• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

Lâm Tam Tư mới sáng ra đã hắt hơi mấy cái liền, Bách Hợp lo sợ vội vàng sờ trán nàng. “Tiểu thư, không phải người bị cảm đấy chứ?”

Lâm Tam Tư cười đẩy tay nàng ra, nói: “Yên tâm, không bị cảm đâu, hình như là có người đang nhớ ta thôi!”

Bách Hợp che miệng cười nói: “Nhất định là thái tử điện hạ nhớ người rồi.” Bách Hợp tối qua đang mơ mơ màng màng trong chăn thì bị Lý tẩu đánh thức, sau đó cùng Lý tẩu nghe thái tử điện hạ căn dặn, đương nhiên rất hiểu lúc ấy thái tử điện hạ không muốn rời xa tiểu thư đến cỡ nào.

Lâm Tam Tư đứng lên, đưa tay cầm lấy lệnh bài dưới gối, lật qua lật lại trong tay rồi nói: “Bách Hợp, em cầm cái này đi, có thể sẽ phải dùng đến đấy.”

Bách Hợp nhận lấy lệnh bài bằng ngọc, hỏi: “Đây là cái gì vậy ạ?”

“Là lệnh bài mà điện hạ để lại, nhìn hình dáng thì có vẻ là dùng để ra vào hoàng cung.” Điện hạ để lại lệnh bài cho nàng vào lúc này, đương nhiên là vì lo lắng cho nàng, vạn nhất mà có chuyện gì thì nàng còn có thể cầm cái này đi tìm thái hậu nương nương! Lâm Tam Tư không ngờ một người cao ngạo lạnh lùng như Hoắc Dực lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy!

“Ồ? Lợi hại như vậy à!” Bách Hợp trầm trồ khen, thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, sáng sớm người tỉnh lại không thấy thái tử điện hạ, người không cảm thấy ngạc nhiên à?”

“Có gì mà phải ngạc nhiên?” Lâm Tam Tư thấy chậu hoa thủy tiên đang nở rộ, liền cầm lấy bình nước tưới cho hoa, nói: “Có hàng vạn hàng ngàn tướng sĩ đang chờ chàng, sao chàng có thể ở lại cả đêm được? Đêm qua sau khi ta ngủ thì chàng đi có đúng không?”

Bách Hợp kinh ngạc nói: “Tiểu thư, rõ ràng lúc ấy người đã ngủ say rồi mà…”

“Đúng là ngủ say rồi.” Lâm Tam Tư nhớ lại hành động chậm chạp dè dặt vì sợ đánh thức nàng của Hoắc Dực đêm qua, miệng không tự chủ mà mỉm cười: “Nhưng chỉ là giả vờ ngủ thôi.”

“Vậy sao? Thế mà thái tử điện hạ còn nghĩ là tiểu thư thật sự đã ngủ say rồi! Còn dặn chúng em là không được quấy rầy người!”

Lâm Tam Tư nhìn Bách Hợp, nghĩ tới Bách Hợp và Phục Linh cùng nhau vào phủ rồi cùng nàng lớn lên, chính nàng cũng không thể tin được, từ nhỏ Bách Hợp đã rất ngây thơ, nhưng sau khi xảy ra nhiều biến cố như vậy mà Bách Hợp vẫn còn giữ được sự đơn thuần ngốc nghếch như xưa.Sự trong sáng của Bách Hợp thật giống như nàng trước đây, cho nên bất luận có ra sao thì nàng cũng phải che chở bảo vệ thật tốt cho Bách Hợp, che chở sự thuần khiết giống như nàng đã từng! Cho nên Lâm Tam Tư liền nhẫn nại giải thích: “Nếu ta không giả bộ ngủ thì điện hạ sẽ không yên tâm rời đi, ta không thể làm chậm trễ chuyện đại sự của bọn hắn được, huống hồ lần này là điện hạ lén trở lại, nếu bị người ta phát hiện thì sẽ bị kết tội chống lại thánh chỉ, sẽ bị phạt!”

“Ồ.” Bách Hợp gật đầu nói: “Thì ra là như vậy a!”

