“Là nàng?!”
Một trận cuồng phong thổi qua, ngay sau đó, Hàn Linh đã bị ôm sủng ở trong lòng ngực của hắn. Ngẩng đầu đối diện con mắt mừng như điên và đường cong đôi môi đẹp mắt giơ lên của hắn, trong lòng của nàng chảy xuôi qua ấm áp. Nàng là đặc biệt tới tìm hắn, cho nên thay nữ trang, đến nỗi chỉ cần hắn liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
“Nàng tiểu yêu nữ này, dám chạy trốn, xem ta như thế nào trừng phạt nàng!” Hắn vỗ vào cái mông nhỏ của nàng, xuống tay lại cực kỳ mềm nhẹ, như gãi ngứa không đúng chỗ.
Hàn Linh ôm cổ của hắn, nghịch ngợm mà chớp mắt với hắn: “Ta đây không phải chủ động đưa tới cửa sao?” Dường như sợ nàng sẽ lại chạy trốn vậy, hắn gắt gao mà ôm nàng, ở giữa bọn họ không có một tia khe hở. Cảm giác được tim đập cuồng nhiệt và đôi mắt vì nàng mà si mê của hắn, nàng có một tia cảm động, chủ động nâng cằm lên hôn môi của hắn.
Một nụ hôn này, đổi lấy chính là nụ hôn mãnh liệt che trời lấp đất. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn mang theo nhiệt độ lửa nóng rất điên cuồng mà quấy loạn ở trong miệng thơm của nàng, ở lúc nàng than nhẹ, bắt lấy cái lưỡi thơm tho, thật sâu mà cướp lấy thơm ngọt của nàng.
Hắn hôn quá mức thắm thiết, làm cho nàng không thể hô hấp, ngẩng khuôn mặt ửng hồng lên, mê mang mà nhìn ánh mắt nhíu chặt và biểu tình tập trung tinh thần của hắn. Nàng cảm giác được hắn yêu mến nàng, mãnh liệt mà trực tiếp như vậy, nàng bỗng nhiên có chút thích người nam nhân này.
Ở trong căn phòng bày đầy kệ sách, màn cửa sổ tung bay, mùi quyển sách dần dần bị hơi thở nồng nặc ái muội thay thế.
Hắn ôm chặt nàng, không ngừng mà ở trong cơ thể của nàng rong ruổi, mang theo nàng một lần lại một lần mà bay về phía đám mây. Tay của hắn vẫn luôn vây quanh nàng, chưa từng buông ra, cho dù sau khi đang thay đổi tư thế bất đồng, hắn vẫn ôm chặt nàng như cũ. Hắn sợ hãi nàng lại đột nhiên rời khỏi hắn, trên thực tế, nàng cũng có chút không muốn.
Sau khi đợi tất cả lắng lại, nàng vùi vào trong lòng ngực của hắn, đầu ngón tay không nhịn được mà ở xung quanh hạt gạo quanh quẩn một chỗ, nàng bắt đầu có chút không muốn xa rời vui sướng hắn mang cho nàng.
“Tiểu yêu nữ, tên của nàng?” Hắn trầm giọng nói.
Nàng cười khẽ: “Liền kêu ta là Yêu Nhi đi.”
Cánh tay dài của hắn buộc chặt lại, giọng nói khàn khàn: “Yêu Nhi, về sau thì ở lại bên người của ta, không được rời đi nữa.”
Nàng chuyển động con ngươi, khẽ cười nói: “Khó mà làm được, ta đã tu đạo 999 năm, còn kém một năm liền công đức viên mãn. Nếu là bởi vì việc này mà phá hủy tu hành, ngàn năm đạo hạnh của ta đây, chẳng phải là hủy trong chốc lát?”
Hắn cười nhạo ra tiếng, đột nhiên xoay người áp xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng nói: “Nói như vậy, ta là gặp được hồ yêu ngàn năm.” Mày kiếm dày rậm cao vút, một nụ cười tươi mị người từ bên môi của hắn hiện ra.
Nàng duỗi tay xoa khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, mỉm cười nói: “Ừ, chàng sợ sao?”
Hắn không ai bì nổi mà hừ cười: “Chê cười! Trên đời này còn không có cái gì có thể làm Dạ Ma Thiên ta sợ hãi.”
Tay của nàng di chuyển ở trên mặt của hắn, phác hoạ hình dạng của chúng nó, từ từ mở miệng: “Dạ, chàng thích ta sao?” Làn sóng lưu chuyển ở bề mặt con ngươi đen của nàng, hiện lên ánh sáng mê người, hắn thật sâu mà ngắm nhìn nàng, cúi đầu cho nàng một nụ hôn sâu, sâu nặng mà triền miên, truyền lại vô hạn nhu tình và tình yêu, hắn dùng một loại hình thức khác trả lời nàng.
Nàng khẽ thở gấp, yêu cầu với hắn nói: “Dạ, có thể vì ta làm một chuyện hay không?”
Hắn không chút do dự nói: “Chuyện gì nàng cứ việc nói, dưới bầu trời này không có chuyện ta không làm được.”
“Nói lời tạm biệt nói được kiêu ngạo như vậy.” Nàng là nói rõ muốn lợi dụng hắn, chính là hắn không hỏi nguyên do liền đáp ứng giúp nàng, trong lòng của nàng cảm động.
“Ta có một người ca ca long phượng thai, tên của hắn là Hàn Linh, ở thư viện Bạch Tùng đọc sách. Bây giờ có người muốn đối với hắn bất lợi, ta sợ sinh mệnh của hắn sẽ gặp nguy hiểm, võ nghệ của chàng cao cường, có thể giúp ta bảo hộ hắn hay không?”
