Bởi vì yêu một người không nên yêu, rất mâu thuẫn, cũng không biết phải làm gì, yêu, có thể tiến tới sao?
Loại cảm giác này rất nén giận, vẫn luôn bồi hồi bên người Quân Tử Ngọc.
Đối với người toàn thế giới, hắn đều có thể vô tình, có thể lạnh nhạt, nhưng đối với Lục Nhất Lan, hắn...
Không dám.
Có lẽ hắn cần một chút thời gian yên lặng, chỉ cần đủ thời gian, hắn đối với ‘ca ca’, còn có một phần lòng sùng kính kia, cũng sẽ tách rời khỏi tình cảm nam nữ.
Cuối năm, Quân Tử Ngọc nhìn thời cơ, dưới sự ủng hộ của hơn phân nửa đại thần trong triều, đi cứu tế.
Trận tuyết lớn ba mươi năm mới gặp một lần, làm cho cả Giang Nam, loạn thành một mảnh.
Ngày đó Lục Nhất Lan đến tiễn đưa, tặng cho một lá bùa bình an.
“Tuy rằng không biết vì sao đệ lại khăng khăng muốn đi, nhưng là nhớ phải bình an trở về.” Lục Nhất Lan đặt bùa bình an vào trong lòng bàn tay Quân Tử Ngọc, “Nhất định phải bình an.”
Sau khi nam nhân nhận bùa bình an, trong cổ họng dường như bị nghẹn lại.
Tay Quân Tử Ngọc có chút phát run, lúc Lục Nhất Lan tiếp xúc với hắn, tay hắn là lạnh lẽo.
“Xảy ra chuyện gì, lạnh lắm sao?”
“Không phải.” Chỉ là lòng lạnh.
Người yêu nhất, vì sao lại là cái thân phận này! So với gió lạnh từng cơn trong lòng, độ ấm hiện tại càng thêm khiến lòng người khó có thể tiếp nhận, Quân Tử Ngọc buông tay ra, “Ca ca, ta phải đi.”
“Chờ đệ chiến thắng trở về.”
“Huynh có thể... Ôm ta một cái không?”
Sau khi nói ra những lời này, Quân Tử Ngọc liền ngây ngẩn cả người.
Dục vọng đã đi trước một bước vượt qua suy nghĩ của hắn, quấy rầy tất cả kết hoạch của hắn. Nam nhân cắn môi, nhều thêm vài phần ẩn nhẫn.
Nếu, nếu nàng từ chối, hắn có lẽ sẽ... Lòng lạnh thêm một chút đi.
Nhưng, Lục Nhất Lan không có từ chối.
Đây là mục tiêu nhiệm vụ của cô, người cô phải đưa tình yêu, cô nhẹ nhàng ôm Quân Tử Ngọc, chỉ nói hai chữ, “Bình an.”
“Sẽ.”
Làm sao bây giờ.
Còn chưa đi ra ngoài, Quân Tử Ngọc liền cảm giác tất cả gì mà kế hoạch thời gian chó má gì đó đều đã thất bại, bởi vì bây giờ hắn rất kích động, cực kỳ kích động.
Cái ôm ấm áp còn trong lòng ngực, hắn cơ hồ có thể xác định, không được, hắn không quên được người không nên yêu kia.
Trong gió tuyết, Quân Tử Ngọc cưỡi ngựa, từng bước một đi về phía trước.
Trên đường lớn, nam nhân trong gió tuyết quay đầu một lần, bóng dáng từ mười năm trước đã in sâu vào đầu, từng bước một trở nên rõ ràng lên.
Hắn yêu nàng.
Không cách nào tránh né.
Không cách nào cự tuyệt.
Không cách nào... Tiêu tan.
Quân Tử Ngọc đi rồi, cuộc sống của Lục Nhất Lan càng thêm bình tĩnh. Cô ở trong Vương phủ mơ hồ có thể cảm giác được chung quanh hẳn là có người bảo hộ mình, chỉ là chưa từng hiện thân.
Nhàm chán, liền thích lật xem đồ vật, ở thư phòng lật tới lật đi, liền tìm được một món quà sinh nhật khoảng thời gian trước Quân Tử Ngọc tặng cho cô.
Mở ra vừa thấy, hai mỹ nam.
Ừm, Lục Nhất Lan rất thưởng thức Quân Tử Ngọc, lúc vẽ tranh còn thích tô điểm người cho đẹp một chút. Ngón tay lướt qua giấy tinh xảo, đôi mắt thuận theo đầu ngón tay lướt nhìn một chút, mỗ nữ bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng rồi.
Bức tranh như vậy.
Hình như, dường như là, có chút không hợp lễ chế.
Cô tiện đường yy một chút, nếu đổi bức tranh này một chút, đổi hình dáng cô mặc nam trang đánh đàn thành nữ trang, toàn bộ hình ảnh đều có thể hài hòa hơn vạn lần.
Còn có bức họa này.
Nếu----
Nếu tham khảo câu nói kia, nhìn tranh của một người, có thể thấy được tâm tình của người đó, Lục Nhất Lan luôn cảm thấy, trên bức tranh này, có hương vị ấm áp và tình yêu.
Tình yêu.
Nhóc con Quân Tử Ngọc kia, sẽ không phải yêu cô rồi chứ?
Khẳng định sẽ không.
Đúng, sẽ không.
Thở dài một hơi, vẫn là đừng tự dọa chính mình.
Một nơi khác, Quân Tử Ngọc cầm bùa bình an, vẻ mặt si mê, Người sẽ yêu ta sao?”