Mai Hạ cũng cảm thấy buồn cười, thế nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô bé: "Ngọc Thư này, trong nhà còn có quản gia Kha cơ mà"
Quản gia Kha là người giám sát thời gian biểu của cô bé.
Khi quá giờ năm phút mà chưa thấy cô bé làm việc cần làm, ông sẽ cho người đi gọi ngay lập tức.
Nhắc tới cái này, Ngọc Thư uể oải thấy rõ.
Đúng là như vậy, thế nhưng cô bé rất nhanh lại tự vực dậy tinh thần.
Tuy không hoàn toàn tự do nhưng trộm nghịch ngợm vẫn được mà.
"Cô ơi, chúng ta bắt đầu thôi"
Mất gân một phút, Mai Hạ mới nhận ra cô bé gọi mình.
Cô mỉm cười nói: "Được, chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên thôi"
Vì để tập múa nên phòng đã được đặt thêm một tấm gương lớn và các đồ cười được dọn dẹp càng gọn gàng để không chiếm nhiều diện tích.
Âm nhạc du dương vang lên, Mai Hạ trước tập một lần, sau đó chậm rãi hướng dẫn Ngọc Thư.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, cô bé còn cảm thấy quá ít, bởi vậy lại thêm nửa tiếng nữa.
Mai Hạ nhìn cô bé, giống như thấy bản thân ngày trước.
Cô cũng hay trốn trong phòng tập và học múa, nếu bị người lớn và Vũ Tuấn phát hiện sẽ bị mắng vì không biết yêu quý bản thân, không đề bản thân nghỉ ngơi.
Vũ Tuấn!
Cái tên lóe ra trong đầu làm cô thất thần.
Tiếng Ngọc Thư vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô.
Hóa ra cô bé lại lân nữa mời cô tới buổi tiệc trà búp bê.
Lần này cô bé muốn Mai Hạ dạy pha trà.
Cô đương nhiên chỉ có thể đồng ý.
Không thể không nói, sự vắng mặt của ông chủ khó tính làm không khí trong căn biệt thự trở nên nhẹ nhàng không ít.
Mọi người không tự giác mà thả lỏng bản thân, hiếm khi còn túm tụm nói chuyện phiếm.
Ngọc Thư sớm tắm rửa sạch sẽ.
Bước ra khỏi phòng tắm, không thấy Mai Hạ liên cảm thấy có chút thất vọng nho nhỏ.
Thông thường chỉ khi chuẩn bị đi ngủ, cô mới tới đây để đưa sữa và kế chuyện, thế nhưng hôm nay cô bé đặc biệt dặn dò cô tới chơi với mình.
Ngọc Thư đành phải ra khỏi phòng tìm kiếm, ngay lập tức liền nhìn thấy Mai Hạ đang ở bể cá chơi đùa.
"Oaaaa, cô cũng có siêu năng lực này!"
Cô bé nhìn đám cá vui vẻ chơi đùa với Mai Hạ liên không nhịn được mà tròn mắt cảm thán.
Cô nghe thấy tiếng nói đột ngột vang lên, giật bắn mình.
Khi quay người lại thấy Ngọc Thư, lúc này mới nhớ tới lời hẹn hôm nay.
Cô cười hối lỗi nói: "Xin lỗi nhé, cô tưởng em bận làm bài tập nên không đến làm phiền"
"Cô quên rồi ạ? Ngày mai là chủ nhật mà"
Mai Hạ ngẩn ra.
Cô không để ý tới ngày tháng lắm.
Ngọc Thư không để tâm tới vấn đề này.
Cô bé chạy tới bên cạnh cô, ngửa đầu lên nhìn.
Bể cá rất lớn, lại đặt trên kệ nên khá cao.
Chỉ thấy cô bé nghiêng đầu, vẫn không từ bỏ ÿ nghĩ kia: "Cô còn chưa trả lời em, cô cũng có siêu năng lực như anh em đúng không? Nó gọi là gì nhỉ? Giao tiếp với động vật! Như các công chúa vậy.
"
"Haha, vậy Ngọc Thư giữ kín bí mật này cho cô nhé.
"
Mai Hạ cười nói.
"Được được!"
Cô bé bưng kín miệng đảm bảo.
Cô cảm thấy cô bé rất đáng yêu, thế nên không nhịn được mà cúi người xoa đầu Ngọc Thư.
Để "đền công"
cô bé giữ bí mật.
Cô phối hợp với bầy cá trong bể làm trò biểu diễn làm cô bé vỗ tay khen hay liên tục.
Sau khi chơi chán, hai người cùng nắm tay nhau về phòng.
"Em nên ngủ rồi"
Cô cảm quyển truyện dày cộp nói.
Thú thật làm việc cả ngày cô sợ khâu này nhất, sợ cô bé nghe xong lại nói ra vài câu hỏi hack não.
"Em chưa buồn ngủ"
Ngọc Thư nói.
