- Nói thế là anh không có ý tưởng gì lớn, vậy thì bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt thôi, đợi anh Trương có tiền rồi, ngày ngày đi mát xa, thích thì mời liền hai cô, người mát xa chân người mát xa lưng, ha ha ha.
Tiêu Tử lại mê bóng đá:
- Tôi mà có tiền thì ngày ngày cho Trung Quốc đá với Real Madrid, sân khách hay sân nhà cũng chơi.
Lý Hạo Thăng làm bộ mặt thần thánh thở dài:
- Xem các cậu kìa, đợi tôi có tiền sẽ làm nhà từ thiện, xây trường học, quyên góp...
Trương Thắng vẫn trầm ngâm, nghe vậy cũng góp vui:
- Thế thì tôi ngày ngày ăn bánh bao, tôi mê nhất bánh bao Sơn Đông, sẽ mua liền hai cái, chỉ ăn nhân không ăn vỏ.
Mấy anh em cười lăn lộn, càng mơ tưởng càng đi xa, càng bậy bạ, Tần Nhược Lan đột nhiên đặt mạnh cái cốc xuống, gắt gọng:
- Mấy người đàng hoàng chút được không?
Tần Nhược Lan tính cách luôn tươi sáng hoạt bát, nổi hứng lên chơi còn điên hơn bọn họ, có điều tâm tình nữ nhân dễ thay đổi, vẻ bực bội giữa đôi mày kia không phải giả vờ, đám Lý Hạo Thăng suốt ngày theo đuôi bà cô này nên nhìn ra cô vô cùng khó chịu, không rõ nguyên nhân liền im thin thít.
Trương Thắng không biết, còn tưởng Tần Nhược Lan đang hờn dỗi vì quấy phá cô thưởng thức âm nhạc, đám Lý Hạo Thăng chẳng qua là sợ quen rồi thôi, trêu:
- Vậy đàng hoàng nhé, vậy khi nào tôi thành hào phú, sẽ xây cho Nhược Lan cô nương một tòa kim ốc, được không?
Lý Hạo Thăng vọt miệng:
- Oa, đúng là chàng có tình thiếp có ý, kim ốc tặng giai nhân, thiên cổ giai.. giai...ực...
Ấy là vì hắn vừa bắt gặp đôi mắt đẹp của Tần Nhược Lan liếc qua mình, vội cầm cốc bia lên đổ vội vào cái mồm hay gây họa.
Tần Nhược Lan giọng xa vắng:
- Chỉ là chàng không thấy, cửa lớn gang tấc nhốt A Kiều, nam bắc nào ai được thỏa lòng, kim ốc tàng kiều... mà cũng tính là giai thoại thiên cổ sao?
Tiêu Tử nhích tới gần Trương Thắng, thì thầm:
- Anh Trương, nhất định là chị Tiểu Lan tới tháng rồi, nguy cấp, hay chúng ta chuồn thôi.
Trương Thắng bấy giờ mới để ý tâm tình Tần Nhược Lan thực sự không tốt, quan tâm hỏi:
- Tiểu Lan, không khỏe sao?
Tần Nhược Lan cười gượng:
- Không có gì, vì bài hát kia nghe thương cảm quá thôi, à phải rồi, chưa bao giờ được nghe anh hát, hát cho tôi nghe một bài được không?
Trương Thắng sảng khoái nhận lời:
- Được, vậy vì để Tần nhị tiểu thư được vui vẻ, Tiêu Tử, giúp anh chọn bài Nhất Tiễn Mai, đây là bài ruột của anh đấy.
Tiêu Tử chạy đi một lúc, trở về mang theo cái ghi ta:
- Nơi này không có bài đó, anh biết chơi ghi ta không? Nếu không để em đàn đệm cho.
- Được, cậu cầm micro phụ tôi.
Trương Thắng đi tới quầy bar, lấy cái micro, nhìn Tần Nhước Lan ngồi ở góc ghế sô pha, vì khá xa không rõ mặt cô, hắng giọng nói:
- Xin lỗi mọi người ngừng nhạc một chút, tôi muốn tặng cho một cô gái xinh đẹp bài hát, hát không hay, hành hạ tai mọi người xin cũng nể tình tôi vì lấy lòng mỹ nữ mà thông cảm cho.
Đám thanh niên nam nữ trong quán tức thì vỗ tay rào rào ủng hộ.
Trương Thăng đưa micro cho Tiêu Tử để hắn cầm hộ mình, nhận lấy chiếc ghi ta, tay khẽ lướt qua một cái thử âm, tiếng vỗ tay liền lắng xuống.
- Chân tình như thảo nguyên bao la, tầng tầng mưa cho chẳng thể ngăn trở, rồi sẽ có lúc mây tan mưa tạnh, mặt trời vạn trượng chiếu sáng anh và em. Chân tình như hoa mai nở rộ, băng tuyết lạnh giá chẳng thể nhấn chìm, nở rộ cả trong ngày lạnh nhất, nhìn thấy mùa xuân hướng về anh và em...
Giọng hát Trương Thắng không quá hay nhưng rất cảm xúc, làm mọi người đều nghe chăm chú, miệng khe khẽ hát theo. Tần Nhược Lan dựa lưng vào ghế, như sợ lạnh hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt trở nên mơ màng.
- Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc tiêu điều, trời đất một mảnh mênh mông...
