Dạ Kiêu nheo lại hai mắt, từ giữa phụt ra hai tia tinh quang, hừ lạnh nói: “Ngươi một tên thị vệ nho nhỏ, tính tình còn dám quật cường như vậy? Biết đây là địa phương nào không? Thiên Ma Bang há là nơi ngươi có thể quay lại tự nhiên? Ngươi hoặc là ngoan ngoãn giao đãi ý đồ đến, sau đó rời đi, hoặc là liền đi đến trong nhà lao ở yên cho ta, địa lao của Thiên Ma Bang chính là một chỗ không tồi.”
Băng Tư bướng bỉnh mà trả lời: “Không thấy được Dạ Ma Thiên, ta sẽ không đi.”
Dạ Kiêu cười lạnh, nhưng thật ra rất bội phục dũng khí của hắn: “Rất tốt, ném hắn vào địa lao, không được để cho hắn nhìn thấy bang chủ.”
“Dạ, lão bang chủ.”
Vài tên đệ tử lại mang Băng Tư rời đi, Băng Tư nhắm hai mắt, suy nghĩ phương pháp thoát thân, ngược lại cũng không lại phản kháng.
Dạ Kiêu đau đầu đến vuốt cái trán, không hiểu được như thế nào sẽ sinh ra một đứa con trai chết tâm nhãn như vậy, sau khi từ ở trong thư viện nhận thức công chúa, liền đối với nàng nhớ mãi không quên, một lòng nghĩ muốn xuống núi đi tìm nàng. Nếu không phải hắn giả bệnh lưu lại hắn, chỉ sợ hắn sẽ không ngoan ngoãn mà đợi ở trong bang.
Tin đồn đối với vị công chúa này, hắn cũng có biết một vài, người giang hồ không cùng triều đình giao tiếp, bản thân hắn liền không tán thành con trai thích công chúa, huống chi sau lưng hắn còn có người đang gây áp lực……
Từ đây vài lần đệ tử đang truyền đến tin tức, hắn đã biết hôn kỳ của công chúa sắp tới, có lẽ để cho con trai thấy rõ sự thật, sớm một chút chặt đứt niệm tưởng, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Hắn không khỏi lâm vào trầm tư, trái phải cân nhắc, muốn tìm đến một cái biện pháp công bằng tới giải quyết việc này.
Đang trong lúc suy tư, bỗng nhiên nghe được đệ tử vội vàng tới báo.
“Lão bang chủ, bang chủ tới.”
Dạ Kiêu nghe tiếng, vội không ngừng mà bò lên trên giường, nằm trong ổ chăn giả bộ ngủ, ngay cả bố ủng trên chân cũng không kịp cởi, đành phải dùng chăn bông che lại bố ủng, hy vọng sẽ không khiến cho con trai chú ý.
Khi Dạ Ma Thiên đi vào phòng, liền nhìn thấy phụ thân đang ngủ, lo lắng thân thể của phụ thân. Hắn thả nhẹ bước chân, đến gần trước giường, cẩn thận mà vì phụ thân đắp chăn đàng hoàng.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, cũng không biết phụ thân bệnh đến tột cùng khi nào có thể chuyển biến tốt đẹp, không muốn quấy rầy đến phụ thân, hắn vừa muốn xoay người rời đi, Dạ Kiêu nhưng vào lúc này đúng lúc mở bừng mắt, làm bộ vừa mới tỉnh lại bộ dáng.
“Thiên Nhi, con đã đến rồi.” Giọng nói của hắn khàn khàn suy yếu, thấy thế nào đều như là một người bệnh nặng.
Dạ Ma Thiên quay người lại, ngồi trên đầu giường, đỡ phụ thân ngồi dậy, hỏi: “Cha, vừa mới có phải có người tới hay không?”
Dạ Kiêu suy yếu mà xua xua tay, nói: “Nơi nào có người? Bất quá là mấy tên đệ tử không tuân thủ quy củ, bị ta khiển trách một phen thôi.”
Dạ Ma Thiên nhìn phụ thân yếu như vậy, lại hỏi: “Cha, thân mình của người đều dưỡng lâu như vậy, tại sao còn không thấy tốt lên? Đến tột cùng là người mắc bệnh gì?”
Dạ Kiêu nặng nề mà thở dài nói: “Đại phu cũng xem không rõ, phỏng chừng là rất khó trị hết.”
Dạ Ma Thiên lo âu mà nắm nhăm mày lại, nói: “Nếu là như thế này, ta xem ta còn là xuống núi đi tìm một thần y, giúp người chẩn bệnh thật tốt một chút. Nếu là mắc phải bệnh gì, vậy không ổn.”
Dạ Kiêu nghe vậy, vội xua tay nói: “Vậy ngược lại không cần, điều dưỡng một đoạn thời gian lại nói.” Ý thức được chính mình quá mức kích động, hắn lại làm bộ thống khổ mà kêu rên vài tiếng.
