“Tiểu Ly.”
Ngoài sân, Thượng Quan Tình từ bên ngoài trở về, trên người cõng cái sọt, chợt thấy được một màn này, hắn tiến lùi không phải. Dưới mặt nạ màu bạc, đuôi lông mày của hắn khẽ giương, đồ nhi của hắn tính nết gì hắn như thế nào không biết, nhất định lại là tiểu ma nữ này xúi giục dụ dỗ đồ nhi ngoan của hắn.
Hai người đang hôn môi nghe được động tĩnh lập tức tách ra, Nam Cung Ly giống một đứa trẻ phạm lỗi sai, cúi đầu tới đến trước mặt hắn, tiếp nhận cái sọt đeo trên lưng của hắn, nhẹ nhàng nói: “Sư phó, người đã trở lại?” Hắn cho dù lại trì độn, cũng biết bọn họ mới vừa rồi đến tột cùng đang làm cái gì. Bị sư phó phát hiện hắn làm loại sự tình này, trong lòng hắn thấp thỏm bất an, không biết nên như thế nào cùng sư phó giải thích.
Hàn Linh thì như cũ dựa ngồi ở thân cây, trên mặt cũng có chút vẻ xấu hổ, bất mãn mà trừng mắt nhìn Thượng Quan Tình liếc mắt một cái, hắn tới cũng thật không đúng lúc. Thượng Quan Tình cười nhạo nghênh hướng ánh mắt của nàng, như có điều chỉ nói: “Tiểu Ly, trên đời này kẻ xấu quá nhiều, con nhất định phải cơ linh chút, chớ ngàn vạn không thể bị người ăn, còn mơ hồ.” Nam Cung Ly không hiểu rõ ý ở ngoài lời của hắn, ngây ngốc gật đầu, “Dạ” một tiếng.
Hàn Linh tức giận mà trừng hắn một cái, hắn thật đúng là coi nàng như hái hoa tặc không thành?
“Ai, Thượng Quan tiền bối, nghe Tiểu Ly Tử nói, ông phải vì ta cởi bỏ phong ấn trên người? Đó có phải nói chờ phong ấn trên người ta cởi bỏ, ta liền có nội lực hay không?”
“Theo lý thuyết là cái dạng này, nhưng nếu là người nào đó kìm nén không được, ở trong đoạn thời gian này liền phạm sắc giới, vậy khó nói nha.” Thượng Quan Tình như cũ không quên trêu chọc nàng, sở dĩ như thế, còn phải từ lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ nói lên.
Ngày đó hắn tới đổi thuốc cho nàng, nhìn thấy nàng đang ngủ say, hắn liền yên tâm mà tới gần trước người nàng. Ai ngờ nàng đột nhiên tỉnh lại, duỗi tay liền phải tháo mặt nạ trên mặt hắn, nếu không phải hắn phản ứng mau, chỉ sợ cũng phải bị nàng thực hiện được. Cho nên lúc sau, hắn rốt cuộc không tự mình đổi thuốc cho nàng, hắn liền không nghĩ ra mẫu thân của nàng một nữ tử dịu dàng đoan trang như vậy, như thế nào lại sinh ra một cô con gái bất hảo xảo quyệt lại cơ linh xảo trá như vậy?
Hàn Linh hướng hắn chu môi một cái, vịn thân cây đứng lên, nói: “Được rồi, ông yên tâm, ta sẽ không bắt cóc đồ nhi ngoan của ông.”
Thượng Quan Tình cảm khái mà lắc đầu thở dài: “Cô cùng mẹ của cô…… thật sự một chút cũng không giống.” Ánh mắt của hắn xa xưa, đưa mắt nhìn về phía phương xa, lâm vào trong suy nghĩ của mình.
