Sau khi trở về, lần phỏng vấn nay đã nhanh chóng được sửa sang lại, làm tin tức trang đầu của chiến báo trung ướng.
Lục Nhất Lan là người phỏng vấn phải đứng mũi chịu sào bị người chú ý, đương nhiên, càng được nhiều người chú ý chính là Tướng quân được phỏng vấn lần này, Diệp Hàn An. Từ trên chiến trường lùi về hậu phương, đã từng là một Binh Vương, diện mạo tuấn mỹ, hơn nữa...
Thâm tình bonus đáng yêu.
Một Tướng quân quân chính như vậy, bị người nhanh chóng kéo lên, một lần cháy hàng số báo lần này của chiến báo trung ương vốn tiêu thụ uể oải, dù in thêm mấy lần, vẫn là bán hết sạch, chủ biên cảm thấy Lục Nhất Lan chính là phúc tinh của tòa soạn báo! Phúc tinh! Phúc tinh đó!
Tiệc khánh công.
Lục Nhất Lan là vai chính, cô ngồi ở trung tâm KTV, lắc lắc đầu, “Chủ biên, tôi thật sự không uống được.”
“Cô còn trẻ, không uống rượu thì sao có thể được.” Chủ biên dường như cũng uống nhiều rồi, thế nhưng nổi lên một chút tâm tính trẻ con ở bên cạnh lải nha lải nhải không ngừng.
Bị dây dưa một hồi lâu, Lục Nhất Lan cũng cảm thấy rất bực bội, liền lấy ly rượu Cocktail chủ biên đẩy tới uống sạch.
Chỉ là ly rượu Cocktail này đúng là khá dễ uống, có mùi hương nước trái cây nhàn nhạt, uống xong, đầy miệng đều là mùi hương nồng đậm, cô liếm liếm môi, vui sướng uống thêm một ly nữa.
Sau khi vài ly rượu vào bụng, Lục Nhất Lan đã có chút choáng váng mê mang, tất cả chung quanh đều biến thành mờ mịt lung lay, không phân biệt được ai ra ai, cả người Lục Nhất Lan đều mê mang.
Lúc KTV tan, hai ba người uống say.
Một người là chủ biên, một là đại công thần, lại chỉ còn có một người lái xe tới.
Rất phiền toái, đưa không đồng đều, nhưng không đưa thì không được. Lục Nhất Lan là một cô gái, hơn nửa đêm còn uống say chẳng lẽ lại để cô về một mình được sao? Nhưng chủ biên...
“Bằng không, chúng ta gọi điện thoại cho bạn trai chị Tư Tư đi.” Mẫn Mẫn đề nghị.
“Tư Tư có bạn trai sao?”
“Có bạn trai à?”
Mẫn Mẫn ừ một tiếng, “Anh ấy hẳn là có thời gian, để em gọi điện thoại cho anh ấy đến đây.”
Mẫn Mẫn chỉ có thể nói như vậy, vẫn may cô có để lại số điện thoại của đại thần. Sau khi cô gọi thông điện thoại, cả người đều trở nên khẩn trương lên, tốt nhất đại thần đừng từ chối cuộc gọi từ số lạ, nếu không thì khó chơi rồi.
Không lâu, bên kia nhận, Mẫn Mẫn thở phào nhẹ nhõm, “Thủ trưởng.”
“Hử?”
Lúc này Mẫn Mẫn nghĩ, người đối diện hẳn là không biết cô là ai, cũng không nhiều lời, “Chuyện là, chị Tư Tư ở quán bar XX uống say rồi, chúng tôi lại không có ai tiện đưa chị ấy vè, Thủ trưởng, anh có thể...”
“Đợi tôi mười phút.”
Gì cũng chưa kịp nói, liền một mảnh tiếng tút tút.
Mười phút không dài, cũng chỉ bằng thời gian hai bài hát, KTV có chút ồn ào, bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
Giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối, một bóng người cao lớn đứng ở cạnh cửa, chỉ dừng một chút, người nọ bước chân dài đi về phía trước, càng đi tới, ánh đèn đánh lên mặt Diệp Hàn An, đám người chung quanh đều sợ ngây người.
“Tư Tư đâu?”
“A.” Mẫn Mẫn chỉ vào sô pha bên kia, “Chị Tư Tư ở nơi đó.”
Người đàn ông một câu cũng không nhiều lời, cũng không có biểu tình dư thừa nào, chỉ là rất dịu dàng bế ngang người phụ nữ trên sô pha lên, rồi mới yên lặng rời đi.
Kẽo kẹt, cửa đóng lại.
Yên lặng, một giây, hai giây, ba giây.
Tiếp theo, chính là một loạt tiếng quạ kêu quạc quạc!
“Tôi bỗng nhiên biết vì sao tòa soạn chúng ta lâu năm nay vẫn luôn yên lặng, vì sao lại có thể bắt được cái đầu đề này.”
“Tôi cũng biết rồi!”
“Cùng suy nghĩ...”
Trận tiềm quy tắc này, thật là ngọt ngào mà.
Bên kia, Lục Nhất Lan bị Diệp Hàn An đặt trên ghế phụ, đèn rực rỡ mới lên, gương mặt xinh xắn đỏ ửng, môi anh đào khẽ nhếch, Diệp Hàn An... Hơi nhộn nhạo.