Ba ngày sau, biến chuyển vận mệnh trong tiểu thuyết, buổi tiệc mà Cố Mặc Trình sắp gặp gỡ Giang Thiển Ái cùng Đông Phương Dự, sau đó bắt đầu đấu nhau đấu đến chết mới thôi sắp bắt đầu.
Cố Mặc Trình nhìn mình trong gương, áp lực và phẫn nộ trong lòng, rốt cuộc vọt ra.
Ngay lúc anh muốn xuất phát, di động bỗng nhiên vang lên. Cầm lên nghe, sắc mặt Cố Mặc Trình thay đổi lớn, cũng bất chấp thiệp mời còn ở trên bàn, nút áo vẫn chưa thắt, anh liền trực tiếp tông cửa ra ngoài.
Bệnh viện trung ương.
Lục Nhất Lan dựa vào trên giường, đau đến nhe răng trợn mắt, Cố Mặc Trình ngồi ở bên cạnh gọt vỏ táo.
“Sao lại không cẩn thận như thế?”
Người trên giường bệnh khụ khụ hai tiếng, “Em cũng không biết, chỉ là lúc xuống lầu bỗng nhiên thấy chới với, rồi lăn xuống dưới luôn.”
Lần này, Lục Nhất Lản ra tay rất tàn nhẫn với bản thân mình, từ lầu hai xuống lầu một, hơn hai mươi bậc thang, khoảng cách một cái xương gãy đó!
“Lần sau chú ý một chút.” Đưa miếng táo cho cô gái nhỏ hai mắt đẫm nước mắt đối diện, Cố Mặc Trình cũng có chút đau lòng, “Chân còn đau không?”
Đột nhiên được quan tâm, Lục Nhất Lan ừm ừm hai tiếng, rồi mới lắc đầu, “Không đau.”
“Cố ca ca, hôm nay anh mặc tây trang, là chuẩn bị đi đâu sao?”
“Không đi đâu cả.” Cố Mặc Trình sờ sờ trán Lục Nhất Lan, “Được rồi, em còn có chấn động não nhẹ, nhanh chóng nằm xuống, anh đi tìm một người tới chăm sóc cho em.”
“A...”
Lục Nhất Lan không ngờ tới, người đàn ông này lại tuyệt tình đến vậy, thế nhưng muốn đẩy cô cho người khác, “Cố ca ca, em không thích người lạ.”
Mắt cô đầy trông mong, mày Cố Mặc Trình chậm rãi nhăn lại, “Anh chiếu cố em không tốt được.”
Rơi vào đường cùng, Cố Mặc Trình vẫn là gọi người tới, là một người ăn mặc có chút hip-hop, hơn nữa ăn nói hào phóng, rõ ràng chính là... Một người phụ nữ lăn lộn trong giới.
“Lão đại, đây chính là công chúa nhỏ nhà anh sao?” Người phụ nữ tên là Nhạc Nhạc nhìn Lục Nhất Lan vài lần, “Thật đáng yêu nha, chỉ là gãy xương, có chút ảnh hưởng mỹ quan.”
Lục Nhất Lna: “...”
Cô còn chưa nói gì, bên kia Cố Mặc Trình trực tiếp liếc mắt qua nhìn một cái, “Có thể nói tiếng người không?”
“Ha ha.” Cười gượng hai tiếng, Nhạc Nhạc hỏi, “Lão đại à, hai người muốn tiếp tục nằm ở bệnh viện, hay là về nhà tĩnh dưỡng đây?”
“Về nhà!” Lục Nhất Lan rất không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Ở bệnh viện quan sát hai ngày, Lục Nhất Lan trừ chân có gãy một chút, trái lại cũng không có hậu di chứng gì.
Sau khi xuất viện, hành động của Lục Nhất Lan bị hạn chế, mới vừa gãy chân, cô đi vệ sinh, tắm rửa, rời giường vân vân... đủ loại hành vi, đều rất chịu hạn chế. Bây giờ cô xem như đã hiểu rõ ý câu nói kia của Cố Mặc Trình.
Anh chăm sóc cô không được tốt.
Ngẫm lại, Cố Mặc Trình cao lớn lại phải cởi quần cho cô, Lục Nhất Lan nhịn thế nào cũng không nhịn được cười.
Nhạc Nhạc cảm thấy Lục Nhất Lan rất kỳ quái, cũng rất biết tự tiêu khiển, “Công chúa nhỏ, em đang cười cái gì vậy?”
“À, không có gì.” Mặt Lục Nhất Lan có chút đỏ lên, “Em chỉ là tùy tiện nghĩ lại một chút chuyện vui vẻ thôi.”
Nhạc Nhạc phụt một tiếng bật cười, “Điểm này em thật là rất giống lão đại đó.”
“Giống cái gì?”
“Em cùng lão đại đều thích tự tiêu khiển đó, ngày thường anh ấy không có việc gì lại thích lải nhải một vài thứ, lão đại nói, như vậy có thể làm cho anh ấy bình tĩnh lại.” Nhạc Nhạc âm thầm cười cười, “Có lẽ là bởi vì người như chúng ta, tay đều không sạch sẽ, cho nên muốn niệm chút kinh Phật tới tiêu bớt tội ác.”
“Vậy sao?” Lục Nhất Lan có chút ngây ngốc, cô nhớ rõ ràng trong tiểu thuyết cô không hề có một chữ nào viết Cố Mặc Trình... Là một người thích niệm kinh cả mà?!
Kỳ quái.
Đêm, Lục Nhất Lan ngủ rồi.
Nhạc Nhạc đi tới thư phòng, “Lão đại, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Cố Mặc Trình đứng lên, “Tôi có việc muốn hỏi cô.”