Hàn Linh đối với phản ứng của hắn vô cùng kinh ngạc, hắn đã là không ngừng một lần ở trước mặt nàng nhắc tới mẫu thân của nàng, hắn cái người gọi là mẫu thân của nàng ở thế giới này. Nàng rất khó hiểu, nàng rõ ràng là từ hiện đại xuyên qua mà đến, vì sao lại ở thế giới này có được một người mẫu thân? Vậy thân phận của nàng ở thế giới này lại là cái gì? Nàng tin tưởng Thượng Quan Tình là cảm kích, hắn cũng sẽ có một ngày chính miệng nói cho nàng, cho nên nàng cũng không sốt ruột.
Hôm sau, Hàn Linh còn đang trong lúc ngủ mơ, bỗng nhiên có người lay nàng diêu tỉnh. Nàng mơ hồ mà tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Nam Cung Ly ở giường, nàng lại ngã đầu tiếp tục ngủ. Có hắn ở bên người, nàng vô cùng an tâm, hoàn toàn không cần lo lắng hắn sẽ đối với nàng bất lợi.
Nam Cung Ly khẽ nhăn mày, lại bắt đầu lay nàng tỉnh: “Linh nhi, sư phó bảo ngươi chuẩn bị một chút, một lát liền vì ngươi cởi bỏ phong ấn.”
Hàn Linh không màng hắn lay tỉnh, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng tùy ý mà tống cổ hắn: “Ừ, được.”
Nam Cung Ly có chút bất đắc dĩ, cúi đầu tinh tế mà đánh giá nàng, nàng thật sự rất đẹp, gương mặt kiều nộn phiếm đỏ ửng, mặt mày mị người, hắn vẫn luôn cho rằng mẫu phi của mình là nữ tử đẹp nhất trên đời này, nhưng mà ở sau khi nhìn thấy nàng, hắn mới thay đổi cái nhìn. Nhìn chằm chằm hai mảnh môi đỏ mê người kia của nàng, hơi khép, phủ một lớp sương nhợt nhạt đọng lại, hầu kết của hắn lăn lộn, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, duỗi tay lay nàng nói: “Linh nhi, ngươi xem ngoài miệng ta có dơ hay không?”
Hàn Linh kinh ngạc mở một con mắt, ánh mắt sợ hãi ngượng ngùng của hắn, giống như thỏ con bị chấn kinh. Một con mắt khác cũng lần lượt mở, nhìn thấy bên miệng hắn đích xác có dính một hạt mè nho nhỏ, vì thế duỗi tay thay hắn lau đi.
“Huynh ăn hạt mè?”
Nam Cung Ly bất mãn mà nhíu mày, mím miệng nói: “Không cần dùng tay lau, ta muốn ngươi dùng miệng giúp ta lau.” Hắn vô hại mà chớp mắt, trên má đỏ ửng càng sâu.
Hàn Linh khẽ nhướng đuôi lông mày, có chút ngoài ý muốn, thường lui tới đều là nàng trăm phương ngàn kế mà dụ dỗ hắn, hắn mới ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, lần này hắn thế nhưng tự mình đưa tới cửa tới, quả nhiên có tiến bộ.
“Huynh giỏi nha, càng học càng hỏng rồi.” Nàng vì thế không khách khí mà câu cổ hắn xuống, nặng nề mà hôn sâu, giữa môi răng của hắn còn tàn lưu lại mùi hương hạt mè nồng đậm, đem toàn bộ con sâu thèm ăn trong bụng nàng kêu dậy. Không thỏa mãn với chỉ là hôn môi, nàng duỗi tay dò vào cổ áo của hắn, vuốt ve da thịt trơn trượt như chi của hắn, đưa tới hắn từng trận phát run, hô hấp cũng trở nên nùng đục cùng dồn dập.
Còn đợi tiến thêm một bước thăm dò là lúc, cửa lại truyền đến tiếng ho nhẹ lỗi thời của Thượng Quan Tình.
“Khụ khụ.”
