• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kể từ sau khi An vương trở về kinh, hai phủ Ninh An thường xuyên có liên lạc với nhau, trừ An vương phi thường xuyên ra vào Ninh vương phủ ra thì ngay cả chính An vương cũng nhiều lần tới Ninh vương phủ thăm hỏi, mỗi lần đi đều mang theo một người bên cạnh, cách ăn mặc của người đó khá khác biệt với Nam Dạ quốc chúng ta, thuộc hạ cũng đã cho người điều tra thân phận của người kia rồi, hắn là người Tây Liêu, nổi tiếng với cổ trùng(1).”

(1) Cổ trùng: Cổ (蛊) là một loài côn trùng độc do con người ta nuôi dưỡng mà thành. Đại ý là bỏ tất cả các loại côn trùng có độc vào cái vò, để cho chúng đánh nhau, ăn thịt lẫn nhau, sau cùng chỉ còn lại một con duy nhất sống sót thì lấy con đó làm cổ, tức là vua trong các loài độc. (Nguồn: Hải Giác Hàn Sinh WordPress)

Hoắc Dực đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Ta đã nghe nói về loại cổ trùng này, nó không màu không vị, có thể giết người trong vô hình.”

Tống Cảnh Ngưỡng nhíu chặt mày, trong bóng tối nhìn hắn có phần tuấn lãng lạ thường, trầm giọng nói: “Thuộc hạ cũng đã nghe qua về danh tiếng của cổ trùng, không ngờ hắn thế mà lại đi nhờ cậy An vương.”

Hà Tất Kỳ hờ hững tiếp lời: “Có tiền thì có thể sui khiến cả ma quỷ, huống hồ chỉ là chế ra loại độc này.”

Hoắc Dực xoay người, lông mày giãn ra, nói với Hà Tất Kỳ: “Ngươi tra ra cái gì rồi?”

“Tựa như là đang cố ý, gần đây Ninh vương không hề tiếp xúc với Hiền quý phi, Ninh vương trừ xử lý giúp Lương vương một vài chuyện nhỏ ra thì không thường vào cung, Hiền quý phi cũng miễn luôn việc để hắn đến thỉnh an vào sáng sớm.Vì chuyện Ninh vương phi bị người ta hãm hại, Hiền quý phi cũng tới Ninh vương phủ thăm Ninh vương phi một lần, nhưng chỉ sau một canh giờ thì hồi cung ngay, mà khi đó cũng không hề gặp Ninh vương.”

Hoắc Dực khẽ nhếch môi, tinh quang trong ánh mắt chợt lóe lên: “Chiêu tránh mặt nhau này cũng quá vụng về rồi, ngược lại biến tốt thành xấu.”

Tống Cảnh Ngưỡng cũng khinh bỉ nói: “Đúng vậy, tất cả mọi người một thân nhúng bùn, chỉ riêng bọn họ là không nhiễm một hạt bụi, không phải là càng thêm bắt mắt hay sao!

Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh Tống Cảnh Ngưỡng, liếc mắt nhìn hắn cười, gương mặt khẽ giật giật, cũng khó có lúc lộ ra sự vui vẻ. “Điện hạ, nếu đã biết An vương liên hiệp với Hiền quý phi và Ninh vương để hạ độc hoàng hậu nương nương rồi thì người định tiếp theo sẽ làm gì?”

Hoắc Dực nhàn nhạt cười, tựa như làn gió xuân tháng ba phả vào mặt, vẻ ngoài lạnh lùng mang theo sự ấm áp, khiến cho người ta không thể nào dời mắt, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng thái hậu nương nương từ đằng sau nói: “Ngồi yên xem hổ đấu thôi.”

Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đều không ngờ là thái hậu nương nương lại lên tiếng ngay lúc này, khiến bọn hắn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thấy thái hậu nương nương vén rèm đi vào, liền vội vàng hành lễ với thái hậu nương nương. “Thái hậu nương nương thiên tuế thánh an.”

