Điều này làm hản rất không thoải mái.
Hắn đi sát Mai Hạ, nói: "Cô cảm nhận được gì không?"
"Cái gì?"
Mai Hạ khó hiểu hỏi lại.
Ở thế giới này cô không có thể chất tốt như Đức Mạnh.
Cô không cảm nhận được cái gì cả, thế nên điều hẳn nói làm cô hoang mang.
"Ừm.
Không có gì, chắc tôi nhìn nhầm"
Hắn nói.
Mai Hạ nhún vai, sau đó từ hệ thống biết được là nữ chính.
Cô không để tâm mấy, dù sao cũng sớm hay muộn thì nam nữ chính cũng chạm mặt thôi.
Có gì kì lạ đâu.
Không phải là kẻ thù là tốt rồi.
Đức Mạnh cũng gạt bay chuyện này ra khỏi đầu.
Dù sao cũng chỉ là một ánh mắt mà thôi, cũng không có ác ý.
Cả hai về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ liên ai về phòng người nấy.
Mai Hạ ngủ một giấc ngắn, sau đó tiếp tục làm việc.
Cô vừa nấu thuốc vừa bắt đầu nghĩ những thử thách mới cho Đức Mạnh.
Xét về tống thể thì cô giống cô giáo hoặc huấn luyện viên của hắn hơn.
Đức Mạnh thấy cô đặt bát thuốc trước mặt mình, không do dự một hơi uống hết.
Vị vẫn khó tả như cũ, thế nhưng hẳn nào dám có ý kiến.
Lại trải qua hai giờ đồng hồ tra tấn, lần này hắn đã chuẩn bị tinh thân sẵn nên cắn răng chịu đựng.
Hắn cảm nhận rõ rệt các giác quan của hắn nhanh nhạy hơn, phạm vi cảm nhận rộng ra rất nhiều.
Đức Mạnh nằm trên sàn nhà, thở hồng hộc.
Lần này hẳn không hiện nguyên hình nữa, chỉ mọc ra đôi tai và cặp răng nanh.
Cả người hắn ướt sũng như vừa chui ra từ bồn tắm.
Cô đi tới trước mặt hắn rồi ngồi xổm xuống, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ của hãn.
Dù có là mèo, nếu rèn luyện đúng cách có thể sánh ngang với báo đốm.
"Tránh ra đi, cả người tôi toàn mồ hôi thôi"
Hắn chu môi nói.
"Hừ, yên tâm, tôi không ghét bỏ gì anh đâu"
Cả nam lẫn nữ, bọn họ vừa đàn vừa hát, vô cùng vui vẻ.
Thấy người tới, các cô nàng nhanh chóng nhào xuống nước, các anh chàng thì bày ra vẻ phòng ngự.
Thể nhưng vừa thấy người tới là Mai Hạ, bọn họ liên nở nụ cười nói: "Ái chà, chẳng phải là phù thủy Mai Hạ đây sao?"
"Ừm, hôm nay tới đột ngột như vậy thật ngại quá"
Cô cười.
"Tôi có mang vài thứ tới, mong mọi người sẽ thích."
Thứ mà Mai Hạ mang tới là một giỏ hoa quả.
Người cá sống dưới đại dương và không trồng trọt được cái gì.
Với họ, hoa quả là thứ rất hiếm có.
"Cảm ơn ngài nhiều lắm"
Một chàng trai nói.
"Vị sau lưng ngài là?"
"À, đây là Đức Mạnh.
Tôi cần mọi người giúp đỡ một chút, dạy cho anh ta học bơi "
"Ô, không thành vấn đề"
Người cá sảng khoái đáp.
Dù sao nhận quà của người ta thì phải giúp đỡ lại là chuyện rất bình thường.
Mai Hạ gật đầu, sau đó rời đi.
Trở lại căn nhà, cô nhíu mày nhìn mọi thứ xung quanh.
Có người đột nhập vào nhà.
Cô đứng trước chậu hoa lan chuông, thủ thỉ: "Chúng ta có khách đúng không?"
Chậu hoa rung lên giống như đáp lại.
Cô hiếu rõ rồi gõ nhẹ vào chậu bẫy kẹp: "Đừng dọa khách của chúng ta nhé? Bây giờ cùng đi sưởi nắng thôi"
Chậu bấy kẹp ngượng ngùng gật đầu, chúng được cô bê ra ngoài ban công, ánh nắng tràn ngập..