Mà Triều Dương điện nơi xử lý chính vụ gần đây cũng không có người lui tới, Lương vương vốn chịu trách nhiệm cai quản đất nước bỗng tạo phản, hiện tại đang bị giam trong đại lao với Ninh vương.Hoàng đế thân thể không khỏe, lại chịu thêm đả kích này nên tình trạng cơ thể giờ càng thêm đáng lo hơn, mấy ngày nay cũng miễn việc lâm triều buổi sáng, cũng may là không có việc gì gấp cần xử lý.
Thấy Hoắc Dực xuống xe ngựa, tiểu thái giám Tiểu An Tử vẫn đứng chờ sẵn ở Phúc Thọ cung liền vội vàng quỳ xuống: “Nô tài xin ra mắt thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế.”
Tiểu An Tử mới được điều đến Phúc Thọ cung, vì trước đó lúc dẹp loạn vây cánh của Lương vương và Ninh vương, lại phát hiện ra là trong Phúc Thọ cung của thái hậu cũng có người của Ninh vương nằm vùng, hoàng đế bệ hạ vô cùng tức giận, trừ thái hậu và mấy thái giám thân cận ra thì dứt khoát đổi hết các thái giám còn lại trong Phúc Thọ cung đi, sau đó chọn lấy mười mấy tên thái giám khác trong cung đưa tới.
Trong những người đó có những thái giám đã tiến cung được hai chục năm, cũng có người chỉ vừa mới vào cung, nhưng cũng đã trải qua công cuộc tuyển chọn nghiêm ngặt, thân phận trong sạch, Tiểu An Tử chính là một trong số đó, hắn tiến cung đã năm năm rồi, vốn chỉ là thái giám tam đẳng chịu trách nhiệm làm việc vặt trong phòng bếp, nhưng không ngờ lại được hưởng phúc nhờ việc Lương vương và Ninh vương tạo phản, được hoàng thượng điều đến Phúc Thọ cung hầu hạ thái hậu nương nương.
Hoắc Dực nghe giọng nói khá non nớt của Tiểu An Tử, mắt liếc sang nhìn một cái, đối phương lập tức bị dọa sợ đến mức cúi thấp đầu.
Tiểu An Tử tuy đã vào cung được năm năm, nhưng chưa từng tiếp xúc gần với các chủ tử như vậy, mặc dù được điều đến Phúc Thọ cung, nhưng chủ yếu chỉ làm mấy việc nhỏ như báo tin mà thôi, chứ mấy việc hầu hạ các chủ tử thì không tới phiên hắn, cho nên khi đứng cách thái tử điện hạ hai thước, hắn thật sự cảm thấy hơi sợ.
Hoắc Dực thờ ơ thu hồi ánh mắt, xoay người muốn đi tới Phúc Thọ cung, nhưng chân vừa bước thì lại dừng lại, không biết tại sao mà trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện nếu như Tam Tư mà ở cạnh hắn lúc này, chắc chắn nàng sẽ hỏi có phải tiểu thái giám này mới đến hay không.
Hình ảnh Lâm Tam Tư nở nụ cười hiện lên trong suy nghĩ, Hoắc Dực không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi mới tới à?”
Tiểu An Tử càng thêm sợ hãi hơn, nửa người trên sắp nằm xuống đất đến nơi, run rẩy nói: “Hồi thái tử điện hạ, nô tài vốn là tiểu thái giám làm việc trong bếp, nhưng mấy ngày nay mới được Lưu công công lựa chọn để tới Phúc Thọ cung hầu hạ thái hậu nương nương…”
Tiểu An Tử mới nói một nửa, Hoắc Dực liền cau mày, hắn chỉ không hiểu là sao Lâm Tam Tư lại hay tò mò mấy chuyện này nên mới thử hỏi thế thôi, lại không nghĩ rằng tiểu thái giám này lại lắm điều như vậy, cứ trả lời luôn phải hay không phải là được rồi còn gì!
Tiểu An Tử sau khi đáp lại thì không thấy thái tử lên tiếng, lúc ngẩng lên nhìn thì phát hiện thái tử đã đi xa rồi, hiện tại đang bước lên bậc thang đi vào trong điện.Thấy vậy, hắn không khỏi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, chậm rãi chạy đi theo.
Trong đại điện Phúc Thọ cung, hoàng thượng đang ngồi nói chuyện với thái hậu nương nương, sau khi dẹp loạn được quân tạo phản, sắc mặt của hoàng thượng đã có phần khá hơn mấy ngày trước, nhưng phải hạ lệnh nhốt nhi tử của mình vào đại lao, trong lòng ông cảm thấy vừa hận vừa thương, điều này khiến cho bệnh của ông không có chút khởi sắc nào.