Sau khi Bách Hợp hầu hạ Lâm Tam Tư rửa mặt xong, hai người liền đi tới phòng bếp, Lý tẩu vốn muốn đưa trực tiếp bữa sáng vào phòng Lâm Tam Tư, nhưng Lâm Tam Tư nghĩ đi đi lại lại nhiều cũng rất có lợi cho việc sinh nở, nên không đồng ý chuyện này.

Hai người đi vào đình lục giác, bữa sáng còn chưa được dọn lên, Bách Hợp liền đi vào giúp Lý tẩu một tay, để lại Lâm Tam Tư một mình ngồi trong đình.

Lúc này không khí buổi sáng rất dễ chịu, Lâm Tam Tư đứng dậy đi lại trong đình một chút, hít thở bầu không khí trong lành, vỗ nhẹ bụng nói: “Bảo bảo à, nơi này thật mát mẻ, không giống như mẫu thân ở nơi đó toàn bộ đều là sương mù! Cho nên phải tranh thủ hít vào thật nhiều mới được.”

Lý tẩu và Bách Hợp vừa lúc đi vào đình, nghe thấy lời Lâm Tam Tư thầm thì, liền nói: “Lâm cô nương nói cái gì mà sương mù vậy?”

Lâm Tam Tư suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ý nói bầu không khí không tốt đó!”

“Không khí không tốt ư?” Bách Hợp nhìn bốn phía, khó hiểu nói: “Hôm nay không khí rất tốt mà!”

“Ta không nói nơi này!” Lâm Tam Tư xua tay, nói: “Bữa sáng làm nhiều vậy sao! Hai người cũng vào ăn cùng ta luôn đi.”

Trước kia khi ở Lâm phủ, lúc không có người, Bách Hợp và Lâm Tam Tư đều cùng nhau ăn cơm, cho nên lời của Lâm Tam Tư cũng không lấy gì làm lạ, nhưng Lý tẩu lại nói: “Lâm cô nương, người ăn trước đi, ta ở bên hầu hạ là được rồi.” Vậy nên Bách Hợp cũng không dám cùng ngồi ăn điểm tâm với Lâm Tam Tư nữa.

Trong mắt người cổ đại thì ý thức tôn ti là điều rất quan trọng, cho nên Lâm Tam Tư có thể hiểu được phản ứng của Lý tẩu, liền nói: “Trước giờ ta đều ngồi dùng bữa với thái tử điện hạ, hiện tại chỉ còn một mình ta, ngồi ăn cảm thấy rất cô đơn, nhìn thôi đã thấy hết đói rồi, làm sao mà nuốt được!”

Không đói bụng? Ăn không vô? Lý tẩu chuyên làm việc nấu nướng, nghe thấy hai từ này thì vô cùng sốt ruột, sợ hết hồn nói: “Lâm cô nương trong người không thoải mái sao?”

Bách Hợp xen vào nói: “Tiểu thư của chúng ta không thích nhất là bị người khác nhìn tiểu thư ăn cơm, trước đây trong phủ nếu không có ai thì tụi nô tỳ chúng ta đều cùng ngồi ăn với tiểu thư.”

Lâm Tam Tư giơ ngón cái tán thưởng Bách Hợp! Bách Hợp ơi Bách Hợp à, phản ứng của em rất tuyệt đấy!”

“Chuyện này…” Lý tẩu kịch liệt tranh đấu tư tưởng, dù sao người trước mắt chính là người mà thái tử điện hạ thương yêu, nếu để nàng đói bụng thì biết báo cáo lại với thái tử điện hạ thế nào đây! Cho nên Lý tẩu liền cắn răng, dậm chân nói: “Nếu không thì…Để chúng ta phụng bồi cô nương ăn điểm tâm được không?”

Ăn cơm xong, Lý tẩu đi rửa chén bát, Lâm Tam Tư thì chẳng có việc gì, liền cùng Bách Hợp đi dạo trong vườn, nghĩ lại Hoắc Dực mỗi lần ăn cơm xong là đều đi vào thư phòng luyện chữ, nàng liền hăng hái bừng bừng nói: “Bách Hợp, em cùng ta đi luyện chữ đi!”

“Luyện chữ?” Bách Hợp đau khổ nói: “Nô tỳ không biết a!”

“Em chỉ cần mài mực là được! Mài mực rất đơn giản, ta dạy cho em!”

“Vậy được ạ.”