Không biết có cô gái kiếm đâu được bông hoa lên tặng Trương Thắng, y lịch sự cười cám ơn, không ngờ cô gái táo gan ôm một cái hôn lên má, làm mọi người cỗ tay ầm ầm, nâng cốc rượu lên uống mừng.
Anh ấy rất tự tin, nụ cười ấy rất có vị nam nhân.
Nhớ lại cảnh hai người gặp nhau lần đầu ở quán mỳ, ngốc nghếch gọi con chó của mình là lợn, chưa biết gì mà xớn xác đi ra nhận là bạn trai mình bị Tiêu Tử đấm ngất xỉu, trước kia mình thường lấy làm trò cười, sao bây giờ biến thành ký ức thê lương... Loại chua xót không tên bao phủ, hai mắt nhòe lệ.
Tần Nhược Lan ngửa cổ uống hết công bi, chạy ra ngoài cửa.
- Chị...
Lý Nhĩ không hiểu gì, định gọi nhưng bị Lý Hạo Thăng ngăn lại.
- Một đóa hoa trắng ngạo nghễ trong tuyết lạnh, chỉ vì người thương mà ngát hương, yêu em không oán không hận...
Trương Thắng đang hát vô cùng nhập tâm không hề biết chuyện xảy ra:
Lý Nhĩ gãi đầu:
- Chị Tiểu Lan hôm nay làm sao thế?
Lý Hạo Thăng cũng mặt đầy thương cảm ngâm:
- Gió thu dồn dập thổi,
Người buồn hận chia phôi.
Nhìn nhau tình chan chứa,
Muốn nói tiếng nghẹn rồi.
Tấm lòng nghìn vạn mối,
Sầu ngập khôn thốt lời.
Xa nhau còn nhung nhớ,
Trăng vàng chung ngắm thôi.
- Hôm nay cậu cũng hâm nốt à, thơ thẩn gì thế?
- Thằng ngốc, chị Tiểu Lan yêu rồi, nhưng lại là yêu đơn phương..
- Hả... Cái, cái gì?
Lý Nhĩ như cắn phải lưỡi, lắp ba lắp bắp:
- Không phải chứ? Chẳng lẽ.. là..
Lý Hạo Thăng thình lình đưa tay bóp cổ hắn:
- Nghe này, chuyện này tôi biết cậu biết, trời biết đất biết, nếu để chị họ tôi biết tôi nhìn thấu tâm sự của chị ấy thì tôi chết là cái chắc, nhưng trước đó sẽ bóp chết cậu.
- Ặc..ặc...
Lý Nhĩ không nói được chỉ gật đầu liên tục, tới khi Lý Hạo Thăng buông tay vội làm động tác khóa mồm:
- Kín như bưng, câm như hến.
Trương Thắng hát xong được toàn thể quán bar vỗ tay, nhìn theo y đi về chỗ ngồi, một số cô gái cô đơn phát hiện ra chỗ bọn họ không chỉ có một anh chàng mà có tới bốn, hơn nữa từ loại cơ bắp lẫn thanh tú đều có, mắt sáng lên, bắt đầu nghĩ cách tiếp cận.
- Ồ, Tiểu Lan đâu? Tôi hát mà cô ấy lại đi vệ sinh à, không nể mặt chút nào, lát phải phạt.
Lý Hạo Thăng nhếch mép mấy lần mới nói được:
- À, đột nhiên chị ấy không thoải mái nên đi rồi, bảo em cáo lỗi giùm.
Trương Thắng cau mày, nhìn hắn chằm chằm, Lý Nhĩ không biết vì sao vờ uống bia né tránh, chẳng lẽ mình làm gì khiến bà cô đó giận:
- Thật không?
- Đương nhiên là thật, em nói dối anh làm gì?
Lý Hạo Thăng mặt không đổi sắc:
- Đi bao lâu rồi?
- Vừa mới...
Trương Thắng đuổi theo, Tiêu Tử vừa về không hiểu gì đỉnh ngăn, Lý Hạo Thăng giữ lấy lắc đầu.
Tần Nhược Lan bước thật nhanh, tiếng hát của Trương Thắng ngày càng xa, nhưng không hiểu sao từng chữ cứ vấn vương trong đầu, không sao xua đi được, làm nước mắt cô ướt đẫm mặt...
Quán bar này ở trong ngõ sâu, rất yên tĩnh, phải rẽ trái, đi hơn ba mươi mét mới ra đường, Trương Thắng vừa chạy ra đường thì vừa vặn thấy Tần Nhược Lan đi vào chiếc xe taxi, không kịp ngăn cản, y chạy tới dưới gốc tự lấy xe đuổi theo.
Không biết vì sao Tần Nhược Lan bỏ đi giữa chừng, nhưng Trương Thắng nhận ra cô không vui.
Lời nói dối của Lý Hạo Thăng lừa được ai, nếu Tần Nhược Lan không khỏe, làm gì có chuyện hắn để chị mình đi về một mình như vậy chứ?
Khi y đuổi theo, đám Lý Hạo Thăng vẫn ngồi im, Trương Thắng càng khẳng định chuyện tám phần liên quan tới mình rồi, nên nhất quyết làm cho ra nhẽ. Nhưng nghĩ vỡ đầu cũng không ra mình đắc tội với Tần Nhược Lan khi nào, mà nha đầu này tuy hay nổi giận, nhưng có bao giờ nhớ thù qua đêm đâu.
Phía trước có đèn đỏ, tắc thành một hàng dài, Trương Thắng nhảy xuống xe, chạy về phía chiếc taxi.