luận đường sống cò kè mặc cả gì hết.

Hoàng Thiếu Hoa cười nhạt, không có bởi vì hắn uy hiếp mà phát sầu, đám ngân lượng này với hắn căn bản chỉ là một góc núi băng, hắn không chút nào đau lòng.

“Hoàng Thiếu Hoa ta còn chưa từng làm mua bán lỗ vốn, lần này liền phá lệ, đáp ứng điều kiện của huynh.”

Hắn chấp bút ký xuống khế ước, cũng ấn lên ấn riêng chuyên dụng của hắn, giảo hoạt mà cười nói: “Chờ Linh nhi kế thừa ngôi vị hoàng đế, quân Long gia của huynh chính là quân đội trực thuộc của nàng, ta vì Linh nhi nuôi quân đội, không có gì không đáng giá, bút mua bán này cũng không tính quá mệt.”

Hàn Linh vô cùng đồng ý cách nói của hắn, nam nhân bên người nàng quả nhiên một người so với một người không đơn giản, nàng rất vừa lòng: “Đương nhiên không mệt, chàng vì ta nuôi quân đội, ta cho chàng quyền được khai thác khu mỏ, chúng ta đôi bên cùng có lợi, hợp tác vui vẻ.”

Hàn Như Phong lúc này nghẹn đến mức khó chịu, dùng sức mà lôi kéo quần áo của nàng, dựa vào cái gì bọn họ lẫn nhau đính khế ước, lại bài trừ hắn cái chính cung này ra bên ngoài?

Hàn Linh đồng tình mà sờ sờ mặt của hắn, dùng lời lẽ dụ dụ nói: “Huynh ngoan ngoãn, không được lắm mồm, ta sai khiến bọn họ giúp huynh giải huyệt.”

Hàn Như Phong vội gật đầu không ngừng, đợi huyệt đạo ở trên người được cởi bỏ, hắn lại vội vã nói: “Linh nhi……”

Lời nói mới vừa vừa ra khỏi miệng, đã bị Hàn Linh đổ trở về: “Dừng! Đã nói, không được lắm mồm.” Hàn Như Phong không cách nào, chỉ có thể cắn môi dưới, ủy khuất mà ngậm lại miệng.

Sợ bọn họ tiếp tục dây dưa, nàng vội dời đi đề tài, nói: “Nói, lần này quốc sư cho ra đề cửa thứ hai, muốn ta ở trong năm ngày vì bá tánh của Li Huyện gom góp tai khoản năm trăm vạn lượng, nhiệm vụ này thật đúng là có chút khó khăn.”

Hoàng Thiếu Hoa cười nhạt nói: “Bất quá là chỉ là năm trăm vạn lượng, ta giúp nàng lót lên chính là, nàng liền không cần lại lao phí tâm thần.”

Hàn Linh suy nghĩ một chút nói: “Lời tuy như thế, nhưng ta vẫn là muốn bằng vào lực lượng của chính mình qua cửa này. Hoàng đế lão cha sở dĩ muốn quốc sư ra đề mục khảo nghiệm ta, cũng là hy vọng ta có thể lấy sức lực của bản thân tới khắc phục khó khăn, muốn nhìn xem quyết đoán cùng tài năng của ta đủ để làm trụ cột của một quốc gia hay không. Đã là như thế, ta cũng không nghĩ trốn tránh, hơn nữa ta có tin tưởng nhất định có thể làm được.”

Hoàng Thiếu Hoa hướng nàng cho một ánh mắt tán thưởng: “Linh nhi quả nhiên có chí hướng, chỉ cần nàng có yêu cầu, ta sẽ hết sức ủng hộ nàng.”

“Đó là đương nhiên, bằng sự thông minh tài trí của Linh nhi, không có cửa ải khó khăn gì có thể làm khó nàng.” Hàn Như Phong đối với nàng tin tưởng tràn đầy, so với bản nhân nàng càng sâu.

Bên kia Long Chi Dực thì lý trí hỏi: “Nàng có kế hoạch gì?”

Hàn Linh suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn đến trên người váy dài mình, bỗng nhiên có chủ ý: “Đúng rồi, chàng không phải mới vừa mua mấy cửa hàng y phục sao? Có thể gom tất cả sư phó may vá lại một chỗ hay không? Ta muốn để cho bọn họ vì ta thiết kế vài bộ xiêm y hoa lệ tuyệt vô cận hữu (có 1 không 2) trên đời.” Xem nhiều y phục trang sức hoa lệ của các triều đại trong phim điện ảnh, nàng nhiều ít có chút ấn tượng, tùy tiện lấy ra một bộ đặt ở thời đại này, đó đều là cực kỳ hiếm thấy.

