Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ một phen ngôn ngữ, nói đến Hàn Hoàng sắc mặt trong chốc lát trắng, trong chốc lát đỏ, trong chốc lát đen, biến hóa không chừng. Không khí cực kỳ giằng co, hai cha con Hoàng Phủ Tùng nhìn trên dưới, cũng không dám chen vào nói, nhưng thật ra Hoàng Phủ Kiệt tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng, công chúa điện hạ quở trách là đúng, Hoàng Phủ Kiệt tự nhận bình thường, chưa bao giờ từng vì bá tánh ra quá một phần sức. Xin Hoàng thượng cho phép tiểu nhân hiệp trợ công chúa, cùng nhau vì bá tánh Li Huyện gom góp tai khoản, cho tiểu nhân cơ hội tốt một lần vì dân ra sức, đồng thời cũng có thể hướng công chúa chứng minh thiệt tình của tiểu nhân.”
Hàn Hoàng lúc này mới hoãn qua thần sắc, vỗ án nói: “Nói không sai, hai người ở chung một chút, sau khi lẫn nhau hiểu biết rồi bàn lại hôn sự cũng không muộn. Việc này liền quyết định như vậy.”
Hàn Linh quả quyết phủ quyết nói: “Không cần! Ta không có nhẫn nại này.”
Hàn Hoàng tức giận mà vỗ án dựng lên, quát lên: “Con nghe rõ cho trẫm, khảo nghiệm lần này con không được vận dụng tiền bạc của Hoàng Thiếu Hoa, cần phải dựa thực lực của chính mình. Nếu con vi phạm quy định, trẫm liền thu hồi tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế của con.”
Hàn Linh trong lòng cứng lại, lúc này nàng xác thật không nên cùng hắn cứng đối cứng, giọng điệu hơi mềm nói: “Cha yên tâm, ta nhất định sẽ bằng vào lực lượng của chính mình nhanh chóng sắp xếp tai khoản.”
Rời đi ngự thư phòng, trong lòng Hàn Linh vẫn chứa một ngụm ác khí. Nàng vừa đi, một bên mắng: “Hoàng Phủ Kiệt đáng chết, thế nhưng ra ám chiêu với ta.”
Nàng dừng lại bước chân, xoay người nói: “Băng Tư, đi giáo huấn Hoàng Phủ Kiệt một chút cho ta, xem hắn còn có thể ra chủ ý xấu gì.”
Băng Tư do dự một chút, trả lời: “Công chúa, Hoàng Phủ Kiệt sư xuất danh môn, võ nghệ của hắn cực cao, hẳn là đã phá tan thần kiếm sơ giai, xa ở phía trên công lực của thuộc hạ, thuộc hạ đánh không lại hắn.”
“Võ nghệ của hắn thật cao như vậy?” Này thật là khó xử, nếu là không thể ở trên võ nghệ chế trụ hắn, vậy chẳng phải là rất dễ dàng để cho hắn đảo khách thành chủ? Nàng bỗng nhiên rất tưởng niệm Dạ lão đại võ công biến thái, lẩm bẩm: “Nếu là Dạ lão đại ở chỗ này thì tốt rồi.”
“Băng Tư, ngươi giúp ta đi một chuyến đến Thiên Ma Bang, nói cho Dạ Ma Thiên, ta muốn thành thân. Hắn có thể tới hay không, liền xem……” Nàng có chút chần chờ, nàng cũng không nắm chắc Dạ Ma Thiên đến tột cùng có thể hay không nghe tin tới rồi, thế nhưng cho dù hắn thật sự tới, nàng lại nên làm cái gì bây giờ đâu? Thật là phiền lòng a, việc cảm tình trước vứt sang một bên, nàng vẫn là thông qua khảo nghiệm trước, lấy ngôi vị hoàng đế vò trong tay lại nói, chỉ cần nàng có quyền lực, còn sợ không có tự do hôn nhân sao?
“Dạ, công chúa.” Băng Tư yên lặng mà lui ra.
Đi qua Ngự Hoa Viên, một người cung nhân ngăn cản đường đi của Băng Tư.
“Băng thị vệ, Hoàng thượng cho mời.”
Băng Tư mặt mày hơi nhăn, có loại dự cảm không tốt.
Đi vào Ngự Thư Phòng, hắn khom người lễ bái: “Thuộc hạ Băng Tư, tham kiến Hoàng thượng.”
Trên đỉnh đầu phóng tới một ánh mắt lạnh lẽo, cả người hắn run lên, tiếp theo nghe được lời nói lạnh lẽo của Hàn Hoàng: “Băng Tư, ngươi gần đây tình báo chính là càng ngày càng ít, có phải ngươi đã bị công chúa thu mua rồi hay không?”
