“Huynh nghe ta, đừng làm cái quốc sư này. Chờ ta sau khi làm nữ hoàng lúc, ta phong huynh làm chức quan khác, đãi ngộ vẫn là giống như quốc sư, chính là đổi cái phong hào, làm theo có thể cho Đạm Đài gia các ngươi quang tông diệu tổ. Huynh cảm thấy thế nào?”
Thấy hắn lắc đầu, Hàn Linh không ngừng cố gắng nói: “Danh hiệu quốc sư có cái gì tốt, huynh liền luyến tiếc như vậy? Dù sao ta vừa nghe đến hai chữ quốc sư liền đau đầu, huynh cũng không biết ở trong lòng ta đều không biết nguyền rủa huynh bao nhiêu lần.”
Nhất thời miệng không giữ cửa, thế nhưng đem tính toán trong đáy lòng đều nói ra, ý thức được chính mình nói lỡ, Hàn Linh vội pha trò nói: “Hề hề, huynh đừng nóng giận nha, lúc ấy ta cho rằng huynh là một lão nhân bại hoại, cho nên mới nguyền rủa huynh. Nếu là biết huynh là một nhân vật thần tiên, ta là trăm triệu sẽ không khinh nhờn huynh, thật sự!”
“Ta không bằng đánh cái thương lượng, huynh để cho ta thông qua khảo nghiệm đi! Huynh bớt lo, ta cũng yên tâm, cục diện song thắng, thật tốt?”
Đạm Đài Phi Hiên thú vị mà nhìn biểu tình không ngừng biến hóa phong phú trên mặt nàng, chỉ là nhàn nhạt mà cười, đột nhiên phát hiện số lần cười tối nay của mình, sợ là so với một năm tới tổng số lần thêm lên còn nhiều. Nhìn nàng, hắn liền nhịn không được hiểu ý mà bật cười.
“Thật sự không thương lượng?” Nhìn biểu tình này của hắn, nàng liền biết nhất định không diễn, bất quá nếu hắn thật sự buông tay, để cho nàng thông qua, nàng khả năng còn sẽ khinh bỉ hắn, bây giờ chứng minh nhân phẩm của quốc sư vẫn là đáng giá tán thưởng.
“Được rồi, ta hết hy vọng, ta đi ngủ đây.”
Sau khi nhìn theo nàng rời đi, đầu ngón tay thon dài của Đạm Đài Phi Hiên quay cuồng, một cơn gió nhẹ đi theo thổi quét, gõ song cửa sổ. Gió ngừng, trong tay hắn không biết khi nào nhiều thêm mấy cánh cúc non nộn nhuỵ (nhị non của hoa). Tay hắn ở trên mặt bàn giương lên, nộn nhuỵ bay lả tả rơi xuống, hỗn độn vô trật (không theo trật tự). Hắn vê tay bói một quẻ, lại đứng dậy từ cửa sổ mà đứng, ngửa đầu nhìn ngắm tinh tượng (kỹ thuật suy đoán số mệnh dựa trên độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh), không khỏi mà nhíu mày.
Một đêm thanh mộng, thời gian hừng đông, bên ngoài cãi cọ ồn ào, hình như có chuyện lớn gì đó phát sinh.
Hàn Linh mắt mơ hồ buồn ngủ tỉnh lại, đi đến ngoài cửa gọi lại một người dò hỏi, mới biết là lão phu nhân Đạm Đài gia tới, đang dẫn các biểu tiểu thư Đạm Đài gia chủ trì đại hội cầm sắt hòa minh. Cứ nghe lão phu nhân Đạm Đài ở Đạm Đài gia uy vọng cực cao, bày ấy mới từ ba mươi tuổi liền bắt đầu ở goá, một tay đem phụ thân của Đạm Đài Phi Hiên nuôi lớn, ai ngờ phụ thân của Đạm Đài Phi Hiên ở thời điểm Đạm Đài Phi Hiên sinh ra không lâu lại chết, bệnh mà chết. Bà ấy là tự mình chăm sóc Đạm Đài Phi Hiên lớn lên, cho nên đối với hôn sự của hắn, nàng cực kỳ coi trọng, cũng không cho những người khác nhúng tay, một mình toàn quyền xử lý.