Dạ Ma Thiên vì thế lại đỡ hắn xuống, thay hắn đắp chăn đàng hoàng, nói: “Được rồi, vậy người nghỉ ngơi thật tốt, ta đi ra ngoài trước.” Dạ Kiêu từ từ gật đầu, nội tâm lại cực kỳ cảm động, con trai hiếu thuận khiến cho hắn rất là vui mừng. Đời này của hắn lấy làm tự hào nhất, không phải Thiên Ma Bang sự nghiệp to lớn, mà là đứa con trai trước mắt này, con trai hắn yêu thương nhất. Hắn muốn cho hắn hết thảy tốt nhất, để cho hắn cả đời vô ưu vô lự, cho nên hắn vì hắn tìm thiên kim tiểu thư của Mộ Dung thế gia môn đăng hộ đối, cũng là nhìn trúng Mộ Dung Anh đơn thuần, chỉ tiếc, người định không bằng trời định, con trai vẫn là gặp gỡ khắc tinh trong mệnh, yêu nữ tử không nên yêu. Đối với đoạn nghiệt duyên này của con trai, hắn rất là gánh lự.
Băng Tư bị người ép đưa về phía địa lao, khi đi qua một đoạn hành lang dài, ngoài ý muốn gặp được một mạt lệ ảnh màu đỏ. Hắn vội “ưm ưm” ra tiếng, muốn khiến cho nàng chú ý, nề hà huyệt câm trên người hắn lại lần nữa bị phong bế, ra không tiếng được. Bất quá, chỉ là chút tiếng vang này, Mộ Dung Anh vẫn là chú ý tới hắn.
“Băng Tư? Ngươi tại sao ở chỗ này?” Mộ Dung Anh đôi mắt tỏa sáng, hưng phấn đến dị thường, quay đầu sai khiến các đệ tử nói, “Mau cởi trói, đây là người của ta. Người của bổn tiểu thư, các ngươi cũng dám trói?”
Nhìn một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của nàng, các đệ tử không dám đắc tội, chỉ là thưa dạ mà hồi bẩm nói: “Mộ Dung tiểu thư, đây là người lão bang chủ sai chúng tiểu nhân tạm giam, tiểu nhân không dám tùy tiện làm chủ.” Trước mắt vị này chính là bang chủ phu nhân tương lai mà lão bang chủ tán thành, bọn hắn không dám đắc tội, nhưng lão bang chủ nói chính là thánh chỉ, bọn hắn càng không dám cãi lời.
“Dong dài! Lăn một bên đi!” Mộ Dung Anh rút kiếm, vài cái liền đẩy bọn hắn ra.
Thấy biểu tình của Băng Tư không đúng, nàng hỏi: “Bọn họ điểm huyệt đạo của ngươi?”
Nàng búng tay giải huyệt đạo trên người hắn, kéo cánh tay hắn, vui mừng hỏi: “Băng Tư, ngươi là tới xem ta sao?” Lại nói tiếp, sau khi trở lại Thiên Ma Bang, nàng liền vẫn luôn cảm thấy rất không thú vị, vốn định đi về nhà, nhưng lại cảm thấy trong nhà càng không thú vị, ai đều quản nàng, còn không bằng ở Thiên Ma Bang đâu.
Tên Dạ Ma Thiên kia cả ngày thần thần thao thao, liền một mình nằm ở trên vách núi nhìn ngọn núi kia ngẩn người, ném đều không ném nàng. Thời gian lâu rồi, nàng cũng dần dần chịu ảnh hưởng của hắn, bắt đầu tưởng niệm lại người kia trong lòng của mình, ai ngờ tưởng niệm lâu như vậy, hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng nàng tình cảm vui sướng khó có thể miêu tả.
Băng Tư mất tự nhiên mà nghiêng người, vùng thoát khỏi tay nàng, nhàn nhạt mà nói: “Ta tìm Dạ bang chủ.”
Mộ Dung Anh vẫy vẫy tay nói: “Hắn một đại nam nhân, có cái gì đẹp? Đi, ta bồi ngươi đi dạo khắp nơi.” Nàng lại nắm lấy tay Băng Tư, kéo hắn đi về phía nơi khác, thật vất vả chờ đến hắn tới, lần này nhưng không dễ dàng để cho hắn chạy thoát như vậy.
Trên mặt Băng Tư cực kỳ xấu hổ, lại lần nữa tránh thoát tay nàng quấn lên tới, tự đi về phía đầu một hành lang dài khác đi đến, một bên hô lớn: “Dạ Ma Thiên, công chúa để cho ta tới tìm ngươi, ngươi cứ như vậy tránh mà không thấy sao?”
“Dạ Ma Thiên, ngươi mau ra đây!”