Nam Cung Ly nghe được là thanh âm của sư phó, bắn người một cái đứng lên, rời khỏi giường, ánh mắt của hắn xoay vòng, không dám cùng sư phó nhìn thẳng vào, hai má sớm đã đỏ đến thông thấu. Hàn Linh cũng đi theo xuống giường, bất mãn mà trừng mắt Thượng Quan Tình nói: “Lão nhân gia, ông liền không thể thức thời chút, chờ người ta hôn xong rồi lại tiến vào sao?”
Thượng Quan Tình thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến, hắn thật sự là vì sư muội của mình tiếc hận, như thế nào sinh ra một cô con gái không biết xấu hổ như vậy?
“Thuốc đã nấu xong, nhưng đừng chậm trễ canh giờ.” Hắn không muốn lại cùng nàng miệng lưỡi tranh chấp, xoay người rời khỏi phòng.
Hàn Linh vừa nghe là phải vì nàng cởi bỏ phong ấn, đôi mắt lập tức sáng lên, phải biết rằng nàng chính là đợi chờ ngày này đã lâu.
“Được, ta lập tức liền đi.” Làm trò trước mặt của Nam Cung Ly, nàng nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, ở trên mặt hắn hôn trộm một cái, liền vội vàng mà đuổi kịp Thượng Quan Tình.
“Trở về lại bồi huynh chơi.”
Nam Cung Ly vuốt ve gò má của mình, phía trên kia còn tàn lưu một chút ướt át, từng đợt từng đợt cảm giác thấu lạnh nhè nhẹ, mang theo ý tê dại, hắn không khỏi mà ngây ngô nở nụ cười.
Trước mắt là một cái thùng gỗ lớn, mà phía dưới nó là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nước ấm nóng bỏng trong thùng, khói trắng lượn lờ tràn ngập ở phía trên thùng gỗ, do đó mà cả căn phòng cũng theo đó mà hơi nước lượn lờ.
Hàn Linh sợ hãi mà nhìn thùng gỗ kia, duỗi tay thử nước ấm, mới vừa đụng tới mặt nước, tay nàng liền lập tức rụt trở về, nàng vẻ mặt đau khổ nói: “Thượng Quan tiền bối, ông xác định ta thật sự phải vào đến bên trong đi nấu? Vạn nhất nấu chín làm sao bây giờ?”
Thượng Quan Tình cười nhạo nói: “Không có khả năng nấu chín, cô phải tin tưởng năng lực của ta.”
Hàn Linh nhỏ giọng nói thầm nói: “Ta cùng ông lại không thân…… Được rồi, ta đều nghe theo ông.” Sợ hắn đổi ý, nàng quyết định bất cứ giá nào thử một lần thì đã sao? Cùng lắm thì nàng lại trở về nằm trên giường đi giả làm xác ướp.
Ở trước khi tiến vào thùng gỗ, nàng vui cười cùng Thượng Quan Tình thương lượng nói: “Thượng Quan tiền bối, ta có thể thương lượng hay không? Ta nghe lời nói của ông, nhảy vào đi nấu, nếu ta may mắn không chết, ông để cho ta xem gương mặt thật của ông một cái, như thế nào?”
“Không thương lượng.” Thượng Quan Tình tay phải phất một cái, cũng không đợi nàng làm tốt tư tưởng chuẩn bị, trực tiếp ném nàng vào trong thùng nước.
“A —— bỏng chết ta rồi!”
Trên người cảm quan mãnh liệt mà đã chịu kích thích, Hàn Linh vịn mép thùng gỗ liền muốn bò ra, đay đâu phải là nhiệt độ mà con người có thể thừa nhận? Nàng bỗng nhiên hoài nghi có phải Thượng Quan Tình ý định trêu cợt nàng, mới đưa nàng ném vào trong nước nấu hay không.
