Lục Nhất Lan nghĩ mọi chuyện đều quá đơn giản.
Giang Thiển Ái cùng Cố Mặc Trình gặp mặt, nhưng không phải bởi vì Lục Nhất Lan, mà là bởi vì... Tai nạn xe cộ.
Thứ bảy, cục cảnh sát.
Mới vừa đẩy cửa ra, Lục Nhất Lan đã bị chấn kinh rồi. Người đàn ông suốt một tháng không thấy xuất hiện đang ngồi ở trên ghế đằng kia, có chút kiêu căng, đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy biểu tình như vậy trên mặt Cố Mặc Trình.
Bên kia là Giang Thiển Ái, trên mặt đều là áp lực cùng không kiên nhẫn.
Ở ngay bên cạnh hai người, còn có mấy cảnh sát đang ngồi.
“Cố ca ca.” Cô phát ra tiếng, người đàn ông ngước mắt, “Sao em lại tới đây?”
“Cô giáo gửi tin nhắn gọi em đến đây.” Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, “Hai người đây là... Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô cảm thấy bản thân dường như phải một lần nữa định nghĩa lại địa vị của Cố Mặc Trình này.
Sáng nay, Lục Nhất Lan vừa chui từ trong chăn ra, liền nhận được tin nhắn của Giang Thiển Ái, nói người giám hộ Cố nào đó của cô, đang quấy rầy cô ấy.
Lúc ấy Lục Nhất Lan liền ngốc, bởi vì dựa theo tiểu thuyết định ra, Cố Mặc Trình không có khả năng... Quấy rầy cô ấy được.
“Bạn học Thiên Di.” Giang Thiển Ái đứng lên, “Em đã đến rồi, vậy khuyên nhủ anh trai em đi, có thể giải quyết riêng vậy thì không cần phải đến đồn cảnh sát dây dưa không thôi.”
Trên mặt cô còn có một loại phẫn nộ bị đè nén, khác hẳn với sự sợ hãi lần trước Lục Nhất Lan nhìn thấy, bây giờ dường như Giang Thiển Ái một chút cũng không sợ Cố Mặc Trình.
Cô ấy còn đang nháo, người đàn ông kia đã đứng lên.
Cố Mặc Trình bước chân dài đi tới bên cạnh Lục Nhất Lan, “Nếu cô muốn giải quyết riêng, vậy giải quyết riêng đi, biên lai sửa xe tôi sẽ gửi đến chỗ cô, Thiên, chúng ta đi.”
Vứt lại cục cảnh sát ồn ào náo loạn sau lưng, hai người lên xe.
Lục Nhất Lan ở trên ghế phụ ngước mắt, “Cố ca ca, anh với cô giáo của lớp em... Trước kia có quen biết sao?”
“Có chuyện gì sao?” Cố Mặc Trình híp mắt hỏi, “Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, chỉ là khoảng thời gian trước khi cô giáo lật xem hồ sơ của em, thấy tên của anh liền rất kinh ngạc.”
“Vậy sao.” Người đàn ông nói như gió thoảng mây bay, “Có lẽ là làm nhiều chuyện trái lương tâm nhiều quá nên vậy cũng không chừng.”
Lục Nhất Lan: “...”
Sau khi về đến nhà, hai người ngồi trên sô pha, Lục Nhất Lan nói lên thành tích đội sổ của mình, nhìn bộ dáng của Cố Mặc Trình dường như tâm tình đã tốt hơn không ít, cô không ngừng mặc niệm củ cải củ cải, rồi mới bắt đầu thăm dò cốt truyện.
“Cố ca ca, giữa anh và chủ nhiệm lớp chúng em có phải có chút gì đó không?”
Ánh mắt của cô gái trẻ thanh triệt, giữa mày đều là nghi vấn cùng tò mò, tay Cố Mặc Trình đang cầm báo chí co lại một chút, “Không có gì.”
Cho dù có, cũng đã qua, đã kết thúc rồi.
Anh có chút tự giễu nghĩ, anh của bây giờ, thật đủ dơ.
“Nhưng là em nghe bạn học nói, thoạt nhìn hai người, giống như trong thành ngữ thường nói, tương ai tương sát, cũng chính cái gọi là có một chân trong truyền thuyết ấy.”
Giọng nói rất thanh thúy.
Người đàn ông nghe xong những lời này, trực tiếp buông báo chí xuống, con ngươi lạnh lùng, biểu tình cũng lạnh lùng, “Chúng ta làm sao cơ?”
“...”
Dưới ánh mắt có chút lạnh lùng của Cố Mặc Trình, Lục Nhất Lan chạy.
Dựa vào cửa phòng ngủ của mình, cô gõ gõ đầu mình một cái, sao lại túng như vậy, vô dụng như vậy chứ.
Lên mạng tìm kiếm.
Đối mặt với người có khí thế quá lớn thì nên làm sao bây giờ?
Đáp án đầu tiên thế nhưng chính là chọc mù hai mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, bạn còn biết trước mặt là chó hay người sao?!
Bất đắc dĩ cười cười, cách mạng chưa thành công, đồng chí Lục Nhất Lan vẫn cần lành lặn để làm nhiệm vụ.
Vào đêm.
Bởi vì Lục Nhất Lan mắc tiểu liền bò từ trên giường xuống, sau khi đi vệ sinh xong, cô liền không ngủ được.
Chơi di động một lát, cô càng ngày càng tỉnh táo, cũng càng ngày càng khát.