Dạ Ma Thiên thu lại con ngươi, nghi hoặc hỏi: “Hàn Linh? Cái tên này như thế nào quen tai như vậy?”
“Ngu ngốc! Chàng không phải hẹn hắn hai ngày sau thi đấu đá cầu sao?” Hàn Linh trực tiếp cho hắn một cái hạt dẻ nổ*, hoá ra hắn còn không có nhớ kỹ tên của nàng, coi thường nàng như thế, quá tổn thương tự tôn.
*爆栗子: bạo lật tử. Hạt dẻ nổ là một từ ngữ Trung Quốc, bính âm là bào lì zi, có nghĩa là lật bạo. Xuất xứ: Hành động uốn ngón trỏ và ngón giữa để gõ đầu. Đây là phương ngữ của huyện Kim Trại, thành phố Lục An, tỉnh An Huy.
Dạ Ma Thiên mắng một trận: “Là tiểu tử thúi kia! Khó trách ta cảm thấy hắn như thế nào nhìn quen mắt như vậy, các ngươi hai anh em lớn lên cũng thật giống.”
Hàn Linh nhịn không được lại cho hắn một cái hạt dẻ nổ, dám kêu nàng là tiểu tử thúi, thật nên đánh!
“Ngu ngốc! Lớn lên từ trong bụng cùng một nương, tự nhiên giống. Chàng rốt cuộc có đáp ứng hay không?”
Hắn giơ tay xoa xoa cái trán bị nàng gõ hai lần liền, cười ngây ngô khẽ động khóe môi: “Mặc kệ nàng muốn ta làm cái gì, ta đều đáp ứng.”
Một nụ cười tươi mỹ lệ ở trên khuôn mặt của nàng nở rộ, nàng đã đợi những lời này của hắn lâu rồi. Nàng kéo cổ của hắn qua, hương thơm của hơi thở phun ở trên gò má của hắn, nhẹ nhàng mà nói nhỏ: “Dạ, chàng thật tốt.”
Có hắn bảo đảm, nàng tin tưởng an toàn của nàng tạm thời không lo, so với mấy người kia ở bên người của nàng, nàng càng nguyện ý tin tưởng hắn. Cùng hắn triền miên suốt một đêm, nàng đã kiệt sức, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn nữa, thật là tính sai. Thật là muốn cứ như vậy ngủ say ở trong lòng ngực của hắn, hưởng thụ thương yêu của hắn, chính là nàng không thể, nàng còn có chuyện phải tự mình làm, nàng chỉ có thể rời khỏi hắn.
Thân thể của nàng vừa khẽ động, hắn liền tỉnh, mở to đôi mắt buồn ngủ mê mang nhìn nàng: “Nàng muốn đi đâu?”
Nàng buột miệng thốt ra nói: “Ta mắc tiểu.”
Hắn nhíu lại lông mày: “Nữ hài tử nói chuyện, làm sao thô tục như vậy?”
Nàng tức cúi mặt xuống, chống nạnh mắng: “Như thế nào, chàng ghét bỏ ta? Ta liền thô tục như vậy, thì như thế nào?”
Dạ Ma Thiên nhìn nàng nâng cao cằm dáng vẻ nữ nhân đanh đá, cười khẽ vỗ vỗ gương mặt của nàng: “Ta vẫn thích Yêu Nhi thô tục, ngoan, đi nhanh về nhanh.”
“Chàng đi ngủ trước đi.” Giọng nói của nàng nháy mắt trở nên mềm mại, cúi người ở trên môi của hắn in lại một nụ hôn, sau khi ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Dạ, chớ có trách ta ích kỷ, ta chỉ là đã quen cuộc sống tự lập. Tình yêu của chàng, sẽ làm ta trở nên mềm yếu, ta phải làm chính mình lớn mạnh lên. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta không hề yêu cầu chàng quan tâm, trái lại, ta muốn bảo hộ chàng, bảo hộ người mà ta để ý.
Bên dưới một cây cây hòe trong đình viện, một bóng đen đang đứng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào nàng. Hàn Linh đã sớm đoán được hắn sẽ đi theo nàng, cũng đoán được hắn không dám đi theo quá gần, tránh để Dạ Ma Thiên phát hiện ra hắn. Nàng không để ý đến hắn, thậm chí không có lấy con mắt xem hắn, nàng đối với hắn rất thất vọng.
Nếu không phải người cùng đường chiến tuyến, nàng cần gì phải để ý tới hắn nữa?
Hàn Linh thi triển khinh công vụng về mới học, miễn cưỡng phóng qua tường viện, dạo bước mà đi bên ngoài thư viện.
Băng Tư từ dưới bóng cây đi ra, ánh trăng ảm đạm chiếu vào trên khuôn mặt tuấn tú trong trẻo lạnh lùng của hắn, ẩn hiện ra vẻ mặt u buồn và đau đớn. Tất cả đều không trở về được, từ nay về sau nàng sẽ không dụ dỗ hắn cười nữa, cũng sẽ không quan tâm hắn nữa, càng khinh thường cùng hắn nói thêm một câu. Nhìn nàng cười duyên ở trong lòng ngực của nam nhân khác, ghen ghét và đau lòng lan tràn cả người, ai cũng không cách nào lĩnh hội hắn là như thế nào ở dưới cây hòe chịu đựng một đêm dài đằng đẵng này.