Hoàng Thiếu Hoa gật đầu nói: “Cái này không thành vấn đề, bất quá nàng muốn dùng tới để làm cái gì?”

Nàng thần bí mà cười, trong miệng phun ra hai chữ: “Bán đấu giá.”

“Có ý tứ gì?” Ba người trăm miệng một lời.

Nàng vẫn như cũ thần bí mà cười trộm: “Đến lúc đó các huynh sẽ biết.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Linh vừa mới tỉnh ngủ, liền có cung nhân tiến đến gọi đến.

“Công chúa, Hoàng thượng triệu kiến.”

Hàn Linh rất là kinh ngạc, không biết Hoàng đế lão cha lại có chuyện gì. Đi theo cung nhân tới Ngự Thư Phòng, bên trong không chỉ có một mình Hoàng đế lão cha, còn có một già một trẻ khác ở bên, mà người trẻ kia, Hàn Linh nhận ra hắn, đúng là nam tử hôm qua ở thiên hạ đệ nhất lâu gặp qua, ca ca của Hoàng Phủ Vân Hoàng Phủ Kiệt.

Nàng càng thêm kinh ngạc, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một dự cảm không tốt, lướt qua một già một trẻ bên người đi qua, nàng tiến lên đơn giản mà làm cúi chào nói: “Phụ hoàng, tìm ta có việc?”

Hàn Hoàng cúi đầu xuống nghiêng mặt, nói: “Tiểu Hoa Nhi, lần đầu gặp mặt Hữu thần tướng.”

Hàn Linh cẩn thận nhìn lão giả bên cạnh người, thì ra hắn chính là Hữu thần tướng, phụ thân của Hoàng Phủ Vân. Xem hắn mặt mày hồng hào, bảo dưỡng đến cực tốt, một đôi mắt sáng ngời tỏa sáng ngẫu nhiên có tinh quang xẹt qua. Lão gia hỏa này, thoạt nhìn khó đối phó, nàng phất tay lễ phép tính mà cùng hắn chào hỏi: “Thần tướng sớm.”

Hoàng Phủ Tùng hơi ngạc nhiên, đối với phương thức chào hỏi của nàng rất là kinh ngạc, chần chờ mà đáp lễ nói: “Thần gặp qua công chúa.”

“Hoàng Phủ ái khanh sáng nay tới cùng trẫm cầu hôn, nói Hoàng Phủ công tử hôm qua sau khi ở thiên hạ đệ nhất lâu gặp qua con, đối với con vừa gặp đã thương, sáng sớm hôm nay liền thúc giục Hoàng Phủ ái khanh hướng trẫm cầu hôn. Trẫm cho rằng đây là một cuộc hôn nhân tốt, huống hồ trong danh sách hôn phu của con còn có hai chỗ trống, cho nên trẫm tay con đáp ứng rồi. Chờ con thông qua khảo nghiệm, trẫm liền thay con làm hôn sự, Hoàng Phủ công tử sẽ cùng Như Phong, Long Chi Dực cùng nhau tiến cung.”

Hàn Linh nghe lời nói không hề thương lượng đường sống của hắn, rất là tức giận, chất vấn nói: “Cha kêu ta tới, chính là vì cho ta biết cái này? Cha có hỏi qua ý kiến của ta sao? Hắn người này, ta hoàn toàn không thích. Cha muốn cưới, thì cha cứ cưới đi, dù sao ta không cần.”

Hàn Hoàng cũng tức giận, chụp bàn quát: “Làm càn! Ngươi đây là cái giọng điệu gì? Hoàng Phủ công tử là một biểu nhân tài, tướng mạo đường đường, ngươi có cái chỗ nào bất mãn? Chẳng lẽ hắn còn so bất quá một cái thương nhân hèn mọn?”

Thì ra hết thảy hành tung của nàng hắn đều rõ như lòng bàn tay, Hàn Linh khó thở nói: “Ta đây thử hỏi, hắn trừ bỏ là con trai Hữu tướng một tầng sinh ra đã có sẵn quang hoàn này, còn biết cái gì? Hắn đã làm việc có ích gì cho nước cho dân chưa? Có dựa vào một đôi tay của mình từng kiếm một lượng bạc hay không, có từng giúp một bá tánh nghèo khổ hay không?”

Hàn Hoàng tức giận đến nhất thời không biết nói gì, đầy mặt đỏ lên, làm sao cũng không nghĩ tới nàng sẽ giáp mặt chống đối với hắn, hơn nữa còn là ở trước mặt thần tử của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK