Lâm Tam Tư đã rửa mặt xong nhưng vẫn chưa thay quần áo, đầu tóc cũng chỉ búi lỏng lên, mặt không chút son phấn, thuần khiết như một nàng tiên trong rừng vào buổi sáng sớm, xinh đẹp không ai sánh bằng, lúc này nàng yên lặng ngồi trên giường, ngoan ngoãn chờ Hoắc Dực đến.
Hoắc Dực vào nhà, bóng dáng tuấn lãng che khuất hơn nửa ánh sáng, gương mặt tuấn tú một nửa sáng ngời, một nửa lại ẩn đi, khiến cho người ta nhìn mà say mê.
Thấy Lâm Tam Tư nghiêng người nửa nằm trên giường, ánh mắt hắn có phần vui vẻ, đi tới vuốt ve mặt nàng, trêu ghẹo nói: “Tam Tư của ta từ khi nào lại biến thành con sâu lười rồi hả, vừa mới dậy mà đã lại nằm tiếp sao?”
Lâm Tam Tư mỉm cười, chớp mắt mấy cái rồi nói: “Không hiểu sao ta cảm thấy mệt mỏi quá, như thể đã mấy ngày mấy đêm không ngủ vậy.”
Hoắc Dực ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng một cái: “Con sâu nhỏ ngốc nghếch, hôm qua ai mới nói với ta là không ngủ được, nửa đêm đã tỉnh lại rồi hả?”
Lâm Tam Tư giải thích: “Đó là vì hôm qua ban ngày ngủ nhiều quá.”
Hoắc Dực cười nói: “Thế sao giờ lại biến thành mấy ngày mấy đêm không ngủ vậy?”
Lâm Tam Tư chu môi: “Chàng đang trách ta nói sai phải không ~~”
“Không dám không dám, Tam Tư của ta thông minh như vậy ai mà không thích chứ.”
“Đâu có đâu có, ta chỉ vừa mắt của điện hạ thôi.”
Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư ngồi lên ghế lim cạnh bàn ăn, phất tay ý bảo bọn hạ nhân lui xuống, sau đó tự mình múc một bát canh, đưa lên môi thổi cho bớt nóng rồi đưa đến trước mặt nàng.Bát canh này là hắn bảo Lý tẩu chuẩn bị, tuy rằng hắn không có ý định lưu lại cái thai, nhưng về mặt ăn uống hắn vẫn muốn bồi bổ cho nàng nhiều hơn một chút. “Bát canh này ta tự múc cho nàng, nàng phải uống nhiều vào.”
Lâm Tam Tư vô cùng cảm động, trong lòng ấm áp, hai tay chống cằm nhìn Hoắc Dực, trong ánh mắt là sự ỷ lại và yêu thương vô hạn đối với hắn.Từ góc độ của nàng nhìn qua, ánh mặt trời chiếu lên nửa bên mặt của Hoắc Dực, khiến cho hắn giống như một thiên thần từ trên trời rơi xuống. “Điện hạ đối với ta tốt như vậy, ta thật không biết nên làm gì cho phải.”
Hoắc Dực dịu dàng xoa đầu nàng, nói: “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn uống cho hết bát canh này là được.”
“Vâng.” Lâm Tam Tư gật đầu, nhưng người thì vẫn không nhúc nhích.
Thấy nàng chỉ gật đầu mà không động thủ, Hoắc Dực liền ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm bát canh lên, múc một thìa cho lên miệng nếm thử rồi mới đưa đến môi nàng: “Chỉ nói mà không làm, vậy ta phải tự đút cho nàng rồi.”
Lâm Tam Tư uống một thìa canh, hương vị thơm ngon lập tức tràn đầy trong khoang miệng, trong lòng lại càng thấy ngọt như mật. “Điện hạ thật là giỏi, sao chàng biết là ta đang muốn chàng đút cho ta vậy?”
Hoắc Dực nhìn đôi môi hồng nhuận vì dính chút mỡ của nàng mà bóng lên, không cầm khăn lau cho nàng mà trực tiếp rướn người ra hôn lên môi nàng, dùng lưỡi liếm nhẹ.
Cho dù Lâm Tam Tư đã quen với việc bị Hoắc Dực hôn bất cứ lúc nào, nhưng lúc này vẫn thấy xấu hổ đỏ bừng cả hai má.
