• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Đông Nhai cực kỳ lạnh, cũng may là vẫn có nắng, bên ngoài các quan viên mặc áo dày đứng đợi ở cửa phủ thái tử, thỉnh thoảng lại thấy có người giậm chân xuống đất, chà xát hai tay cho ấm nóng.

Đối với chuyện thái tử điện hạ tổ chức nghi thức nạp thiếp, mọi người ban đầu chỉ cho là điện hạ đang muốn lôi kéo các đại thần, bởi dù sao thì một thị thiếp được phong làm lương đễ thật sự không đáng phải cử hành nghi thức sắc phong, chỉ cần tuyên chỉ là được rồi.

Bây giờ thái tử làm vậy, nhất định là muốn mượn cơ hội để thương thảo với các đại thần, mượn hơi bọn họ, thế nhưng thời gian cứ chầm chậm trôi đi mà mãi không thấy thái tử ra tiếp đón bọn họ, như thể mấy vị đại thần này chẳng hề quan trọng gì đối với hắn, mà hắn cũng không bao giờ có ý muốn giao hảo với bọn họ.

Sự ngạo mạn lạnh lùng như vậy khiến cho người ta không hiểu lắm, nhưng cho dù có bị lạnh nhạt thì họ vẫn không có ý muốn rời khỏi, vì đây là cơ hội rất hiếm có để lấy lòng thái tử gia.

Hoắc Dực vừa bước ra Thanh Lan Uyển thì thấy Tống Cảnh Ngưỡng đi nhanh về phía mình, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Hoắc Dực.Hắn vừa mới chạy từ Mai Uyển đến đây, mấy hôm nay luôn phải bận rộn ở Mai Uyển, nên lúc này trên người hắn vẫn còn lưu lại mùi hương thơm nhẹ của hoa mai.Tống Cảnh Ngưỡng có vẻ rất để ý đến điều này, cứ giơ tay lên ngửi ngửi, lông mày khẽ nhíu lại, hắn ghét nhất cái mùi thơm kiểu này.

Hoắc Dực hờ hững liếc nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nói: “Xong cả chưa?”

Tống Cảnh Ngưỡng lau mồ hôi, nói: “Hồi điện hạ, đã ổn cả rồi.” Dừng một chút lại oán trách nói: “Nếu Hà Tất Kỳ huynh mà để cho thuộc hạ đi cùng huynh ấy đến gặp Đổng lão tiên sinh thì chuyện đã không kéo dài lâu như vậy.”

Hoắc Dực nhẹ nhàng nói: “Đó là vì hắn thích trêu ghẹo ngươi.”

Tống Cảnh Ngưỡng há to mồm, ánh mắt thê lương nhìn Hoắc Dực, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ trong mắt điện hạ hắn ngốc như vậy sao, lại có thể để cho Hà Tất Kỳ trêu chọc?

“Điện hạ, là do Hà Tất Kỳ huynh sợ Đổng lão tiên sinh…”

Hoắc Dực nhẽ nhếch môi, nói: “Ngươi thì không sợ sao?”

“Thuộc hạ ư?” Tống Cảnh Ngưỡng chỉ vào mình, hắn cũng sợ, nhưng hẳn là vẫn còn hơn Hà Tất Kỳ. “Thuộc hạ ít ra còn đỡ hơn huynh ấy, điện hạ đừng thấy huynh ấy thường ngày luôn mang dáng vẻ lạnh lùng như thể người lạ chớ đến gần mà nhầm, thật ra thì huynh ấy cũng rất e dè Đổng lão tiên sinh.”

Hoắc Dực nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, nói: “Lời này mà ngươi cũng tin sao?”

Tống Cảnh Ngưỡng mờ mịt gật đầu: “Không phải sao điện hạ?”

“Hắn lừa được ngươi rồi.” Hoắc Dực nói xong liền đi ra cửa, hai đứa trẻ giữ cửa lập tức làm theo chỉ thị của hắn, một lần nữa mở đại môn ra.

Tiếng cửa được kéo ra, đám người đứng bên ngoài lập tức túm tụm lại, có người còn kiễng chân nhìn vào bên trong.

“Thái tử điện hạ ra rồi.”

Hoắc Dực mặc trường sam màu trắng, bên ngoài là áo khoác lông chồn, dáng vẻ vừa anh tuấn lại vừa có khí phách, mái tóc đen buộc cao trên đỉnh đầu, hai tay chắp sau lưng bước về phía trước, đứng lại ở chỗ bậc thang, ánh mắt thâm trầm đảo qua một lượt, trong nháy mắt cả phủ thái tử bị bao trùm bởi hơi thở của hắn, nhất thời trở nên yên tĩnh lạ thường.

Hoắc Dực khẽ cau mày, Tống Cảnh Ngưỡng liền ngầm hiểu ra, hắn vốn đứng đằng sau Hoắc Dực, lúc này liền bước lên một bước nhỏ, để vai hắn và vai Hoắc Dực cách nhau chỉ khoảng nửa phân, nói: “Các vị đại thần đã không quản ngại giành thời gian quý báu của mình để đến chúc mừng cho điện hạ, còn phải vất vả đợi bên ngoài khá lâu rồi, mong các vị lượng thứ.”

“Tống thị vệ quá lời rồi.” Người lên tiếng chắp tay hành lễ với Hoắc Dực, cười nói: “Chúng thần trước là đến để chúc mừng điện hạ sinh được tiểu công tử, tiếp theo là chúc mừng cho Lâm tiểu thư được phong làm lương đễ, đây đúng là song hỉ lâm môn, chúng thần tới đây vốn là làm phiền đến điện hạ, sao có thể oán trách gì chứ?”

Người nói chính là Khâu đại nhân của Thượng Thư Các, trong cả đám thì chức vị của hắn tuy không phải cao nhất, nhưng lại là người lớn tuổi nhất, với lại hắn còn rất biết ăn nói, cho nên rất được tín nhiệm.

Hoắc Dực tính tình lạnh lùng, thay vì nói sắc mặt hắn không chút thay đổi, còn không bằng nói thẳng luôn là hắn cảm thấy chán ghét, nghe Khâu đại nhân nói xong, đến mắt hắn cũng chẳng buồn liếc một cái, chứ chưa nói đến chuyện tán dương lại Khâu đại nhân.

Tống Cảnh Ngưỡng ra hiệu cho bọn nha hoàn đã đứng đợi sẵn ở cửa, nói: “Để biểu đạt lòng biết ơn với các vị đại nhân, điện hạ đã cố ý chuẩn bị rượu để uống cùng với các vị.”

Tống Cảnh Ngưỡng nói xong, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không thể tin được, rõ ràng bên trong hoa thơm chim hót, nhưng thái tử điện hạ lại muốn uống rượu ngay tại đại môn với những đại thần tới để nịnh bợ này, như thế là sao?

Thái tử cầm lấy ly bạc trong khay mà nha hoàn đang cầm, nâng ly lên ra hiệu, sau đó mắt cũng không chớp mà đưa lên miệng uống cạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK