Hàn Linh ngã ngồi ở trên mặt đất, giơ tay sờ sờ đầu tóc của mình, mới vừa rồi khi ở trong nước dây dưa đấu, dây cột tóc của nàng rơi ra, lúc này đã lộ ra bộ dáng nữ nhi. Nghe giọng điệu lạnh băng xa lạ của hắn, đáy lòng của nàng có chút bị thương, hắn rốt cuộc là làm sao vậy, không nhận ra nàng sao?
Nước mắt của nàng tràn ra, đau khổ mà nhìn hắn, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, nốt chu sa giống nhau, vị trí giống nhau, nhưng vì sao hắn chính là không nhớ rõ nàng? Tim như bị dao cắt, nàng rốt cuộc cảm nhận được ý nghĩa chân chính của nó.
“Trạch Dã, anh thật sự đã quên em rồi sao?”
“Nữ nhân điên! Ngươi đến tột cùng còn muốn chơi bao nhiêu trò gian trá?” Tay của hắn bóp ở trên cổ của nàng, không ngừng mà hướng vào phía trong dùng sức, Hàn Linh khó chịu đến cảm giác sắp hít thở không thông. Hắn thế nhưng muốn giết nàng, người nàng đã từng yêu nhất ở trên đời này, thế nhưng muốn giết nàng, nàng không cách nào tiếp thu sự thật này.
Nước mắt tràn ra, Hàn Linh nhìn hắn thật sâu, mong mỏi tiến vào hồ sâu của hắn, không có đáy, không có giới hạn. Nàng sa vào ở trong đó, nguyện ý cứ chết đi như vậy, chết ở trong tay của hắn, chìm đắm ngã xuống ở trong con ngươi đen sâu không thấy đáy của hắn.
“Trạch Dã, em yêu anh……” Nàng dùng một ít sức lực cuối cùng, một chút hơi thở cuối cùng nói ra năm chữ này, vẫn luôn ẩn sâu ở trong đáy lòng của nàng, không kịp nói ra năm chữ này với Trạch Dã. Ít nhất lúc này đây, nàng không có bỏ lỡ, nàng chết cũng nhắm mắt.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, tất cả thống khổ cũng đến đây kết thúc.
Sở Mặc vốn là cổ tay bóp ở trên của nàng bỗng chốc buông ra, hắn không cách nào hình dung, khi một nữ tử ở trước khi lâm chung hàm chứa hai mắt đẫm lệ, si ngốc mà nhìn hai mắt của mình nói “Ta yêu ngươi”, mang đến bao nhiêu kinh ngạc cho hắn. Tim của hắn thật lâu không cách nào bình tĩnh, hắn đột nhiên không muốn giết nàng, không muốn để cho nàng chết.
Lòng bàn tay của hắn để ở trước ngực của nàng, từng trận nội lực truyền đến trên người của nàng. Dần dần, Hàn Linh bắt đầu lại khôi phục tri giác, trong lúc mông lung, luồng ấm áp kia đột nhiên rút lui, tiếp theo nàng nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân vội vàng.
“Công chúa, ngươi làm sao vậy?” Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe được giọng nói của Long Chi Dực.
Long Chi Dực bế ngang nàng lên, rời khỏi đầm nước. Nàng muốn mở mắt ra nhìn lại Trạch Dã một cái, đáng tiếc hơi thở của nàng quá yếu, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có.
Long Chi Dực vẫn luôn đang chuyển vận nội lực cho nàng, nàng có thể cảm giác được. Thế nhưng bây giờ ở trong lòng của nàng, trong đầu nghĩ đều là Trạch Dã, nàng không thể mất đi hắn nữa, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội.
“Trạch Dã, đừng đi, đừng rời khỏi em……”
Long Chi Dực không rõ miệng của nàng kêu đến tột cùng là người nào, tiếp tục vì nàng chuyển vận nội lực, cho đến khi hắn cũng theo đó mà hư thoát.
“Công chúa, đừng sợ, ngươi sẽ không có việc gì.” Hắn vô lực lại vì nàng chuyển vận nội lực, chỉ là gắt gao mà ôm nàng, thân mình đang run rẩy.