“Thuộc hạ không dám.” Băng Tư trong lòng kinh hoàng, hắn không muốn phản bội công chúa, cho nên gần đây hội báo, hắn đều nói giản lược qua. Hắn cũng đoán trước đến sẽ khiến cho Hoàng thượng ngờ vực, chính là hắn kẹp ở hai đầu, thật sự rất khó xử.
“Ngươi còn nhớ rõ song bào thai đệ đệ của ngươi chứ? Hắn hiện giờ còn tu hành ở Ám Dạ Môn, trẫm có thể tùy thời để cho hắn không cách nào lại tiếp tục tu hành đi xuống.”
Băng Tư sắc mặt đại biến, nặng nề mà quỳ xuống, chỉ trời thề nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ đối với Hoàng thượng trung thành và tận tâm, tuyệt đối không sẽ phản bội Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng nắm rõ.” Hắn chỉ có một người thân là đệ đệ, an nguy của hắn vẫn luôn bị Hàn Hoàng khống chế, hắn không có cách nào, chỉ có thể nghe lệnh hắn. Vốn dĩ huynh đệ bọn họ từ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, từ nhỏ đã bị Ám Dạ Môn thu lưu, huấn luyện thành làm tinh anh chuyên môn bảo hộ hoàng thất. Hắn vốn là còn lấy này thân phận làm vinh hạnh, mà hiện giờ lại thành thân phận ràng buộc hắn nhất, Hàn Hoàng đúng là lấy an nguy của đệ đệ hắn uy hiếp hắn, một khi hắn phản bội, như vậy không chỉ hắn, ngay cả đệ đệ hắn cũng sẽ mất đi tính mạng, hắn không dám dễ dàng nếm thử.
Hàn Hoàng rất vừa lòng phản ứng của hắn, biết đã kinh sợ ở hắn, lại lần nữa cất giọng hỏi: “Ngươi nói, công chúa mới vừa rồi sau khi trở về, có dị động gì hay không?”
Băng Tư chần chờ nói: “Công chúa, công chúa nàng…… nàng để cho thuộc hạ đi trước Thiên Ma Bang, báo tin tức nàng muốn thành thân cho Dạ Ma Thiên.”
Hàn Hoàng thu liễm mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy ngươi biết nên làm như thế nào chứ?”
Băng Tư âm thầm sám hối dưới đáy lòng, bán đứng công chúa, hắn cũng là bất đắc dĩ: “Thuộc hạ biết, thuộc hạ nhất định sẽ ngăn cản bọn họ gặp mặt.”
Hàn Hoàng suy nghĩ một chút, xua tay nói: “Ngươi trước tạm lánh mấy ngày, qua chút thời điểm trở về, liền nói cho nàng, ngươi đã thông báo cho Dạ Ma Thiên.”
Băng Tư kinh ngạc ngẩng đầu, ngay sau đó hiểu rõ ý tứ của hắn, gật đầu nói: “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
“Lui ra đi.” Hàn Hoàng không mang theo bất luận cái gì cảm * màu mà hướng hắn dương tay, cho đến khi nhìn theo hắn hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của hắn, hắn mới thở dài thật dài, “Tiểu Hoa Nhi, triều đình nước sâu thật sự, không phải con có thể tưởng tượng đơn giản như vậy……”
Sau giờ ngọ cửa cung ở mặt trời ấm áp chiếu xuống, lười biếng, khi có một đội cung nhân hoặc bọn thị vệ đi qua, hết thảy là đến ngay ngắn trật tự như vậy. Vốn là cửa cung cũng đã chính quy theo khuôn phép, hơn nữa hành vi ngay ngắn trật tự của người, như vậy tất cả hết thảy liền trở nên mệt mà vô vị.
Hàn Linh mỗi lần khi đi qua cửa cung, đều có loại cảm giác này, hơn nữa theo từng ngày chuyển dời, loại cảm giác này càng nhiều. Nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, vừa muốn giục ngựa rời đi, một góc ở cửa cung, Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên dắt ngựa đi ra.
“Công chúa điện hạ.”
“Sao ngươi lại tới đây?” Hàn Linh có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn là cố ý chờ tại đây?
Hoàng Phủ Kiệt cong môi cười nhạt, trả lời: “Hoàng thượng đã đáp ứng làm tại hạ phụ tá công chúa gom góp tai khoản, tại hạ tự nhiên dốc hết sức lực, không chút nào dám chậm trễ.”
“Tùy tiện ngươi, ngươi đừng e ngại chuyện của ta là được.” Ghét nhất người cầm mệnh lệnh của Hoàng đế lão cha tới áp nàng, nàng quăng cho hắn liếc mắt một cái, thúc giục ngựa rời đi.
