Hà Tất Kỳ không để ý tới hắn, hai tay khoanh lại rồi lui xuống một bước, ngữ điệu âm hiểm truyền tới: “Không gần nữ sắc còn hơn là thay đổi thất thường.”
Tống Cảnh Ngường xùy một cái, mặc kệ Hà Tất Kỳ, trực tiếp đi tới nói chuyện với Lâu Như Nguyệt: “Lâu tiểu thư cũng thích câu cá sao?”
Lâu Như Nguyệt xinh đẹp động lòng người, nàng hành lễ với Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng, điềm đạm nói: “Ta chỉ đi cùng Giản nhi tới đây thôi, chứ cũng không biết câu cá.”
Tống Cảnh Ngưỡng đang định nói tiếp thì lại bị người ta ngăn lại, sau đó nghe thấy Hà Tất Kỳ cao giọng nói: “Lâu tiểu thư hẳn là thích đọc sách hơn, không biết Lâu tiểu thư thích đọc loại sách gì?”
Nam Dạ quốc không coi trọng những nữ tử không tài không đức, phàm là con dân, bất luận nam nữ già trẻ thì đều nên có chút học thức.Lâu Ân Bình làm hình bộ thượng thư, cho nên nữ nhi của ông chắc chắn phải thích học hành hơn, đáng tiếc Tống Cảnh Ngưỡng lại không suy ra được điều này.
Lâu Như Nguyệt nghe Hà Tất Kỳ nói thì nhẹ nhàng nở nụ cười, dung nhan vốn mỹ lệ giờ lại thêm cả nụ cười này, nhất thời khiến cho cả hậu viện trở nên sáng bừng rạng rỡ.Nàng khiêm tốn đáp: “Phụ thân thường nhắc nhở chúng ta phải học nhiều, ta cũng không biết sách nào tốt hay không tốt, chỉ thấy người ta hay đọc cái gì thì cũng đọc theo thôi.”
Tống Cảnh Ngưỡng rõ ràng là đứng gần hơn Lâu Như Nguyệt, vậy mà nàng lại không để mắt đến hắn, như thể coi hắn là không khí vậy, trong đôi mắt to tròn ngập nước chỉ có mỗi Hà Tất Kỳ.Tống Cảnh Ngưỡng chỉ hận không thể làm cho Hà Tất Kỳ biến mất không thấy bóng dáng, nhưng mỹ nhân đang ở đây, hắn không thể quá kích động, chỉ còn biết liếc Hà Tất Kỳ, hi vọng hắn sẽ biết điều mà rời đi.
“Tống thị vệ, lão phu đã chuẩn bị xong cần câu rồi, mau tới đây.”
Tống Cảnh Ngưỡng đang nghĩ xem làm cách nào để Hà Tất Kỳ rời đi, để hắn và Lâu Như Nguyệt ở một mình với nhau, thình lình lại nghe Lâu đại nhân nói vậy, nhất thời đầu muốn nổ tung ra luôn! Lâu đại nhân à, sao ông không gọi Hà Tất Kỳ đi? Người ta đang trêu chọc nữ nhi của ông đó!
Bất luận trong lòng Tống Cảnh Ngưỡng có ấm ức thế nào thì hắn vẫn phải luyến tiếc đi từng bước tới chỗ Lâu Ân Bình, thế mà tên Hà Tất Kỳ kia lại như có mắt không tròng, vẫn cùng Lâu Như Nguyệt nói chuyện thật vui.Lâu Như Nguyệt đứng trước mặt Hà Tất Kỳ, nhìn xinh đẹp giống như một nụ hoa chớm nở, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Tống Cảnh Ngưỡng suýt nữa cảm giác là mình bị hoa mắt, Hà Tất Kỳ dường như thay đổi thành một người khác vậy, vốn còn lạnh lùng như một pho tượng đá, thế mà bây giờ nói chuyện với người ta nhiệt tình như vậy, đúng là kinh khủng!
Hà Tất Kỳ thấy Tống Cảnh Ngưỡng đã rời đi, liền lập tức im lặng, tiếp tục quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng của mình, bắt đầu cảm thấy không tập trung với mấy câu hỏi của Lâu Như Nguyệt.