Đạm Đài gia có lời đồn đãi không giống lời đồn đãi, cứ nghe phàm thiên mệnh giả của Đạm Đài gia chỉ có một người có thể tồn tại ở thế gian, cho nên một khi thiên mệnh giả đời sau ra đời, thượng một thế hệ thiên mệnh giả đều không đồng loạt ở nơi khác gặp được bất trắc.
Hàn Linh không khỏi mà suy nghĩ, nếu là Đạm Đài Phi Hiên lần này thật sự thành thân, như vậy hay không đại biểu ngày chết của hắn cũng buông xuống? Cảnh ngộ như thế thật sự quá tàn khốc, hắn còn trẻ tuổi như vậy, liền đã bị trời cao nguyền rủa.
Khi đi vào Hoa Đình, vẫn như cũ là cảnh tượng phồn thịnh mỹ nữ như mây, chỉ là tình hình hôm nay lại không giống với hôm qua, hôm qua nhóm chư nữ vây làm một đống vui cười đùa giỡn, mà hôm nay, mỗi người đoan trang nhã nhặn lịch sự, có tự mà vây quanh Hoa Đình, đỡ ghế tĩnh tọa.
Ở giữa Hoa Đình, Hàn Linh gặp được lão phu nhân Đạm Đài trong lời đồn, hai mái tóc mai tóc bạc nhè nhẹ lóe sáng, một đôi mắt phượng sáng ngời có thần mà hướng về phía ngoài đình, bà ấy đã chú ý tới nàng đã đến. Hàn Linh nghênh hướng nàng ánh mắt có lực xuyên thấu, trong lòng hơi rùng mình, lại có loại cảm giác không chỗ trốn tránh.
“Công chúa giá lâm.”
“Tham kiến công chúa.” Chúng nữ nhóm doanh doanh khom người đón chào.
Lão phu nhân cũng theo sau đứng lên, khom người hơi hơi gật đầu ý bảo: “Lão thân bái kiến công chúa.”
Hàn Linh đi nhanh vài bước, hư đỡ bà ấy một phen, lại cười nói: “Lão phu nhân mau miễn lễ, vãn bối không dám nhận.”
Con ngươi trong trẻo của lão phu nhân đánh giá nàng, từ từ mở miệng nói: “Nhớ rõ lão thân thượng một lần khi nhìn thấy công chúa, công chúa vẫn là một đứa bé mới sinh ra, lớn lên cực kỳ đáng yêu, không nghĩ chỉ trong chớp mắt, đã đình đình ngọc lập, sặc sỡ loá mắt.”
Hàn Linh hơi kinh ngạc, may mắn bà ấy nhìn thấy chính là bộ dáng trẻ con của nàng, cũng liền sẽ không hoài nghi đến thân phận của nàng đi lên, chỉ nhợt nhạt cười nói: “Lão phu nhân quá khen.”
Lão phu nhân tiếp tục đánh giá nàng một phen, rất là khen ngợi gật đầu nói: “Hôm nay vừa lúc là ngày lớn cháu trai của ta chọn vợ, khó được công chúa cũng ở đây, liền mời công chúa cấp làm cái giám chứng, cũng làm cho Đạm Đài gia sớm ngày khai chi tán diệp, con cháu kéo dài.”
Nghe xong lời này, Hàn Linh không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Phi Hiên, sắc mặt của hắn bình tĩnh, không có bất luận gợn sóng gì, phảng phất nhận mệnh giống nhau. Nàng trong lòng có chút đồng tình hắn, đồng thời trong đáy lòng của mình cũng không hiểu được mà mất mát, nhàn nhạt gật đầu nói: “Được rồi.”