“Đứng lên đi.” Thái hậu nương nương phất tay bảo hai người đứng lên, lại bảo người hầu trong điện lui xuống, để Hoắc Dực dìu đến ngồi xuống ghế, lúc này mới chậm rãi nói: “Hai người các ngươi đi theo Hoắc Dực Nhiều năm như vậy rồi mà chuyện này còn phải hỏi Hoắc Dực sao? Đương nhiên là làm bộ không biết gì giống hai mẹ con Hiền quý phi rồi, không cần biết các ngươi đã điều tra ra cái gì, chỉ nhớ một điều là phải làm như cái gì cũng không biết, hiểu chưa?”

Thái hậu không hổ danh đã ở trong cung tranh đấu nhiều năm, biết lúc nào nên thủ lúc nào nên tiến, Tống Cảnh Ngưỡng lúc này cũng biết không nên nhúng tay vào, nhưng dù sao hoàng hậu nương nương cũng đang hôn mê bất tỉnh, thái y lại không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, nếu không nói ra thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của hoàng hậu. “Thái hậu nương nương dạy rất đúng, nhưng mà hoàng hậu nương nương…”

“Giờ có nói thì cũng đã muộn, Lương vương dù có biết là cổ trùng thì cũng không thể làm gì được nữa, cổ trùng không phải là thứ có thể dễ dàng giải độc, nếu có thể giải được, thì năm đó Tử Nghi cũng sẽ không…” Thái hậu nương nương đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt hơi mờ đi, hai bên tóc bạc nơi thái dương nói lên tuổi thọ thật của bà, con người khi về già, sẽ càng hay nhớ đến những chuyện đau buồn trong quá khứ.

“Nếu bọn họ đã bất chấp được ăn cả ngã về không, làm ra chuyện bất nhân như vậy, thì cũng sẽ không còn đường thoát đâu, nói hay không nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, cứ để cho bọn họ tự mua dây buộc mình đi.”

Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng mặc dù không cách Hoắc Dực Nhiều tuổi, nhưng dù sao hai người cũng không phải người của hoàng tộc, nên không biết rõ lắm về chuyện trưởng công chúa Hoắc Tử Nghi bị bệnh qua đời năm đó, chỉ biết nàng là một nữ tử vừa hiền thục lại vừa xinh đẹp, năm đó rất nhiều vương công quý tộc đem lòng si mê nàng, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, khiến cho người ta thổn thức không thôi.

Lúc này đột nhiên nghe thái hậu nhắc đến trưởng công chúa, hai người đều có phần kinh ngạc, cũng cảm thấy chuyện trưởng công chúa qua đời nhất định có uẩn khúc gì đó.Chỉ duy Hoắc Dực là sắc mặt vẫn bình tĩnh, mắt khẽ híp lại, phất tay ý bảo Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng lui xuống, sau đó hắn đi tới bên cạnh thái hậu nương nương, nói: “Hoàng tổ mẫu lại nhớ đến Tử Nghi cô cô rồi sao?”

Thái hậu nương nương khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay Hoắc Dực, nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà hoàng tổ mẫu vẫn không thể quên được, năm đó nếu hoàng tổ mẫu không giữ Tử Nghi lại trong cung, thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, hay nếu như năm đó hoàng tổ mẫu không ngăn cấm phụ hoàng con cùng Tử Nghi, không ngầm đồng ý cho hoàng hậu và Hiền quý phi xử lý chuyện đó, thì Tử Nghi đã không chết trẻ như vậy…”

Thái hậu nương nương vừa nói vừa khóc, sự áy náy và tự trách bản thân khiến cho người ta nhìn vào mà vô cùng thương xót.

“Tình thế bức bách, hoàng tổ mẫu cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi.”

Vì mối quan hệ thân thiết của mẫu phi và Tử Nghi cô cô, nên Hoắc Dực cũng biết rất rõ về chuyện này.

Mẹ đẻ của Tử Nghi cô cô là biểu muội (em họ) của thái hậu nương nương, hai người không chỉ có tình cảm thân thiết, mà ngay cả thời gian mang thai cũng không cách biệt nhiều.Thế nhưng mẹ đẻ của Tử Nghi lại vì khó sanh mà chết, thái hậu nương nương thương nhớ biểu muội, liền giữ Tử Nghi lại bên mình, nói dối với người ngoài là bà sinh ra một đôi long phượng thai, phong nàng làm trưởng công chúa, ban tên là Hoắc Tử Nghi.