Hoắc Dực vừa bước tới chỗ rèm che thì nghe thấy tiếng bên trong truyền tới, hắn lẳng lặng nhắm mắt lại, chỉ khi không gặp mặt người khác thì mới có thể nghe rõ giọng nói chân thật của hai người.Hắn cũng không nhớ là đã bao lâu rồi hắn không được nghe thấy giọng bình thường của phụ thân, ước chừng phải từ khi mẫu thân hắn qua đời.
Mở mắt ra, ánh mắt của Hoắc Dực càng trở nên tĩnh lặng, giống như mặt hồ êm ả, hắn đưa tay vén rèm che ra rồi đi vào.
“Tôn nhi xin thỉnh an hoàng tổ mẫu, xin thỉnh an phụ hoàng.”
Hoàng thượng quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng Hoắc Dực thì liền xoay đầu lại, ánh mắt hiện lên những cảm xúc không rõ ràng, cho dù đang bị bệnh thì khí thế uy nghiêm của ông cũng không hề bị giảm sút.
“Dực Nhi, ta và phụ hoàng con đang ngồi nói chuyện về con đấy.” Thái hậu nương nương cười nói, nếu như ngày thường thì bà đã gọi Hoắc Dực vào ngồi bên cạnh bà rồi, nhưng hôm nay vì có chuyện quan trọng phải bàn bạc, với lại hoàng thượng cũng ở trong phòng, nếu để Dực Nhi ngồi bên cạnh bà thì có phần bất kính, cho nên chỉ ban ghế ngồi.
Hoắc Dực nhẹ nhàng cười, nụ cười đạm mạc khiến người ta khó nắm bắt, dáng vẻ như thể đang vừa cười vừa xen lẫn chế nhạo. “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Hoàng thượng mấy năm nay bị bệnh tật dày vò, trong ánh mắt toát lên sự cô độc mà người ngoài không thấy rõ, nhưng sự cô độc vốn là điều mà bậc làm đế vương phải chịu đựng, nên ông cũng không oán trách ai.Trong khoảng thời gian này ông luôn nhớ về chuyện trước đây, nhớ tới những người và việc trong quá khứ, nhớ tới phi tử mà ông yêu thương nhất, nhưng nàng đã rời xa ông rất nhiều năm rồi.
Cách vài thước, hoàng đế nhìn Hoắc Dực, có điều muốn nói mà lại thôi, ông nhìn vị hoàng tử trông cực kỳ giống mẫu phi của hắn, nhất là thái độ lạnh nhạt với mọi chuyện, bất kể có gặp phải chuyện gì thì hắn thủy chung không quan tâm đến thắng thua, vẫn luôn tỉnh táo mà chống đỡ.
Thái hậu nương nương vuốt vạt áo màu đỏ mà bà thường mặc, thái độ hòa ái như tổ mẫu trong những gia đình bình thường, nói: “Bùi thừa tướng hôm nay đã vào cung gặp ai gia rồi.”
Hoắc Dực nghe vậy thì hiểu ngay, giọng nói cũng từ đạm mạc trở thành lạnh lùng: “Ông ta nói gì với hoàng tổ mẫu vậy?”
Trong tất cả các hoàng tôn, người mà thái hậu thương yêu nhất là Hoắc Dực, người bà hiểu rõ nhất cũng là Hoắc Dực, đương nhiên biết rằng nếu Hoắc Dực đã có Lâm Tam Tư rồi thì sẽ không có ý định nạp thiếp nữa.Nếu chuyện này mà xảy ra ở những nhà bình thường thì không sao, nhưng vấn đề Dực Nhi của bà lại là thái tử, tương lai sẽ làm hoàng đế, không thể nào chỉ cưới một nữ tử được, huống hồ đối phương lại là Bùi thừa tướng, là người vô cùng quan trọng với Nam Dạ quốc, hiện tại Dực Nhi rất cần tới sự giúp đỡ của hắn!
“Ông ấy tới đây, ngoài mặt là muốn thỉnh an ai gia, song cũng thuận tiện nhắc đến hôn sự giữa con và Bùi tiểu thư.”
Hoắc Dực còn chưa tiếp lời thì hoàng thượng đã cười nói: “Dực Nhi, con tính khi nào sẽ cưới Bùi tiểu thư vậy?”
Hoàng thượng chỉ hỏi là bao giờ sẽ cưới, chứ không hỏi xem hắn có đồng ý hay không, bởi vì trong lòng của hoàng thượng, ông đương nhiên cho rằng Hoắc Dực sẽ không cự tuyệt hôn sự này.