Hoắc Dực nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Lâm Tam Tư, trong lòng vô cùng thỏa mãn, nói: “Nàng mới nói là chỉ vừa mắt ta thôi, thì tất nhiên sao ta lại không hiểu tâm tư của nàng chứ.”
Lâm Tam Tư nhún vai, giả vờ buồn rầu nói: “Thôi xong, xong thật rồi, sau này nếu ta có bí mật gì thì cũng không giấu diếm được điện hạ rồi.”
Hoắc Dực lại xúc một thìa canh, nói: “Nàng muốn giấu ta chuyện gì thì cứ nói cho ta nghe, ta sẽ giả vờ như không biết.”
Lâm Tam Tư vừa giận vừa buồn cười, lầm bầm nói: “Điện hạ, chàng coi ta là trẻ lên ba sao?”
Hoắc Dực bật cười: “Ta có nói vậy à?”
Lâm Tam Tư hỏi ngược lại: “Ý của chàng không phải vậy sao?”
Hoắc Dực đáp: “Nếu nàng nghĩ vậy thì cứ coi là vậy đi…”
“…”
Lâm Tam Tư nghĩ thầm: Cái gì mà ta nghĩ vậy chứ, điện hạ, chàng bắt nạt ta có phải không!
Hoắc Dực vừa ngồi đút canh cho nàng, vừa gắp cho nàng ăn thêm mấy món khác, Lâm Tam Tư không hiểu sao dạo này nàng lại ăn ngon miệng thế, lượng ăn gấp đôi bình thường, nếu không phải Hoắc Dực không cho nàng ăn nhiều vì sợ dạ dày không thoải mái, cố ý ngăn nàng lại, thì e là nàng vẫn còn muốn ăn thêm một phần nữa…
Ăn xong, Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư ra vườn đi dạo, hắn cho các nha hoàn lui xuống hết, chỉ còn lại hai người tay nắm tay, đi lang thang khắp nơi không mục đích.
“Điện hạ, không biết sao dạo này khẩu vị của ta lại tốt như vậy, cứ muốn ăn mãi thôi, ăn rồi vẫn thấy đói, chàng ăn còn không nhiều bằng ta nữa.”
Hoắc Dực nhíu mày dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Tam Tư, được hắn chăm sóc bồi bổ nên nhìn nàng mượt mà hơn hồi mới vào phủ rất nhiều, lông mi dài như cánh bướm, nụ cười rực rỡ như nắng ban mai, làn da hồng hào như trẻ nhỏ, dưới ánh mặt trời trông càng thêm lay động lòng người, ngay cả vóc dáng cũng đầy đặn hơn, khi sờ vào rất thoải mái…
Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực cứ yên lặng nhìn nàng, không khỏi quơ quơ tay trước mặt hắn: “Điện hạ?”
Hoắc Dực lập tức thu lại những suy nghĩ miên man của mình, nghiêm túc nói: “Mới gần đây thôi sao?”
Lâm Tam Tư đáp: “Đúng vậy, từ mấy hôm trước thì cảm nhận được rõ ràng nhất.”
Hoắc Dực nhịn cười nói: “Ý của ta là, sao lại chỉ có dạo gần đây, từ khi ta biết nàng thì nàng đã như vậy rồi mà.”
Lâm Tam Tư một lúc sau mới phản ứng lại được, giơ tay đấm một cái lên người hắn, nói: “Điện hạ, chàng lại bắt nạt ta!”
Quả đấm của nàng nhẹ vô cùng, không có chút lực sát thương nào, hoàn toàn chỉ là đang đùa giỡn với người thương, Hoắc Dực đương nhiên không né tránh, để cho nàng đấm vào ngực hắn, cảm thấy dễ chịu như đang được nàng vuốt ve vậy.
Hắn tiến lại gần nàng, cười nói: “Ta không bắt nạt nàng, vậy chẳng lẽ nàng muốn ta đi bắt nạt những nữ nhân khác sao?”
Lâm Tam Tư ngẩn người, không biết trả lời thế nào, đành thành thật đáp: “…Ta không có nói vậy mà.”
Hoắc Dực nghe vậy là hiểu tâm tư của nàng ngay, hắn nắm lấy bờ vai mềm yếu của nàng, nói: “Ta yêu thương nàng còn không đủ, sao có thể ức hiếp nàng được chứ? Ta là thái tử, cả thiên hạ này ta chẳng sợ ai hết, ai ta cũng có thể khi dễ, chỉ duy nhất nàng là không.” Hoắc Dực lưu luyến nhìn nàng: “Bởi vì, ta sợ nàng.”
Lâm Tam Tư nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Sợ ta? Sao điện hạ lại sợ ta?”
Hoắc Dực không tiếng động thở dài, Lâm Tam Tư thấy vậy, trong lòng lại có chút hối hận, cái người kia cao ngạo lạnh lùng như vậy, cho dù có sợ thật hay không thì lời này cũng rất khó để nói ra, đang muốn đổi chủ đề thì lại nghe thấy hắn nói: “Ta sợ làm nàng thương tâm, sợ nàng buồn, sợ nàng không vui, sợ nàng không chịu đựng được mà rời xa ta…”
Lâm Tam Tư kiễng chân lên, đưa tay che miệng Hoắc Dực, cảm xúc ấm áp từ ngón tay truyền tới lòng bàn tay, khiến cho lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp: “Điện hạ, ta sẽ không rời xa chàng, cả đời này sẽ ở bên cạnh chàng.”
Hoắc Dực cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên, chân thành nói: “Nguyện chỉ yêu một người, cả đời này sẽ không rời xa nhau.”
Lâm Tam Tư nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
Hoắc Dực cúi đầu hôn lên trán nàng, ánh mắt càng thêm kiên định, ngày hắn chính thức thực hiện được lời thề này sẽ không còn xa nữa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đi tới tiểu hoa viên, bây giờ đang là cuối xuân đầu hè, hoa trong phủ thái tử thi nhau đua nở, khắp nơi đều là biển hoa rực rỡ.Lâm Tam Tư đứng trong khóm hoa, giang rộng hai tay quay tròn vài vòng, thầm nghĩ nếu có máy ảnh thì tốt quá, nàng sẽ chụp mấy tấm ở đây, với lại có rất nhiều loại hoa quý mà trước đây nàng chưa từng được nhìn thấy.
Hoắc Dực đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng vui vẻ quay tròn, làn váy theo gió nhẹ tung bay, nhưng phải luôn cẩn thận chú ý vì sợ nàng ngã.
Hắn nói: “Hoàng tổ mẫu gần đây có biết một người vẽ tranh rất đẹp, mọi hình ảnh dưới nét bút của người này đều trở nên rất sinh động và chân thật, hoàng tổ mẫu khen không hết lời, nếu nàng muốn, ta sẽ mời người đó tới đây vẽ cho nàng một bức tranh.”
Lâm Tam Tư ngừng động tác, sao nàng lại không nghĩ ra nhỉ? Cổ nhân tuy không có máy ảnh, nhưng khả năng vẽ tranh cũng vô cùng tài giỏi, mặc dù không chân thật được như máy ảnh, nhưng nhìn vẫn rất thu hút. “Vậy thì hay quá, nhưng ta có một thỉnh cầu.”
“Nàng nói đi.”
Lâm Tam Tư lắc lắc cánh tay Hoắc Dực, làm nũng nói: “Ta muốn có một bức vẽ ta và điện hạ.”
Hoắc Dực lộ vẻ khó xử, bảo hắn đứng hoặc ngồi không nhúc nhích trước mặt người ngoài, lấy tính tình của hắn thì sao có thể chịu được? Vốn muốn từ chối, nhưng lại thấy vẻ mặt tràn đầy mong đợi cùng nụ cười tươi rói của Lâm Tam Tư, hắn lại không đành lòng khiến nàng thất vọng, cho nên gật đầu đồng ý.
Người thái hậu nương nương coi trọng quả nhiên danh bất hư truyền, dưới nét bút của hắn, Hoắc Dực quý phái anh tuấn, Lâm Tam Tư dịu dàng như nước, ngay cả khi hai người trìu mến nhìn nhau, sự đằm thắm yêu thương trong ánh mắt cũng được biểu hiện ra bên ngoài một cách rất tự nhiên, không chỉ riêng Lâm Tam Tư hài lòng với bức tranh, mà ngay cả thái hậu nương nương khi xem tranh cũng vô cùng yêu thích, liền bảo hắn vẽ lại một bức giống thế rồi treo ở Phúc Thọ cung, để bà có thể được nhìn ngắm bất cứ lúc nào.