Thượng Quan Tình tiến lên đè lại nàng, ngăn cản nàng bò ra bên ngoài, trong miệng thét ra lệnh nói: “Ngồi xuống! Bây giờ cô dựa theo khẩu quyết của ta chậm rãi vận khí, rất nhanh liền không cảm giác được độ nóng. Làm theo ta, dồn khí đan điền……”
Hàn Linh liên tục giãy giụa vài lần, đều bị hắn mạnh mẽ đè xuống. Không còn cách nào, nàng chỉ có thể dựa theo khẩu quyết của hắn thử làm chính mình bình tĩnh trở lại, tận lực mà đi xem nhẹ cảm giác đau đớn trên người. Điều chỉnh hơi thở trên người, làm hơi thở theo máu trên người mà tự lưu chuyển, quả nhiên, cảm giác đau đớn trên người chậm rãi yếu bớt, cho đến khi thân thể của nàng cùng nước ấm xung quanh hoàn toàn dung hợp, rốt cuộc cảm thụ không được độ nóng của nó.
Ở sau khi tiêu trừ thân thể không khoẻ, dược lực ngâm ở trong nước ấm bắt đầu chậm rãi từ làn da của nàng thẩm thấu đi vào, lực lượng dần dần mà ở trong cơ thể của nàng thức tỉnh. Nàng cảm giác lực lượng của tứ chi nàng đang chậm rãi khôi phục, hơn nữa so với lúc trước càng thêm có lực.
Thượng Quan Tình quan sát đến thần sắc của nàng biến hóa, cảm thấy là thời cơ. Hắn ở sau lưng nàng điểm mấy cái yếu huyệt, sau đó dùng ngân châm từng cây mà cắm vào, dẫn đường, thăm thứ……
Đại khái qua hai canh giờ, trong cơ thể Hàn Linh sinh ra khác thường, một ngọn lửa nóng lực lượng tựa như muốn bùng nổ. Nàng rốt cuộc chịu đựng không được, kêu ra tiếng.
“A ——”
Theo tiếng kêu sợ hãi của nàng, lực lượng ở trong cơ thể cũng ở trong chốc lát bùng nổ, thùng nước nứt vỡ, dòng nước như côt nước phun ra các phương hướng. Mà Hàn Linh thì nhẹ nhàng tung người một cái, nhảy tới chỗ mặt đất sạch sẽ, nàng cúi đầu tò mò mà đánh giá nhìn thân thể của mình, cứ cảm thấy thân thể của mình đã xảy ra biến hóa thật lớn, cả người đều giống như lột xác vậy.
“Làm sao vậy?” Nam Cung Ly được nghe thấy tiếng vang, vội vàng mà chạy vào, nhìn thấy nàng bình yên vô sự, hắn cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Linh lấy cái áo ngoài khoác vào trên thân thể đã là ướt đẫm, nghi hoặc nói: “Ta cảm thấy toàn thân trên dưới của ta đều tràn ngập lực lượng, chẳng lẽ đây là tác dụng của nội lực?”
Thượng Quan Tình dùng ống tay áo chà lau cái trán đẫm mồ hôi, mới vừa rồi hắn vẫn luôn chuyên chú mà vì nàng giải phóng nội lực, tiêu hao không ít tâm lực. Hiện giờ nhìn thấy được thành quả, hắn không khỏi mà vui mừng bật cười, nói: “Cô có thể đến bên ngoài thử một chút.”
Hàn Linh nhẹ tung người một cái, không biết vì sao, nàng thế nhưng theo bản năng thi triển ra khinh công, phảng phất giống như từ trước liền học qua, nàng rất là kinh ngạc. Nàng phi thân nhảy khỏi phòng, mũi chân chỉ nhẹ nhàng một chút, liền đã lên nóc nhà. Thân nhẹ như yến, nàng bay lượn ở trên không trung, dường như bước trên mây mà bay, tự do tự tại. Không chỉ như vậy, nàng cảm giác giác quan thức sáu của mình thông linh, thoáng nghiêng tai lắng nghe, phạm vi trăm dặm tiếng chim kêu, tiếng nước chảy, tiếng gió thổi lá rụng, đều từng cái mà truyền vào trong tai nàng, chân thật đến sinh động như vậy.