Lão phu nhân nhường ra chủ vị, chính mình thì ngồi ở một vị trí dưới bên trái Hàn Linh, xem nàng sắp xếp như thế, Hàn Linh cũng không hề chối từ, rốt cuộc nàng là thân phận công chúa, nếu là rối loạn thân phận tôn ti, chỉ sợ trong chốc lát nàng liền thân phận nói chuyện đều không có, không biết vì sao, nàng bỗng nhiên rất muốn giúp Đạm Đài Phi Hiên, muốn ngăn cản buổi tiệc đính hôn này. Ánh mắt của nàng chếch đi, vừa lúc cùng ánh mắt phóng tới của Đạm Đài Phi Hiên chạm nhau, một loại tình tố khác thường chậm rãi hóa nở, tự nhiên như vậy mà, hai người từng người thu hồi ánh mắt.
“Đạm Đài gia tộc chúng ta nhiều thế hệ hiển hách, con cháu phồn thịnh, anh tài xuất hiện lớp lớp, ở bên trong ngũ quốc đều được hưởng địa vị cao. Có những thành tựu này, không rời đi bối nhóm phụ huynh các ngươi nỗ lực, đây là vinh quang của các ngươi.”
Giọng to lớn vang dội của lão phu nhân truyền khắp toàn bộ Hoa Đình, lời nói của nàng là nói cho người của Đạm Đài gia nghe, đồng thời cũng là nói cho Hàn Linh nghe, Hàn Linh đáy lòng hiểu rõ. Lão phu nhân là dự kiến thân phận nữ hoàng tương lai của nàng, cùng nữ hoàng tương lai định vị tốt vị trí của Đạm Đài gia ở Hàn quốc, quan trọng nhất, cho nên hôm nay nàng mượn việc này hướng nàng cho thấy thái độ của Đạm Đài gia, có thể thấy được khôn khéo có khả năng cùng lão luyện của lão phu nhân.
“Phi Hiên là thiên mệnh giả đồng lứa này của Đạm Đài gia chúng ta, hôn ước của hắn cũng quan hệ đến tiền đồ cùng vận mệnh của toàn bộ gia tộc Đạm Đài gia, cho nên trăm triệu không thể qua loa. Dựa theo tộc quy của Đạm Đài gia, phàm là thiên mệnh giả chỉ có thể cùng nữ tử trong tộc thành thân, nếu sau khi cưới ba năm chưa ra một con nối dõi, liền muốn lại cưới, cho đến vì Đạm Đài gia sinh ra thiên mệnh giả tân nhiệm mới thôi.”
“Lợn giống!” Hàn Linh trong đầu không khỏi mà hiện lên hai chữ như vậy, trong đầu nghĩ, trong miệng cũng không khỏi mà buột miệng thốt ra. Lời nói của nàng lập tức đưa tới ánh mắt phẫn nộ cùng kinh ngạc của mọi người, lão phu nhân cũng cực kỳ không vui, giả bộ ho nhẹ vài tiếng hóa giải không khoẻ.
Hàn Linh vừa thấy manh mối không đúng, làm bộ nấc cụt nói: “Ngượng ngùng, ta nấc cụt, xin tiếp tục.”
Đạm Đài Phi Hiên bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, nàng so sánh lại hình tượng bất quá, hắn ở trong gia tộc tác dụng chỉ sợ còn không bằng lợn giống, hắn cười khổ.
Tiếng cười của hắn khiến cho lão phu nhân chú ý, ánh mắt lập loè, hình như có vài phần không đành lòng, nhưng lại bất lực. Đạm Đài gia đời đời truyền xuống tới quy củ thì làm sao có thể phá? Nàng cũng rất đau lòng cháu trai của mình, chính là nàng càng coi trọng tiền đồ của Đạm Đài gia tộc, Đạm Đài gia cần phải có người thừa kế, mà hắn, Đạm Đài Phi Hiên, cũng cần phải thành thân.
