Beta: Ngạn Tịnh
"Hôm nay có thể mời cậu đến đây để phỏng vấn, thực sự rất vinh hạnh, tới, mọi người mau hoan nghênh Tần Thanh lên sân khấu."
Một tràng vỗ tay, bước chân dài của người đàn ông từ cửa tiến vào, một thân sơ mi trắng hiện lên một mảnh thanh lãnh.
"Chào cậu, Tần Thanh."
"Ưm."
"Mời cậu tới, là có chút vấn đề muốn hỏi cậu, không biết cậu có thể thật lòng trả lời câu hỏi hay không đây?"
"Nói đi."
Người chủ trì, "Cái vấn đề thứ nhất, lần đầu tiên cậu cảm nhận được bản thân thích bạn học Tiểu Tiểu, là lúc nào?"
"Khi cô ấy gặp mặt tỏ tình có cảm giác tâm liền động, cảm thấy thích, không biết rõ nữa, nhưng rất sớm."
"Cái vấn đề thứ hai, lần đầu tiên hôn môi là cái cảm giác gì?"
"Khẩn trương, mặt ngoài thì bình tĩnh, trong lòng thật ra rất khẩn trương, không chỉ là nụ hôn đầu tiên của cô ấy, mà cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi."
"Cái vấn đề thứ ba, lần đầu tiên Tiểu Tiểu mấy ngày không cùng cậu nói chuyện, cậu có cảm giác gì?"
"Cô ấy dường như đã không còn thích tôi, làm cao trộm lấy đồ vật của tôi, rồi lại chạy mất."
"Vấn đề thứ bốn, cậu đã thích cô ấy lâu như vậy, thế tại sao lần sinh nhật năm đó, sau khi Tiểu Tiểu thổ lộ, cậu lại cự tuyệt?"
"Tôi nói chính là, yêu sớm không tốt." Tần Thanh ngước mắt, "Khi đó, tôi 18 tuổi, cho dù chúng tôi ở bên nhau, cũng không phải yêu sớm."
"..."
"Cái vấn đề thứ năm, khi đó thấy có người đưa Tiểu Tiểu đi học, cậu có cảm giác gì?"
"Không có cảm giác." Chân dài đan chéo nhau, ngữ khí Tần Thanh lạnh lùng, "Phẫn nộ, không cần dùng lời nói để hình dung."
"Cái vấn đề thứ sáu, vậy khi đó cậu đưa cô ấy trở về, cô ấy ôm cậu, cậu..."
"Tôi kích động, miệng vết thương trên người lúc đó có thể hình dung."
Tần Thanh còn nhớ rõ lúc ấy hoảng đến nỗi không chọn đường, tốc độ quá nhanh, người lại quá kích động, không cẩn thận liền té ngã sml.
"Cái vấn đề thứ bảy, sau khi cô ấy trở thành người ngồi cùng bàn với mình, cậu có ý nghĩ gì?"
"Tôi muốn, đều đã tới bên cạnh."
"Cái vấn đề thứ tám, lúc biết cô ấy nhận được thư tình cậu có suy nghĩ gì?"
"Ai viết, nội dung là gì, mấy lời ngon tiếng ngọt khen cô ấy thật là không hề thực tế, còn có... cô ấy không thể di tình biệt luyến."
"Cái vấn đề thứ chín, ngày đó cô bị nhốt ở trong trường học, lúc cậu ở bên ngoài nhìn cô ấy khóc, có suy nghĩ gì?"
Tần Thanh nhớ tới một màn kia, sủng nịch nơi khóe môi đều không thể che dấu được, "Khi đó tôi cảm thấy, tương lai tôi sẽ bị vợ quản nghiêm."
Anh hoàn toàn kháng cự không được nước mắt của cô.
"Như vậy, cái vấn đề cuối cùng, ở bên cạnh cô ấy, cậu sẽ hạnh phúc sao?"
Sau khi vấn đề này được nêu ra, Tần Thanh ngồi thẳng, nghiêm mặt, cười.
"Dù tôi không nói lời nào, cũng có thể nhìn ra tôi rất hạnh phúc."
"Có cái gì có thể chứng minh bản thân thành công ngoài chuyện tìm được tình yêu đích thực trong đời chứ?”
Người chủ trì dẫn đầu vỗ tay, "Vấn đề phía chính phủ kết thúc, hiện tại tiến vào phân đoạn vấn đề của người đọc."
"Hỏi đi, chỉ tiếp nhận ba cái vấn đề."
Người đọc A, "Lúc trước cô giáo hỏi anh, có hối hận hay không, anh rốt cuộc nghĩ như thế nào."
"Nghe lời của cô, mới là hối hận."
Người đọc B, "Tô Vãn Vãn đã vài lần nhắc tới, trường đại học Q là mục tiêu hàng đầu của anh, anh vì Tiểu Tiểu, từ bỏ mục tiêu của chính mình sao?"
Tần Thanh cười một tiếng, lắc đầu, "Không, cứu vớt thế giới là giấc mộng năm 4 tuổi của tôi, chẳng lẽ mấy chục năm sau, tôi đều phải cứu vớt thế giớ vì ước mơ đó sao?"
"Cô ấy rất ngốc, tôi chưa bao giờ vì cô ấy từ bỏ cái gì, từ lúc bắt đầu thích cô ấy, cô ấy chính là mục tiêu của tôi."
Cẩu lương lạnh lùng đập lên mặt, một đám người hỗn độn trong gió, cuối cùng một người cũng đứng lên.
Người đọc C, "Trong đoạn tình cảm này, anh có sợ không? Có sợ cô ấy từ bỏ, hoặc là... Sợ cái gì đó ngoài ý muốn tách hai người ra? Bởi vì trông anh có vẻ rất tự tin."
"Tôi từng nói là không sợ lúc nào vậy? Vẫn luôn sợ hãi, nhưng là vẫn may..."
"Bây giờ chúng tôi, bên nhau mãi mãi."
Cẩu lương phất phơ trong gió đập ầm ầm vào mặt, kịch trường nhỏ hoàn mỹ bế mạc.
- --
Tịnh: Sâu răng chưa? Chưa thì tiếp tục nào:3 Riêng tôi thì ê ẩm lắm rồi ấy.