Cũng may sự đố kị của Tống Cảnh Ngưỡng không kéo dài bao lâu, vì Lâu Giản bỗng nhiên đi tới nắm tay Lâu Như Nguyệt, nói: “Tỷ tỷ, lão sư bảo đệ hôm nay phải trở về trường, không còn sớm nữa, bao giờ thì đệ mới đi được đây?”
Lão sư mà Lâu Giản nói chính là Đổng lão tiên sinh, ông cực kỳ có danh tiếng, không chỉ có học thức uyên bác, mà còn có những tài liệu học tập ôn thi rất hiệu quả, cho nên ngay cả những đại thần cũng không chịu buông tha cho ông, không ngại gian khổ đưa hài tử nhà mình tới trường của ông để học tập, Lâu Giản và Lâm Tuyên là một trong số đó.
Đổng lão tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc, cho nên nghe Lâu Giản nói vậy, Lâu Ân Bình cũng trở nên sốt ruột theo, phân phó nói: “Giản nhi, đại ca của con đã trở về chưa? Bảo đại ca con đưa con tới trường luôn đi.”
Lâu Như Nguyệt nói: “Buổi sáng đại ca đã ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa trở về.”
“Cả ngày không ở nhà, con sai người đi tìm nó về đây cho ta.” Lâu Ân Bình lắc đầu nói: “Vậy bây giờ phải làm sao đây.”
Tống Cảnh Ngưỡng thu lại cần câu, hắn vốn tới đây là để được gặp Lâu tiểu thư, bây giờ người cũng đã được nhìn rồi, đáng tiếc người ta lại một lòng một dạ để tâm đến Hà Tất Kỳ, chẳng hề liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, liền nói: “Lâu đại nhân đừng nóng vội, chúng ta đúng lúc cũng có việc phải về, nhân tiện sẽ đưa công tử đến trường luôn.”
Hà Tất Kỳ nghe vậy cũng gật đầu.
Lâu Ân Bình cảm thấy có chút băn khoăn, làm vậy giống như là ông đang đuổi khách vậy.Lâu Như Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, người ở đây tiếp Hà đại nhân và Tống thị vệ đi, để con đưa Giản nhi đi, con cũng đã mấy ngày không xuất phủ rồi.”
Lâu Ân Bình thấy ý này rất được, dù sao cũng là đi xe ngựa, không mất nhiều thời gian lắm, liền nói: “Được, vậy con đưa Giản nhi đi đi, Giản nhi ham chơi, trên đường con phải để ý nó nhé.” Bỗng nhiên ông lại nhớ ra một chuyện, lại dặn dò: “Còn nữa, cha nhớ hôm nay con mời Bùi tiểu thư tới quý phủ, nhớ về sớm đấy, không Bùi tiểu thư lại phải đợi.”
“Nữ nhi biết rồi, cha yên tâm.”
Lâu Như Nguyệt dắt Lâu Giản ra ngoài, Tống Cảnh Ngưỡng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng thanh lệ của nàng, bị Hà Tất Kỳ đập cho một cái, liền tức giận nói: “Huynh làm gì vậy?!”
Hà Tất Kỳ nhướn mày, thản nhiên nói: “Cá của ngươi cắn câu rồi.”
Tống Cảnh Ngưỡng quay đầu nhìn, đúng là cá đã cắn câu, hắn là người khá vô tư, cảm xúc không vui lúc trước lập tức bị chuyện này làm cho quên sạch, cười nói: “Tối nay có cá ăn rồi.”
Hà Tất Kỳ đứng phía sau Tống Cảnh Ngưỡng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt trầm ổn nhìn hồ nước trong xanh, thỉnh thoảng lại cầm ít mồi ra đưa cho Tống Cảnh Ngưỡng theo yêu cầu của hắn, phần lớn thời gian đều duy trì vẻ mặt người lạ chớ đến gần.
***
Bởi vì không có chuẩn bị từ trước, nên Lâm Tuyên có phần vội vàng lúc rời khỏi phủ thái tử, lúc tới đây Lâm Tuyên chỉ đi người không, nhưng lúc rời đi, Lâm Tam Tư chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất cho Lâm Tuyên mang theo.