Dạ Ma Thiên từ trong phòng phụ thân ra tới không lâu, liền nghe được tiếng la của hắn, đôi mắt của hắn chợt sáng lên, còn tưởng rằng là chính mình ảo giác, đợi tĩnh tâm lại, nghe lại lần nữa, xác định chính mình không có nghe lầm, trong lòng hắn vui mừng. Tựa như một trận gió mơ hồ mà qua, liền ở trên đường Băng Tư kêu to tiếng thứ ba, hắn cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn, thiếu chút nữa dọa hắn giật mình.
“Ngươi vừa rồi nói cái gì, là Yêu Nhi để cho ngươi tới tìm ta?” Dạ Ma Thiên nắm lấy vai hắn, dùng sức mà lắc, tình cảm kích động bộc lộ ra ngoài.
Băng Tư bị hắn lắc đến choáng váng đầu, thật vất vả mới tránh thoát hắn, thấy biểu tình vội vàng này của hắn, trong lòng hắn rất có cảm xúc. Nếu là hắn thật sự biết được tin tức công chúa sắp thành thân, không biết hắn có không thừa nhận được đả kích này hay không.
“Đúng vậy, công chúa có chuyện muốn ta nói với ngươi.”
“Nói cái gì?”
Sau khi Băng Tư do dự một lúc lâu, vẫn là không tính toán bây giờ liền nói cho hắn chân tướng sự tình: “Ngươi vẫn là nhanh chóng đi gặp công chúa đi, chờ thấy nàng, nàng sẽ chính miệng nói cho ngươi.”
Dạ Ma Thiên sắc mặt khẽ biến, biểu tình cũng trở nên nôn nóng: “Rốt cuộc chuyện gì? Là Yêu Nhi đã xảy ra chuyện sao?”
Băng Tư khó xử mà lắc đầu, loại sự tình này, hắn phải nói ra làm sao, hắn cũng hiểu rõ tình ý của Dạ Ma Thiên đối với công chúa. Từ phản ứng vừa rồi của hắn tới xem, liền biết hắn là cực kỳ yêu công chúa, hắn làm sao nhẫn tâm đối với hắn nói ra sự thật tàn nhẫn như vậy.
“Tóm lại, ngươi mau chóng đi gặp công chúa là được, nếu đã muộn, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận.”
Ánh mắt Dạ Ma Thiên rất là rối rắm, một quyền nện ở trên bên cạnh cây cột, gạch ngói trên đỉnh đầu đong đưa rơi xuống một lớp bụi mỏng. Hắn rất là buồn rầu nói: “Ta cũng muốn đi, nhưng mà bệnh của cha ta …… Ta đi không được.”
Nghe hắn nói như thế, Băng Tư nóng nảy, giương giọng nói: “Chẳng lẽ mất đi công chúa ngươi cũng không cái gọi là sao? Công chúa cùng cha ngươi so sánh với, đến tột cùng người nào mới càng quan trọng hơn?”
Dạ Ma Thiên cảm giác được sự tình không đúng, ánh mắt sậu súc, bóp chặt hai vai của hắn, chất vấn nói: “Có phải Yêu Nhi xảy ra chuyện hay không? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Băng Tư quay đầu không nói, Dạ Ma Thiên khẩn trường nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bỗng nhiên lắc mình liền không thấy bóng dáng.
Phòng ngủ của lão bang chủ, Dạ Kiêu vừa muốn xuống giường đứng dậy, liền thấy con trai như một trận gió xông vào, cả kinh hắn lên cũng không phải, xuống cũng không phải, ngơ ngẩn mà sững sờ ở tại chỗ, mà trên chân hắn còn đang mang bố ủng chưa kịp cởi.
Dạ Ma Thiên nơi nào sẽ chú ý tới này đó, hắn thẳng tắp mà cong gối quỳ rạp xuống trước mặt hắn, ánh mắt chuyên chú ngóng nhìn phụ thân của mình, nói: “Cha, xin thứ cho hài nhi bất hiếu, hài nhi cần phải xuống núi một chuyến, đợi xác nhận Yêu Nhi bình an không việc gì, hài nhi nhất định nhanh chóng gấp gáp trở về, phụng dưỡng ở bên cạnh cha.”
“Con thật muốn xuống núi?” Dạ Kiêu ngưng thần đánh giá con trai của mình, không khỏi mà lâm vào trầm tư, chẳng lẽ hắn chung quy vẫn là không cách nào lưu lại con trai?
Dạ Ma Thiên kiên định mà gật đầu: “Dạ, hài nhi quyết tâm đã định.”
Dạ Kiêu thở dài một hơi, đứng dậy đi xuống giường, hắn hiểu biết con trai của mình, một khi nhận định chuyện, hắn sẽ không màng tất cả mà đi bảo hộ cùng thực hiện, hắn vô luận như thế nào cản cũng là ngăn không được.
“Cũng được, con đi đi, ta biết ta trước sau đều không lưu được con. Cha cũng cùng con thành thật giao đãi vậy, cha hoàn toàn là không có bệnh, chỉ là không muốn con tiếp tục cùng công chúa dây dưa ở bên nhau.”