Khi Hàn Linh tỉnh lại, đã là đêm khuya. Trong phòng ánh nến tối tăm, nàng mở mắt ra thấy được mép giường một màu vàng sáng.
Hoàng đế lão cha?
Đầu của hắn dựa nghiêng ở trên cái trụ giường, ngủ gật, trong tay còn cầm một cái khăn tay trắng, hiển nhiên là dùng để lau mồ hôi cho nàng. Nàng không khỏi mê hoặc, hắn rốt cuộc là thật sự quan tâm nàng, hay là làm bộ để cho nàng xem?
Thân mình thoải mái hơn rồi, thế nhưng chỗ cổ còn có chút phát đau, theo nàng thức dậy, trong miệng không chịu khống chế mà ngâm khẽ ra tiếng. Hàn Hoàng bị nàng làm tỉnh giấc, đôi mắt mê mang nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Tiểu Hoa Nhi, con cuối cùng cũng tỉnh, cảm giác thế nào?”
Nàng thoáng chần chờ một chút, hắn thật sự vẫn là Hoàng đế lão cha kia buộc nàng một nữ lấy bốn chồng sao? Nàng lắc đầu: “Ta không có việc gì, đã khá hơn nhiều.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại hôn mê ở bên cạnh thủy đàm?”
“Đều đã qua rồi, ta không muốn nhắc lại.” Một dòng nước mắt từ khóe mắt của nàng trượt xuống, nàng không quên được là Trạch Dã muốn lấy tính mạng của nàng, hắn thật sự muốn giết nàng.
Một cái bàn tay to xoa gương mặt của nàng, dịu dàng chà lau nước mắt cho nàng, hắn than nhẹ: “Tiểu Hoa Nhi, phụ hoàng thật xin lỗi con, thế nhưng phụ hoàng cũng là thân bất do kỷ. Hàn quốc cũng không thái bình giống mặt ngoài chứng kiến như vậy, người muốn mưu đoạt Hàn quốc như cá diếc qua sông, nhiều đếm không xuể. Phụ hoàng ngồi ở trên vị trí này, một khi hơi có vô ý, thì sẽ vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).”
“Tuy rằng ngươi không phải Tiểu Hoa Nhi của trẫm, thế nhưng trẫm cũng hy vọng ngươi có thể cùng Tiểu Hoa Nhi của trẫm giống nhau mãi mãi vui vẻ mà sinh hoạt. Đáng tiếc, con đường tương lai ngươi phải đi quá gian nguy, ngươi phải mài giũa ý chí của mình, khắc phục tất cả khó khăn. Trẫm để cho ngươi tới thư viện, chính là vì thế.”
“Thân phận của Tử Nhi khả nghi, trước kia trẫm đã sớm thấy rõ, để nàng ở bên cạnh ngươi, cũng là muốn thông qua nàng tới tôi luyện năng lực nhận thức người của ngươi, ngươi làm được rất tốt.”
Hàn Linh lẳng lặng mà nghe hắn giải thích, nàng cười lạnh, hắn cũng biết Tử Nhi là muốn giết nàng? Ngày ấy nếu không phải Thủy Mộ Hoa xuất hiện đến đúng lúc, chỉ sợ tính mạng của nàng sớm đã mất đi, hắn đặt nàng ở cảnh ngộ nguy hiểm, thật là vì tốt cho nàng sao?
Nàng không có trả lời hắn, không tiếng động mà kháng nghị.
Hàn Hoàng thấy nàng thật lâu không nói, thở dài một tiếng, lại hỏi han thêm vài câu sau, liền rời đi phòng của nàng.
Nước mắt, như nước suối điên cuồng tuôn ra, nàng hy vọng đây hết thảy đều không phải là sự thật. Trạch Dã hắn sẽ không giết nàng, hắn nhất định là trúng ma chướng*, ý chí bị mê hoặc, cho nên mới sẽ giết nàng. Đáy mắt lạnh băng của hắn, khắc thật sâu ở trong đầu của nàng, giống như một con dao nhọn buông xuống ở trong lòng của nàng, chỉ cần lòng của nàng giật mình một cái, thì sẽ chạm đến mũi dao.
*魔障 Cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Nàng muốn đi tìm hắn, hắn nhất định còn đang ở nơi nào đó trên núi.