Sau khi thương lượng xong, Lâm Tam Tư liền nói với Lý tẩu lúc Lý tẩu đưa sữa bò tới, nói: “Lý tẩu, lát nữa nếu Hà đại nhân tới thì nói với hắn là chúng ta hiện giờ cái gì cũng không thiếu, để hắn đi làm việc của mình đi, không cần ngày nào cũng tới.”

Lý tẩu đưa sữa ấm tới, nói: “Hà đại nhân sao, hắn đến từ sáng sớm rồi!”

“Hả?” Lâm Tam Tư kinh ngạc, “Sao lại tới sớm thế? Vậy để lát nữa tự ta đi nói với hắn!” Nghĩ thầm sao hắn chăm chỉ tới đây làm gì không biết, Hoắc Dực có nhìn thấy đâu, mà nàng cũng sẽ không giúp hắn nói lại với Hoắc Dực đâu!

Lý tẩu lại tiếp tục nói: “Tới nhưng lại đi rồi, nói là trong cung có chỉ, lát nữa hắn sẽ tới đón cô nương vào cung! Hắn phải đi thu xếp một chút.”

“Cái gì?!” Lâm Tam Tư phun sữa ra ngoài, Lý tẩu à, người có thể nói hết câu trong một lần luôn không!

---

Lâm Tam Tư không hiểu sao đang yên đang lành mà thái hậu nương nương lại muốn nàng vào cung, cứ coi như bà đã đáp ứng Hoắc Dực là sẽ chiếu cố nàng, nhưng Hoắc Dực chỉ mới vừa đi mà thôi, đâu cần phải vội vã như vậy! Với lại không phải còn có mật đạo à, muốn gặp mặt thì đi đường đó dễ dàng hơn nhiều, sao phải quang minh chính đại tiến cung thế này?! Để nàng xuất đầu lộ diện, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, đối với Lâm Tam Tư mà nói thì không phải là chuyện tốt!

Nhưng nói đi nói lại thì dù sao đây cũng là ý chỉ của thái hậu nương nương, nàng không thể không tuân theo!

Sau khi Bách Hợp hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục, một lát sau thì Hà Tất Kỳ đến đón nàng.

Lâm Tam Tư ngồi lên xe ngựa, thấy xung quanh không có ai thì liền nhỏ giọng hỏi: “Hà đại nhân, thái hậu nương nương có chuyện gì ư?”

Hà Tất Kỳ cung kính trả lời: “Tiểu thư yên tâm, thái hậu nương nương lần này vì thái tử điện hạ đột ngột phải dẫn binh đi đánh giặc nên không được gặp mặt, liền muốn gặp người chăm sóc cho điện hạ là cô nương để hỏi han một chút!”

Có liên quan gì nhau? Nhớ điện hạ nên liền tìm người hầu hạ điện hạ để thăm hỏi, có nãi nãi nào như vậy sao! “Làm thế này liệu có ổn không?”

“Không đâu.” Hà Tất Kỳ quả quyết nói: “Thái hậu nương nương trước giờ đều làm việc không theo lẽ thường, chút tâm tư này sẽ không khiến người ta hoài nghi.”

“Vậy ta an tâm rồi.”

“Tiểu thư ngồi an vị, chúng ta khởi hành đến hoàng cung.”

Khoảng cách giữa phủ thái tử và hoàng cung không xa, tốn khoảng một nén hương thì xe ngựa đã dừng trước cửa thành, sau khi trả lời mấy câu hỏi theo quy tắc, xe ngựa liền thuận lợi đi vào bên trong cung, đến trước cổng thứ hai thì xe ngựa đột ngột dừng lại.

Lâm Tam Tư dù gì cũng xuất thân từ gia đình nhà quan nên đương nhiên hiểu, rằng khi đến cổng thứ hai thì nàng phải tự xuống đi bộ vào.Trong hoàng cung, trừ hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu, hoàng quý phi và thái tử ra thì không ai được đánh xe vào trong, chỉ còn cách là phải đi bộ!

Lâm Tam Tư thò đầu ra nhìn, trước xe ngựa của bọn họ còn có một chiếc xe ngựa khác có buộc chuông xanh ở ngoài, từ trong xe bước ra là một mỹ nhân khuynh thành, tư thái quyến rũ, vòng eo mảnh khảnh, chỉ một ánh mắt của nàng thôi cũng đủ để thu hút vô số người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK