Mà hai người Lương vương và Ninh vương, một người thì có vẻ âm tàn, một người lại đầy sự ưu tư, trong lòng đều đang có những suy nghĩ của riêng mình, phân tích thế cục trước mắt, nghĩ xem phải biểu hiện thế nào thì mới có lợi cho mình.
Người hoàng tộc đều hiểu đạo lý mẫu nhờ cậy con, hoàng hậu tuy không phải mẹ đẻ của Lương vương, nhưng cũng không có con, cho nên Lương vương là lợi thế để nàng ta có thể giữ vững ngôi vị hoàng hậu, mà mẹ đẻ của Lương vương thì sớm đã qua đời, hắn nhất định phải dựa vào sự che chở của hoàng hậu nương nương để gia tăng tỷ lệ đạt được ngôi vị thái tử. Hai người nương tựa vào nhau vì nhu cầu của bản thân, ở trong mắt người ngoài, hai người bọn họ mẫu hiền con thảo, hoàng thượng vì thế cũng rất mừng, cho nên trong lúc Hoắc Dực bị giam cầm, người đã giao quyền cai quản quốc gia cho Lương vương. Lương vương cũng không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng, xử lý các công việc triều chính đâu vào đấy.
Sau sự việc của đại hoàng tử Hoắc Thiên Thành, Lương vương đã mất hết mặt mũi trước mặt hoàng thượng, mất đi sự tín nhiệm của người, nếu không có hoàng hậu đứng ra hòa giải, thì e là Lương vương đã bị cách chức rời khỏi kinh thành rồi. Cũng may Lương vương đã rút ra được kinh nghiệm xương máu sau sự kiện kia, dưới sự chỉ điểm của hoàng hậu, hắn luôn cố gắng chăm sóc cho hoàng thượng đang bị bệnh, khiến cho hoàng thượng tín nhiệm và trọng dụng hắn một lần nữa.
Thế nhưng ngày hôm nay hoàng hậu đột ngột qua đời, Lương vương trong nháy mắt mất đi cây đại thụ luôn che chở cho mình, gục ngã không kịp trở tay. Mất đi hoàng hậu, hắn không biết sau này trong lòng hoàng thượng có còn dung nạp đứa con trai là hắn nữa hay không.
Lương vương càng nghĩ càng hận, hận không thể chém chết Hiền quý phi đang quỳ trên mặt đất kia, băm Ninh vương thành vạn mảnh, sự ác độc trong ánh mắt không che dấu được mà lộ ra ngoài, khiến cho Hoắc Dực đang đứng đối diện hắn nhìn thấy, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Tô Uyển Nhàn thấy hoàng thượng cau mày, liền biết hắn đã sinh lòng nghi ngờ, nói: “Hoàng thượng, chuyện này là do một mình thần thiếp gây ra, thần thiếp tự cảm thấy rất tội lỗi, không dám biện hộ thêm gì nữa, thần thiếp chỉ hi vọng hoàng thượng thương hại thần thiếp, cho thần thiếp được trút ra nỗi lòng.”
Lương vương và Quốc Cữu gia liếc mắt nhìn nhau, sau đó trợn mắt nhìn Tô Uyển Nhàn, nói: “Quý phi nương nương sống trong thâm cung, sao lại quen biết được với nhân sĩ của nước khác? Còn có thể dễ dàng lấy cổ độc để mưu hại hoàng thượng? Thật sự khiến cho cựu thần khó hiểu.”
Tô Uyển Nhàn nghe vậy thì chỉ nhẹ nhàng cười một cái, nàng vốn là người dịu dàng động lòng người, mặc dù đã tuổi trung niên, nhưng khi cười vẫn còn đẹp hơn nhiều nữ nhân trẻ tuổi khác. Nàng nói: “Quốc Cữu gia đến cả hoàng hậu nương nương còn không hiểu rõ, huống hồ là bổn cung? Bổn cung tuy sống trong thâm cung, nhưng bổn cung dù gì cũng là quý phi, nếu ngay cả việc mua cổ trùng cũng không làm được thì sao có thể sống tới ngày hôm nay?” Tô Uyển Nhàn cười nói tiếp: “Quốc Cữu gia, ông rốt cuộc là đang hoài nghi bổn cung, hay là hoài nghi thế lực của Nam Dạ quốc quá yếu, ngay cả năng lực phát hiện ra có người từ nước khác tiến cống cổ trùng vào cung cũng không có?”