Lâm Tuyên thấy tỷ tỷ không ngừng đưa đồ cho cậu mang đi, liền khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, không cần đâu, những đồ này ở trường có hết, với lại Đổng lão tiên sinh cũng không cho bọn đệ mang theo nhiều đồ như vậy đâu.”
“Thật sao?” Lâm Tam Tư nhìn Lâm Tuyên, sau đó lại đưa mắt nhìn Hoắc Dực.
Hoắc Dực đang nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn nàng bận rộn, nghe thế liền nghiêm túc gật đầu.
Thấy Hoắc Dực gật đầu, nàng cũng biết là Lâm Tuyên không gạt nàng, lúc này mới chịu thu tay về, nói: “Vậy đệ mang theo mấy bộ y phục mà tỷ chuẩn bị thôi cũng được, mấy ngày nay trời ấm lên rồi, đệ phải thay y phục khác, Đổng lão tiên sinh chắc cũng cho phép thôi.”
Lâm Tuyên gật đầu nói: “Vâng, vậy đệ sẽ cầm theo mấy bộ y phục này.”
Lâm Tam Tư nhìn cả đống đồ mà nàng đã chuẩn bị, nhưng cuối cùng lại không mang đi được, không khỏi cảm thấy mất mát, hai mắt đỏ hồng.Hoắc Dực thấy vậy liền cầm tay nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ta đã được giải lệnh cấm, nên nàng muốn đi thăm Lâm Tuyên lúc nào cũng được, dù sao cũng đều ở kinh thành mà.Nhìn nàng kìa, sao lại làm như thể chia ly không bao giờ gặp lại vậy.”
Lâm Tam Tư nghe Hoắc Dực nói thì nín khóc, mỉm cười nói: “Sao ta lại không nhớ ra chuyện đó nhỉ?! Ta có thể tự mình đi thăm Tuyên Nhi mà!” Nói xong liền hưng phấn cầm tay Lâm Tuyên, nói: “Tuyên Nhi, mấy ngày nữa tỷ tỷ cùng Hi Nhi tới trường thăm đệ được không?”
Lâm Tuyên vốn cũng đang buồn vì sắp phải xa tỷ tỷ, nghe thấy lời này thì cũng vui theo: “Vâng ạ! Tỷ tỷ nhất định phải tới đấy.” Nói xong liền nhìn Hoắc Dực, nhỏ giọng nói: “Tỷ phu cũng đến thăm Tuyên Nhi nha.”
Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư, nói: “Ta sẽ cùng tỷ tỷ của đệ đến thăm đệ.”
Việc đưa Lâm Tuyên trở về trường vốn là nhiệm vụ của Hà Tất Kỳ hoặc Tống Cảnh Ngưỡng, nhưng hiện giờ hai người này đều không ở trong phủ, Hoắc Dực lại vừa bị hoàng thượng gọi vào cung.Lâm Tam Tư lo lắng người bên cạnh không chu đáo, nên liền tự mình đưa Lâm Tuyên về trường luôn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tam Tư được xuất phủ thoải mái như thế này kể từ sau khi Lâm gia gặp biến cố, bây giờ cha mẹ sắp được thả ra rồi, đệ đệ thì được học hành từ một lão sư tốt nhất nước, cuối cùng thì nàng cũng không phải buồn phiền nữa, lúc ra ngoài còn có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc trong kinh thành.
Kinh thành thay đổi không nhiều, vẫn là cảnh tượng trong trí nhớ của nàng, ngay cả quán mì hoành thánh mà nàng vẫn còn nhớ hương vị lúc này vẫn còn ở đó, chỉ khác là lúc nàng ăn ở đây thì bụng bà chủ vẫn còn lớn, còn bây giờ thì hài tử của bà đã tập tễnh học đi rồi.
Lâm Tam Tư mỉm cười, ánh nắng ấm áp chiếu lên nụ cười ấm áp như gió xuân của nàng, khiến người ta nhìn mà rung động.
“Tiểu thư, công tử, đến nơi rồi.” Phục Linh xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Lâm Tam Tư và Lâm Tuyên xuống xe.
