Nó rất muốn nói cho cô nghe, thế nhưng không thể.
Đó là quy định.
Đến khi cô ngừng khóc thì đôi mắt đã sưng húp, đau.
Cô vội vàng chườm nước đá, nếu không lát nữa Đức Mạnh về thể nào cũng hỏi.
Hệ thống buồn bã ngồi phịch xuống dưới đất.
Nó nói: "Chủ nhân à, cô ngủ một giấc đi.
Ngủ dậy rồi sẽ quên đi mọi chuyện thôi."
"Tôi không ngủ được"
Cô nói.
"Không sao, tôi kể chuyện cho cô ngủ nha.
Ngày xửa ngày xưa...!
Dưới sự mệt mỏi sau khi khóc và giọng kể chuyện đều đều của hệ thống, cô chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Lần này, cô không mơ gì nữa.
Hệ thống ngồi phịch trong không gian.
Nó ngó qua ngó lại, nói: "Haizz, mới chỉ thế giới thứ 3 mà thôi"
"Ngươi mềm lòng"
Một giọng nói lạ xuất hiện, vô cùng nghiêm nghị.
"Phải, cô ấy chịu phạt còn chưa đủ sao?"
Hệ thống 689 đáp.
"Tôi sợ cô ấy không chịu được"
"Không chịu cũng phải chịu"
"Các ngươi vẫn luôn quyết đoán như vậy.
Tới mức lạnh lùng tàn nhẫn.
Ngươi đi đi, để ta và chủ nhân yên"
Không có lời đáp lại, có lẽ đi thật rồi.
Đức Mạnh trở về với bộ dạng ướt như chuột lột.
Tình trạng này khiến hắn rất khó chịu và chỉ muốn thay đồ ngay tức khắc.
Hắn kéo ghế ngồi cạnh Mai Hạ, đầu ngả vào vai cô.
Hản có khống chế lực nên cô không cảm thấy nặng lắm.
Cô đang định nói gì thì nghe thấy hắn nói: "Ở đây hình như có một cô bé tủi thân"
Mai Hạ giật mình, thế nhưng chỉ hỏi: "Ở đâu? "Cô còn hỏi nữa hả? Có phải có ai bắt nạt, làm cô chịu ấm ức không?"
Đức Mạnh ngẩng đầu lên hỏi.
"Không có"
Mai Hạ bình tĩnh nói.
"Anh nghĩ nhiều rồi"
Đương nhiên hắn không chịu buông tha cho cô, nói: "Sao tôi cảm nhận được bị thương trong cô nhỉ?"
Mai Hạ không nói, hắn lại dựa vào người cô, thì thầm: "Mà thôi, không nhắc tới điều không vui cũng được"
Gô xoa xo đầu hẳn, bây giờ hành động này của cô không làm hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy vui vẻ.
Hắn nói: "Hôm nay cô không ở lại thêm chút nữa.
Ở đó có nhiều vỏ ốc rất xinh đẹp.
Tôi muốn nhặt vẽ cho cô, nhưng không biết cô có thích hay không"
"Thích"
"Vậy là tốt rồi.
Tôi nhất định sẽ mang về cho cô vỏ ốc xinh đẹp nhất nhé."
Hắn nhắm mắt lại nói.
"Tôi sẽ cho cô những gì tốt nhất và cô sẽ không bao giờ cảm thấy buồn nữa"
Mai Hạ bật cười, trong lòng dễ chịu hơn không ít.
Đức Mạnh thấy vậy cũng vui, cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn.
Một ngày kết thúc..