“Đại hội cầm sắt hòa minh hôm nay, mục đích chính là vì từ bên trong các ngươi chọn lựa ra người tài đức vẹn toàn, cùng Phi Hiên thành thân. Các ngươi có thể tùy ý biểu diễn tài nghệ của các ngươi, từ ta cùng Phi Hiên…… cùng với công chúa điện hạ, tới làm cuối cùng bình phán.” Lão phu nhân đột nhiên nhìn về phía Hàn Linh, tựa như đang dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của nàng, Hàn Linh thu được tin tức, mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm làm một giám khảo cũng rất có ý tứ, liền đáp ứng rồi.
Lão phu nhân vừa lòng gật đầu, hương lão giả bên người Đạm Đài Phi Hiên gật đầu ý bảo, Hàn Linh cũng là ở phía sau tới mới biết được vị lão nhân nàng vẫn luôn nghĩ lầm là quốc sư này, chính là tộc thúc (chú bác trong gia tộc)Đạm Đài Diệu của Đạm Đài Phi Hiên. Ở dưới sự chủ trì của Đạm Đài Diệu, biểu diễn tài nghệ chính thức kéo ra màn che.
Lên sân khấu đầu tiên chính là con gái thứ ba của con trai thứ nhất của ông nội hai của Đạm Đài Phi Hiên, nàng tên nơi này liền không giới thiệu.
Nàng biểu diễn chính là tỳ bà khúc, Hàn Linh đối với tỳ bà khúc biết rất ít, cho nên cũng nói không nên lời tên của khúc này, bất quá không thể không thừa nhận cảm thụ âm nhạc này của nàng rất tốt. Tiếng tỳ bà leng keng có lực, chỗ làn điệu biến chuyển lại uyển chuyển lưu sướng, tựa như đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn, ngân bình sạ phá thủy tương bính*.
* Nguyên văn: 大珠小珠落玉盘,银瓶乍破水浆迸. Xuất xứ từ bài thơ “Tỳ bà hành” 琵琶行 của Bạch Cư Dị白居易. Dịch nghĩa: hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc, tiếng nước bắn tung ra khỏi thành bình bạc vị phá vỡ.
“Hay!” Nghe được chỗ xuất sắc, Hàn Linh nhịn không được vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, tùy tay từ bên cạnh chộp tới một mâm hạt dưa, không coi ai ra gì mà gõ lên. Nàng dùng bàn chân gõ nhịp, đầu cũng cùng khúc không được mà phe phẩy. Không tồi, có ý tứ, có tiêu chuẩn, có thể theo kịp một hồi hội độc tấu âm nhạc chuyên nghiệp rồi. Đạm Đài gia tộc quả nhiên người tài ba xuất hiện lớp lớp, không thể khinh thường.
Lão phu nhân kinh ngạc ngắm về phía nàng, lòng nói vị công chúa này lời nói việc làm tại sao kỳ lạ như thế? Mà Đạm Đài Phi Hiên ở đối diện thì thú vị mà đánh giá nàng, xem tình hình này, không giống như là hắn đang chọn lựa thê tử, ngược lại như là nàng đang xem xét diễn xuất.
Một khúc kết thúc, nàng kia khom người yểu điệu lạy một cái, đầy mặt đỏ ửng, còn hơi thở phì phò. Ánh mắt của nàng khe khẽ mà nhìn về phía Đạm Đài Phi Hiên, ở giữa phiếm ánh sáng trong suốt, xinh đẹp nước gợn nhộn nhạo.
“Quá hay!” Hàn Linh không chút nào tiếc rẻ mà lớn tiếng khen ngợi.
Lão phu nhân cũng rất là vừa lòng, hướng về phía Đạm Đài Diệu cho một ánh mắt, Đạm Đài Diệu liền bưng cái mâm tiến lên, mặt trên nằm ngửa ba miếng kim bài.
“Công chúa điện hạ, ba miếng kim bài này là làm biểu quyết dùng. Nếu là công chúa cảm thấy nàng có tư cách trúng cử, liền đem chính diện lật lên đặt ở giữa bàn, nếu là cho rằng nàng không có tư cách, vậy chính diện hướng xuống.”