Lâm Tam Tư ngẩng đầu nhìn, trường học này thật sự rất khang trang, không hổ là trường học do thái phó xây dựng, còn chưa bước chân vào thì đã ngửi thấy mùi thơm của sách vở rồi.
Lâm Tam Tư nói với Lâm Tuyên: “Tuyên Nhi, dẫn tỷ đi gặp Đổng lão tiên sinh đi, ông đã dạy dỗ đệ thật tốt, tỷ muốn cảm ơn ông.”
Lâm Tuyên gật đầu, đang muốn bước đi thì chợt nghe thấy tiếng xe ngựa đằng sau, không khỏi quay đầu lại nhìn, đợi chiếc xe ngựa dừng hẳn, lập tức có một tiểu nam hài đi xuống, nhìn có vẻ nhỏ hơn Lâm Tuyên một hai tuổi.
“Lâm Tuyên ca ca.” Lâu Giản vừa trông thấy Lâm Tuyên đứng ở trước cửa thì liền hô to chạy tới.
“Lâu Giản!”
“Lâm Tuyên ca ca, cuối cùng ca cũng trở lại rồi.”
Lâm Tuyên đón lấy Lâu Giản chạy như bay tới, nói với Lâm Tam Tư: “Tỷ tỷ, đây là Lâu Giản, đệ ấy cũng học ở đây giống đệ.”
Lâm Tam Tư dịu dàng nhìn Lâu Giản, đứa nhỏ này nhìn rất bụ bẫm khỏe mạnh, khiến cho người ta gặp là thích ngay. “Em tên Lâu Giản sao? Tên rất hay.”
Lâu Giản rất ngoan ngoãn hô lên: “Chào tỷ tỷ.” Lại quay đầu đi nói: “Lâm Tuyên ca ca, tỷ tỷ của đệ cũng tới đó.”
Nữ tử bước xuống xe ngựa rồi chậm rãi đi tới, dáng vẻ có phần ưu sầu, cực kỳ giống với Lâm Đại Ngọc trong sách.Lâm Tam Tư đã xuyên tới đây nhiều năm rồi mà chưa từng nhìn thấy một nữ tử đoan trang như nàng ấy.
Lâm Tam Tư nghe tiểu tử nói đó là tỷ tỷ của mình, liền lên tiếng: “Xin chào Lâu tiểu thư.”
Lâu Như Nguyệt nhiều năm trước đã từng gặp Lâm Tam Tư, nhưng vì hai người không nói chuyện nhiều nên Lâm Tam Tư không nhận ra nàng.
Lâu Như Nguyệt cũng đáp lại: “Xin chào Lâm tiểu thư.” Lâu Như Nguyệt tuy biết Lâm Tam Tư là lương đễ của thái tử, nhưng nàng vẫn thích gọi là Lâm tiểu thư, bởi vì trong suy nghĩ của nàng, chỉ có chính thất thì mới cần gọi cả chức danh, còn thân phận của Lâm Tam Tư chỉ là thiếp.Nhưng đối diện với Lâm Tam Tư, nàng không muốn gọi nàng ấy là thiếp, nên đành như cũ gọi là Lâm tiểu thư.
“Lâu tiểu thư biết ta sao?” Lâm Tam Tư kinh ngạc hỏi.
Lâu Như Nguyệt chậm rãi đáp: “Nhiều năm về trước, ở đại thọ sáu mươi của tổ mẫu Lâm tiểu thư, ta đã từng đến Lâm phủ rồi.”
“Vậy sao, lúc đó nhiều người đến quá, ta cũng bận rộn đến váng đầu, nên không thể nhớ kĩ từng người, cũng vì việc này mà còn bị cha trách phạt, nếu không có nãi nãi ra mặt khuyên can, chắc ta còn bị bắt phải úp mặt vào tường đấy.”
Hai nữ tử xấp xỉ tuổi nhau trò chuyện rất hợp ý vui vẻ, đều có cảm giác là biết nhau quá muộn.Sau khi dẫn Lâm Tuyên và Lâu Giản vào lớp, lại nói chuyện với Đổng lão tiên sinh xong, hai người liền rủ nhau tới quán trà ngồi, tiếp tục trò chuyện một lúc nữa.