Chỉ một câu nói của Tô Uyển Nhàn cũng đủ xoay chuyển được tâm điểm, dồn Quốc Cữu gia vào thế bí.
Quốc Cữu gia nhìn chằm chằm Tô Uyển Nhàn, biết nàng ta cũng không phải loại hiền lành gì, để tránh nói nhiều càng sai, hắn không còn cách nào khác là quay sang nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, hoàng hậu ở bên cạnh người đã nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, mong hoàng thượng điều tra rõ ràng mọi chuyện, trả lại trong sạch cho hoàng hậu.”
Lương vương lúc này cũng quỳ xuống: “Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng lấy lại trong sạch cho mẫu thân.”
Hoàng thượng sở dĩ có thể trở thành hoàng thượng, cũng bởi vì hắn không ngốc, lúc này hắn khẽ híp mắt, lướt qua một lượt trong đại điện, cuối cùng dừng lại trên người Ninh vương: “Tấn nhi, con nói xem nên xử lý chuyện này thế nào?”
Trong lòng Ninh vương vẫn luôn thấp thỏm bất an, sau khi chuyện Hiền quý phi làm bị bại lộ, đã có người tới truyền lời với hắn, nói hắn dù bất luận có chuyện gì thì cũng phải cắn chặt răng không nói, nhưng hắn biết rõ, một khi chuyện đã bại lộ thì cho dù hắn có giả ngu cũng không tránh được có liên quan, huống chi chuyện này hắn cũng tham dự vào.
Hoàng thượng càng híp chặt mắt lại hơn, chỉ chuyên tâm đợi câu trả lời của Ninh vương.
Ninh vương cúi đầu, sau khi suy nghĩ liền quyết định đánh vào tình thân để làm hoàng thượng mềm lòng: “Phụ hoàng, thứ cho nhi thần cả gan, chuyện này nhi thần cảm thấy không cần phải tra xét thêm nữa, Quốc Cữu gia và Lương vương vốn luôn oán hận mẫu phi, nếu có thể để cho bọn họ nhẹ lòng, vậy hãy để nhi thần và mẫu phi cùng nhau tạ tội đi.”
Lương vương nói: “Ninh vương nói sai rồi, bổn vương chỉ cần biết chân tướng, nếu ngươi không tham dự vào thì sao phải tạ tội?”
Ninh vương cũng không nhìn Lương vương, chỉ nhìn hoàng thượng nói: “Về lý mà nói thì mẫu phi đã phạm tội mưu hại hoàng hậu nương nương, nhi thần biết chuyện này không thể tha thứ được, nhưng về tình thì mẫu phi là mẹ ruột của nhi thần, nếu phụ hoàng thật sự phán tội chết cho mẫu phi, vậy nhi thần không thể trơ mắt nhìn mẫu phi nhận lấy cái chết được, nhi thần nguyện đi cùng mẫu phi, xin phụ hoàng thành toàn!”
Lời này nói ra vô cùng có khí phách, lòng bàn tay của Tô Uyển Nhàn và Ninh vương đều chảy đầy mồ hôi, sở dĩ dám được ăn cả ngã về không như vậy, cũng là vì họ biết nhược điểm của hoàng thượng là luôn đề cao tình thân, tuy nói vậy nhưng hai người vẫn rất sợ hãi, nhất là Tô Uyển Nhàn, thân thể đang quỳ trên mặt đất khẽ run lên, nếu như hoàng thượng thật sự đáp ứng lời của Ninh vương, vậy sẽ không còn cơ hội nào để xoay chuyển nữa rồi.
Hoàng thượng nhìn Ninh vương, một lúc lâu vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn một lượt mọi người đang đứng trong điện, chỉ thấy Hoắc Dực vẫn cực kỳ bình tĩnh, khóe môi còn hơi nhếch lên nở một nụ cười quỷ dị.
Chuyện phát triển tới đây, Hoắc Dực cũng đã đoán được kết quả, ở chỗ này lâu hơn cũng chỉ khiến hắn càng thêm phiền chán.
Trong đại điện yên tĩnh, Hoắc Dực mặc bạch y đột nhiên bước hai bước đứng ra giữa điện, chắp tay nói với hoàng thượng: “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, trong phủ nhi thần còn có chút chuyện, xin phép được cáo lui trước.”
Cho dù biết thái tử điện hạ Hoắc Dực luôn lãnh khốc, làm việc khác người, nhưng lúc này đây hắn lại xin được cáo lui trước, khiến cho mọi người trong điện đều rất ngạc nhiên, làm như vậy khác nào không coi hoàng thượng ra gì.
Nhìn nhi tử có tướng mạo rất giống mình kia, hoàng thượng có phần bất đắc dĩ, vốn định mở miệng từ chối, nhưng vừa mới định nói thì lại ho không dứt, sau đó thái hậu nương nương ở bên cạnh mới nói: “Dực Nhi tiến cung cũng được một lúc rồi, chắc đang rất nhớ Hi Nhi, con mau trở về đi.”
Hoàng thượng nghe thấy thái hậu nhắc đến Hi Nhi, gương mặt âm trầm hơi hòa hoãn lại, sau đó phất tay ý bảo Hoắc Dực có thể rời đi.
Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ chờ bên ngoài, thấy Hoắc Dực đi ra thì vội đến nghênh đón, không chờ bọn hắn mở miệng thì Hoắc Dực đã nói trước: “Hà Tất Kỳ ở lại, chờ thái hậu nương nương hồi cung thì lấy sổ sắc phong cho Tam Tư mang về cho ta.”
Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ liếc mắt nhìn nhau, dáng vẻ hồ đồ, nghĩ tới hẳn là vừa rồi ở trong điện đã xảy ra chuyện gì rồi, Tống Cảnh Ngưỡng hỏi: “Điện hạ, tại sao phải thu hồi sổ sắc phong cho Lâm tiểu thư?”
Hoắc Dực đưa mắt nhìn về phương xa, ánh mắt thâm thúy nhìn không thấu: “Ta có kế hoạch khác.” Dứt lời liền đi về phía cửa cung: “Hồi phủ.”
“Điện hạ, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.”
Hoắc Dực xua tay: “Không cần đâu, ta cưỡi ngựa trở về.” Xe ngựa đi quá chậm, ở trong cung quá lâu rồi, giờ phút này hắn chỉ muốn nhanh được nhìn thấy gương mặt trong sáng của Lâm Tam Tư mà thôi.
Lúc Hoắc Dực trở lại phủ thì Lâm Tam Tư đã ăn xong bữa trưa, đang ngồi ở Thanh Lan Uyển phơi nắng, nhân tiện đùa giỡn với mấy con chim.
Phục Linh ở trong phòng trông nom tiểu công tử đang ngủ say, thấy Hoắc Dực vừa vào nhà đã nhìn tới nhìn lui, liền vội vàng nhận lấy áo choàng mà điện hạ cởi ra, nói: “Tiểu thư đang ở ngoài sân phơi nắng ạ.”
Hoắc Dực nghe vậy liền đi luôn ra sân, chỗ sân này vốn bỏ không, nhưng sau khi có Lâm Tam Tư thì ở đây đã trồng thêm ít hoa cỏ, trước đó Hoắc Dực cũng sai người ra chợ mua thêm mấy con chim về, mặc dù hoa chưa nở nhưng vẫn có tiếng chim kêu, coi như cũng là một nơi lý tưởng để giải sầu.
Lâm Tam Tư ngồi trên ghế có lót lông chồn, sau khi vui vẻ trêu đùa mấy con chim thì liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nơi này khuất gió, nhưng không bị ngăn ánh mặt trời, ánh nắng ấm áp chiếu lên người nàng, làm tỏa sáng gương mặt bầu bĩnh và nổi bật lên làn lông mi cong dài.
Bách Hợp thấy Hoắc Dực đi vào sân, đang muốn gọi Lâm Tam Tư dậy thì lại thấy Hoắc Dực xua tay với nàng, ý bảo nàng không được đánh thức Lâm Tam Tư.
Bách Hợp bê thêm ghế đến, rót một chén trà, sau đó thức thời rời đi, để lại hai người Hoắc Dực và Lâm Tam Tư ở ngoài sân.