"Hôm nay em muốn thức khuya"
"Không được"
Mai Hạ kiên quyết từ chối.
"Không hẳn thức khuya đâu.
Chỉ là ngủ muộn hơn mọi ngày một xíu.
"
Cô bé bắt đầu thương lượng.
"Cụ thể?"
Mai Hạ nhướng mày, không mắc mưu.
"Ừm!
Khoảng!
Nửa tiếng đi"
Ngọc Thư rụt rè nghĩ.
Không khí trong phòng im ắng.
Ngọc Thư không khỏi bối rối, chán nản.
Có lẽ không được rồi.
"Thôi được"
Mai Hạ mỉm cười nói.
"Chỉ hôm nay"
"Hehe, yêu cô quá"
Ngọc Thư nhào tới ôm lấy cô.
"Vậy em muốn thức để làm gì?"
"Tâm sự! Chúng ta tâm sự đi! Cô kể về chuyện trước kia của cô đi! Truyện vui ấy!"
Mai Hạ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng được.
Sau khi tắt điện, cả hai nẫm trên giường, cô bắt đầu nhớ lại ngày trước, chọn những lần quậy phá cùng người kia để kể.
Khi mắc cười quá, cả hai vội vàng rúc vào trong chăn cười, sợ quản gia Kha phát hiện ra.
"Hahahaha, vậy là đống khoai cô và người bạn kia đào cả ngày trời cuối cùng cháy thui hết?"
Ngọc Thư vui vẻ hỏi.
"Đúng vậy, sau đó bọn cô còn nhét khoai cháy vào cặp, định đụng trộm vứt đi.
Cuối cùng cả cặp và sách vở đều đầy than, đen sì"
Tiếng cười rúc rích lại vang lên.
Chợt, ánh sáng lóe lên trong phòng làm cô chú ý.
Hóa ra có người gọi điện tới.
Nhìn tên, Mai Hạ suýt thì đánh rơi điện thoại.
Là Quang Huy! Mai Hạ giật thót, cũng may không phải là video call.
Cô nhanh chóng ra hiệu Ngọc Thư im lặng, sau đó nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng: "Tôi không làm phiền giấc ngủ của cô chứ?"
"Dạ không, còn sớm mà"
Mai Hạ liếc nhìn đồng hồ.
Vậy mà đã gần mười giờ rồi.
"Hôm nay thể nào?"
Mai Hạ ngoan ngoãn báo cáo tình hình hôm nay của Ngọc Thư cho hẳn biết.
Cuộc nói chuyện gần như chỉ mình cô lên tiếng, bên kia thi thoảng vang lên vài tiếng ngắn ngủi tỏ vẻ vẫn nghe.
Nói chuyện gần mười phút, cuối cùng Mai Hạ cũng chuẩn bị nói tạm biệt.
Chợt Quang Huy nói: "Ngày kia tôi về nhà.
Cô muốn gì không?"
"Hả?"
Cô ngạc nhiên, chưa load kịp.
Đây là ý gì? Mua quà cho cô á? Ở đây đãi ngộ tốt tới mức ông chủ đi xa cũng mua quà cho người giúp việc cơ à? "Mua vài thứ cho Ngọc Thư thì tiện mua cho cô cũng được.
"
Hẳn dường như nhận ra thắc mắc của cô liền ngoại lệ nói vài lời giải thích.
"Cô không nhận lương, thể nên thi thoảng cũng có thể nhận quà thưởng"
Ra là thế.
"Ông chủ không cần vậy đâu.
Tôi sao cũng được"
Nói đùa, cô không biết thân biết phận hay sao mà còn đòi hỏi.
"Được rồi, tôi đã biết"
Hắn nói.
"Cô ngủ đi"
"Vâng, ông chủ cũng vậy.
Ngủ ngon"
Mai Hạ phản xạ có điều kiện nói.
Đối phương giống như ngẩn ra, sau đó khẽ ừ.
Sau khi cúp máy, Mai Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi quay đầu lại liền thấy Ngọc Thư đã ngủ từ khi nào.
Cô rón rén ra khỏi phòng, trở về chỗ ở của mình.
Hai ngày cứ như vậy mà bình tĩnh trôi qua.
Ngọc Thư thoải mái chơi đùa, dù bị ông Kha nhắc nhở nhưng chỉ cần làm nũng một chút là trót lọt.
Mai Hạ cũng cảm thấy như thế này không tệ lắm.
Lúc này hai người đang cùng nhau hát trong phòng.
Hát những bài tiếng Anh cũng giúp Ngọc Thư rèn luyện phát âm.
Một lớn một nhỏ ngồi khoanh chân trên sàn nhà, vỗ tay theo nhịp.
Nẵng chiếu vào trong phòng tạo nên cảm giác ấm áp.
Quang Huy nhìn cảnh này, chợt cảm thấy hài hòa không nói lên lời.
Mai Hạ đưa lưng về phía cửa, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Có lẽ lúc này cô cũng giống em gái hẳn, cười thật rực rỡ?.