Cố Mặc Trình.
Một người...
Nhìn qua cao lớn, không chút cẩu thả, kiên nghị, lại là người sinh ra lớn lên trong một hoàn cảnh gian nan như thế.
Lòng hơi rùng mình.
Về đến nhà, Lục Nhất Lan nằm trên giường một lát, lăn qua lộn lại không ngủ được, liền bò dậy rón rén đi đến phòng Cố Mặc Trình.
Trần Khoái nói anh đến thành phố kế bên, hẳn là sẽ không trở lại nhanh đến thế đâu... nhỉ?
Đóng cửa lại, có chút có tật giật mình, đầu tiên Lục Nhất lan nhìn trên bàn vài lần, sau khi phát hiện trên đó không có gì, cô nhìn về phía ngăn tủ.
Lục Nhất Lan tận lực không đụng tới đồ nơi đây, tìm kiếm một hồi, ánh mắt cô bỗng nhiên dừng ở trên giường.
Ai...
Dưới gối đầu hình như có cái gì đó nhô lên.
Đi qua, cẩn thận mò xuống dưới, Lục Nhất Lan bỗng nhiên sờ tới một vật thể bốn góc, góc cạnh có chút mềm, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ.
Lục Nhất Lan lấy quyển sách ra, rất nhanh, cô ngây ngẩn cả người.
Chuyện thật sự nằm ngoài dự liệu, lại bên trong tình lý. Dưới gối đầu của Cố Mặc Trình, là một quyển sách truyện cổ tích đã bị lật đến có chút rách nát, ngoài cùng mà năm chữ bắt mắt, Công Chúa Ngủ Trong Rừng.
Mở ra, phát hiện góc trang giấy đều bị sờ đến mòn.
Trong nháy mắt kia, cô thật sự không biết nên nói gì.
Cực kỳ rung động.
Trong nháy mắt, nước mắt cứ muốn dâng lên. Lục Nhất Lan chớp chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt dừng trên trang sách, tay cô đột nhiên run lên, xong rồi! Có dấu vết.
Lau khô xong, ngoài cửa lớn có tiếng mở khóa, Lục Nhất Lan dùng tốc độ nhanh nhất đời này, đặt sách xuống dưới gối đầu, sau đó chạy ra khỏi phòng ngủ này.
Lúc Cố Mặc Trình mở cửa ra, liền thấy một màn này.
Thiếu nữ xinh đẹp yên lặng cầm một quyển sách đơn giản tươi mát, ngồi trên chiếc sô pha màu nây, chân cô đơn giản vắt chéo, thấy Cố Mặc Trình, Lục Nhất Lan ngước mắt, “Cố ca ca.”
Giọng nói rất nhẹ xen lẫn ý cười, làm một chút khẩn trương trong lòng Cố Mặc Trình, chỉ trong một chớp mắt đó, đều tan thành mây khói.
Anh cũng hơi gật đầu, “Anh trở lại rồi.”
“Phụt...”
Nhìn bộ dáng câu nệ của Cố Mặc Trình, Lục Nhất Lan cười cười, “Cố ca ca, anh đi đến thành phố bên cạnh công tác?”
“Ừm.” Anh giương mắt, “Đi thăm một người bạn, em... Mấy ngày nay thế nào?”
Cuối cùng Cố Mặc Trình vẫn hỏi ra vấn đề này, Trần Khoái nói, các cô gái, đặc biệt là những cô gái trẻ độ tuổi này, là sinh vật đơn thuần mẫn cảm lại yếu ớt, lần trước anh làm ra những hành động kia, quả thật chính là dùng dao nhỏ đâm vào trái tim pha lê của người ta.
Nếu không ngoài dự đoán----
Lục Nhất Lan sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, một màn anh hung ác nham hiểm đánh đổ chiếc bánh sinh nhật của cô.
Thật ra, kết quả này, hoàn toàn thỏa mãn di ngôn của Thiên lão đại.
Cô chán ghét anh, cho dù anh đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ không có rung động, tất nhiên sẽ không sinh ra...
Một nửa kia của mình, là một người phiêu bạc, tính mạng sớm chiều khó giữ được, vận mệnh cùng khí vận gắn kết nhau.
Thế nhưng Cố Mặc Trình, lại không vui.
Anh rất kỳ dị không muốn thấy một màn kia thật sự xảy a, thậm chí, anh còn tự nói với bản thân, tuyệt đối tuyệt đối không thể làm cho chuyện đó xảy ra.
Nghĩ sâu hơn, kinh tâm động phách, cho nên Cố Mặc Trình tự động lược bỏ giai đoạn đó.
“Cố ca ca, em rất tốt mà, có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Lời xin lỗi ấp ủ hồi lâu, nhưng cuối cùng, Cố Mặc Trình chỉ khô cằn nghẹn ra mấy chữ này.
...
Chạng vạng, Lục Nhất Lan bị Cố Mặc Trình kêu xuống lầu ăn cơm.
Trong nháy mắt nhìn thấy bàn ăn, cô có chút sững sờ. Cố Mặc Trình đứng ở bên cạnh bàn, anh thoạt nhìn rất trầm tĩnh, nhưng ngón tay có chút không an phận bại lộ tâm trạng thấp thỏm của anh.
“Bánh kem.”
Ánh mắt theo anh, chuyển lên chiếc bánh kem trên bàn.