Tử Nghi cô cô cùng nhau lớn lên bên tiểu hoàng tử, phụ hoàng vốn rất yêu thương Tử Nghi, sau lại biết Tử Nghi chính là hài tử của biểu di mẫu (dì), mà biểu di mẫu đã sớm qua đời, nên phụ hoàng lại càng thêm thương yêu Tử Nghi hơn.Một anh tuấn, một dịu dàng, dần dần giữa hai người nảy sinh tình cảm sâu đậm, phụ hoàng còn muốn Tử Nghi thay thế Lương Thành Quân trở thành chính phi.

Hoàng tổ mẫu sau khi biết chuyện thì thái độ hết sức kiên quyết, bất luận phụ hoàng và Tử Nghi cô cô có khóc lóc van xin thế nào đi nữa thì hoàng tổ mẫu cũng nhất định không đồng ý cho hai người ở bên nhau.Hoàng tổ mẫu tuy ngoài mặt cứng rắn, nhưng nội tâm lại vô cùng thống khổ, tuy Tử Nghi khác họ với phụ hoàng, nhưng trong mắt người ngoài thì nàng chính là muội muội ruột thịt của phụ hoàng, mà lúc ấy lại là thời khắc quan trọng để tranh đấu thừa kế ngôi vị hoàng đế, nếu khi đó phụ hoàng phong Tử Nghi làm chính phi, thì không chỉ bị thế nhân lên án, mà còn mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.

Lúc đó Lương Thành Quân còn chưa trở thành hoàng hậu, nàng ta cùng với mẹ đẻ của Lương vương là Đình phi tiến cung vào đêm khuya, nói với hoàng tổ mẫu là các nàng có biện pháp để chia rẽ phụ hoàng và Tử Nghi cô cô, mà cách này sẽ không khiến cho phụ hoàng và Tử Nghi cô cô bị tổn thương.

Khi ấy lời đồn phụ hoàng và Tử Nghi cô cô có quan hệ loạn luân đã nổi lên tứ phía, hoàng tổ mẫu vì thế mà hết sức buồn rầu, nghe các nàng nói vậy, trong lòng nghĩ chỉ cần không làm thương tổn đến phụ hoàng và Tử Nghi cô cô là được, liền đồng ý để các nàng giải quyết chuyện này.

Không biết các nàng đã dùng cách gì, ban đầu theo như lời của Lương Thành Quân và Đình phi nói, thì phụ hoàng và Tử Nghi cô cô đã bị chia rẽ, phụ hoàng giành được ngôi vị hoàng đế, Lương Thành Quân trở thành hoàng hậu, Tử Nghi thì càng ngày càng buồn rầu không thôi, một lần sau khi xuất môn rồi trở về cung thì bị hộc máu hôn mê không ngừng, chẳng bao lâu sau thì qua đời.

Hoàng tổ mẫu vì vậy mà vô cùng hối hận, hạ lệnh điều tra cho rõ chuyện này, chỉ là dù có điều tra thế nào thì cũng không tìm ra nguyên nhân gây bệnh của Tử Nghi cô cô.Sau đó Đình phi đã lén nhận tội với hoàng tổ mẫu, nói là không nắm rõ về lượng thuốc nên đã hại chết Tử Nghi cô cô.Hoàng tổ mẫu mặc dù muốn chém chết Đình phi, nhưng phần nhiều lại là tự trách mình, nếu ban đầu bà không ngầm đồng ý để các nàng xử lý mọi chuyện, thì Tử Nghi sẽ không mất mạng.Hoàng tổ mẫu sau đó bị bệnh nặng, già đi rất nhiều, một năm sau thì Đình phi cũng bị bệnh qua đời, Lương vương liền lấy danh nghĩa là con thừa tự của hoàng hậu.