Hoàng Phủ Kiệt nhẹ nhướng đuôi lông mày, không biết mình ở chỗ nào đắc tội nàng, đành phải cũng đi theo xoay người lên ngựa, đuổi theo người phía trước.
Đừng nhìn Hoàng Thiếu Hoa một bộ dáng ôn hòa, xử sự lên lại là sấm rền gió cuốn, thời gian mới nửa ngày, hắn liền triệu tập tất cả sư phó may vá xuất sắc trong thành, không chỉ là lúc trước hắn thu mua mấy nhà kia, cửa hàng ăn mặc của mấy nhà nổi danh khác cũng bị hắn ra giá cao thu mua. Dựa hiện đại tới nói, là làm ngành sản xuất lũng đoạn, không thể không thừa nhận hắn đích xác rất có đầu óc thương nghiệp, kể từ đó, chỉ sợ toàn bộ bá tánh ở Hoàng Thành đều phải mặc y phục của cửa hàng xiêm y trên danh nghĩa của hắn. Nếu không phải trong hoàng cung có may áo tự thành một thể, hệ thống pháp chế y phục, chỉ sợ ngay cả Hoàng đế lão cha về sau làm xiêm y, cũng đến thăm hắn.
Đều thuộc đồng hành, giữa Hàn Linh cùng hắn đề tài giống nhau càng ngày càng nhiều, thường thường một nói một câu là có thể nói không ngừng, lẫn nhau ăn ý cũng càng sâu.
Trước mặt đứng hơn mười tên sư phó may vá, Hàn Linh mở ra từng tờ bản vẽ thiết kế đêm qua suốt đêm vẽ tốt, bày biện ở trước mặt bọn họ, giới thiệu nói: “Những cái đó chính là kiểu dáng quần áo ta muốn các ngươi làm, hy vọng các ngươi có thể ở trong vòng 3 ngày đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.”
Mọi người vây quanh lại đây xem từng tờ, tiếng tán thưởng vang lên không dứt bên tai.
“Công chúa, loại kiểu dáng quần áo này xuất từ tay người nào, tiểu nhân may áo chế y nhiều năm, lại là chưa bao giờ gặp qua.”
Bọn họ dĩ nhiên là chưa có gặp qua, bằng không làm sao mới thắng ý được?
Nàng xua tay ngăn trở bọn họ liên tiếp hỏi chuyện, nói: “Các ngươi chỉ cần làm quần áo, chuyện khác không cần phải hỏi nhiều.”
Một người cầm đầu trả lời: “Công chúa yên tâm, chúng tiểu nhân nhất định đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ.”
Hàn Linh nói: “Không chỉ đúng hạn, còn phải bảo đảm chất lượng.”
“Dạ.” Mọi người cầm bản vẽ thiết kế thối lui, bắt đầu đi tiến hành an bài công tác của bọn họ.
Hoàng Thiếu Hoa vẫn luôn đứng yên ở bên người nàng, cũng thấy được bản vẽ thiết kế của nàng, âm thầm khen ngợi.
“Nàng tưởng lấy những món quần áo này ra tới tiến hành cái gọi là bán đấu giá? Những món quần áo này tuy rằng quý hiếm, nhưng muốn trù tính đủ năm trăm vạn lượng, chỉ sợ xa xa không đủ.”
“Vậy nhưng chưa chắc.” Hàn Linh cõi lòng đầy tin tưởng, chỉ bằng những món xiêm y này dĩ nhiên là không được, nhưng nếu là thêm một ít tin tức bát quái nữa, vậy nói không chừng. Nàng thần bí mà cười, quay đầu phân phó Hàn Như Phong nói: “Như Phong, huynh đi đến thăm từng cửa nhà các đại thần cho ta, đặc biệt là trong nhà còn khuê nữ chờ gả. Bên trong lời nói phải mịt mờ mà lộ ra tin tức Hoàng thượng sắp ở năm ngày sau trên cung yến tuyển phi, nhớ kỹ, ngàn vạn phải cho bọn họ giữ kín như bưng, không được đem tin tức tiết lộ cho đại thần khác.”
Hàn Như Phong kinh ngạc nói: “Hoàng thượng muốn tuyển phi? Tại sao ta không biết?”
“Tự nhiên không phải thật sự, chỉ là cái ngụy trang.” Vẫn là Hoàng Thiếu Hoa nhìn thấu triệt.
Hàn Linh khen: “Vẫn là Thiếu Hoa thông minh.”
Hàn Như Phong vẫn là khó hiểu: “Ta còn là không quá rõ ràng, cái này cùng gom góp tai khoản có quan hệ gì?”
Hàn Linh thật sự nhịn không được, cho hắn một cái búng tay, nói: “Ngốc, huynh chỉ cần làm theo là được. Nếu là lần này có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm, huynh coi như công lao lớn nhất.”