Mọi chuyện sai ngay từ khi mới bắt đầu, nếu năm ấy Tử Nghi cô cô không trở thành trưởng công chúa của Nam Dạ quốc, thì ngày hôm nay hoàng hậu nương nương sẽ chính là nàng.Mà chuyện này kể từ sau đó vẫn luôn trở thành tâm bệnh của hoàng tổ mẫu, tất cả mọi người đều hiểu nên luôn cố gắng không nhắc tới.

Nhân quả tuần hoàn, hiện giờ hoàng hậu cũng bị trúng loại độc y như vậy, không biết trong lòng nàng ta đang cảm thấy thế nào.

“Dực Nhi, con còn nhớ Tử Nghi cô cô không? Năm đó trong tất cả các hoàng tử, Tử Nghi cô cô quý con nhất, hoàng tổ mẫu bây giờ vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc Tử Nghi cô cô ôm con ngồi ở hậu hoa viên chơi đùa.”

“Tôn nhi vẫn nhớ.” Hoắc Dực trầm giọng đáp, “Tử Nghi cô cô rất thân thiết với mẫu phi.”

Thái hậu nương nương hai mắt lệ nhòa, gần đây bà thường xuyên nhớ lại chuyện cũ rồi tự trách mình, càng nhiều hơn là sự hoài niệm: “Đúng vậy, trong hậu cung tranh đấu ác liệt, mà còn có thể thân thiết gần gũi với nhau như hai tỷ muội như các nàng, quả thật không dễ dàng.Cả hai đều là nữ tử tính cách dịu dàng, gặp loại người như hoàng hậu, Đình phi, Hiền quý phi, các nàng tất nhiên đấu không lại, nếu muốn sống tốt ở hậu cung, thì nhất định phải trở nên ác độc giống như hoàng hậu mới được.”

Hoắc Dực đứng trước cửa, trắc nhan tuấn lãnh bức người, thân hình cao gầy đứng ngạo nghễ bất động, trong đầu không hiểu tại sao lại tràn ngập dáng vẻ đáng yêu nghịch ngợm của Lâm Tam Tư.Tương lai hắn phải làm thế nào thì mới có thể bảo vệ nàng chu toàn, không để nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào đây?

Thái hậu nương nương nói với Hoắc Dực: “Năm đó nếu phụ hoàng con không cố ý muốn để Tử Nghi thay thế vị trí chánh phi của Lương Thành Quân, thì có khi các nàng cũng sẽ không làm ra chuyện bất nhân đến tột cùng như vậy.Thế nhưng cha con lại yêu Tử Nghi quá sâu đậm, một lòng muốn đem những thứ tốt nhất đến cho nàng, nhưng lại không biết thứ tốt nhất có khi lại trở thành mũi tên nhọn nhất, làm hại đến Tử Nghi.”

Hoắc Dực cau mày, chậm rãi nói: “Ngôi vị hoàng hậu, ngoài sự tôn quý ra, thì chỉ là mục tiêu để mọi người lấy ra chỉ trích mà thôi.”

Thái hậu nương nương gật đầu, bình tĩnh nói: “Dực Nhi, con muốn để Tam Tư trở thành thái tử phi, hoàng tổ mẫu tất nhiên không phản đối, nhưng hoàng tổ mẫu phải nhắc nhở con trước, Tam Tư bản tính trong sáng lương thiện, tương lai con trở thành hoàng đế, thì nàng chính là hoàng hậu, trước đấy con phải rèn luyện nàng, để nàng trở thành một người khôn khéo sắc sảo, có như vậy thì mới có thể bảo vệ được nàng, nếu làm không được thì nên thôi đi.”

Hoắc Dực đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm, khắp trên dưới Nam Dạ quốc, khắp toàn bộ giang sơn rộng lớn này, hắn chỉ muốn được cùng thưởng thức với Tam Tư.Hắn nhất định phải trở nên cường đại hơn bao giờ hết, cường đại đến mức khiến cho Tam Tư có thể mãi được hồn nhiên vô tư dưới sự bảo vệ của hắn, trở thành một hoàng hậu vui vẻ thì cười, không vui thì khóc của Nam Dạ quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK