Trương Thắng chắp tay một lượt: - Các vị tiền bối, tôi là người mới, sau này mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Tiếng vỗ tay lác đác rời rạc, Lão Nhạc đại hộ đứng đầu nhiều năm vị trí không suy chuyển, nói: - Thấy không, hôm qua có cô Ôn Nhã, hôm nay có Tiểu Nghiêm, Trương Thắng gia nhập phòng giao dịch chứng khoán chúng ta, đây là dấu hiệu, thị trường từ năm 96 đi xuống tới giờ, bắt đầu ấm lên rồi.
Lão Phong cũng là một đại hộ thâm niên khác hất nước lạnh: - Chưa chắc, tháng 8 năm nay ảnh hưởng nguy cơ tài chính Châu Á, 9 kỳ giao dịch giảm 60%, rồi lại một trận lũ lớn, thiên tai không ngừng. Mọi người, nghe tôi, thắt chặt túi, giữ lấy tiền, còn xa mới đến lúc đánh lớn.
Lạc Nhạc không tán đồng, cãi lại, kéo những người khác cuốn vào, quên luôn cả hai người giám đốc Lưu, ông ta cười bất đắc dĩ, nói với Trương Thắng: - Hai tên điên đó, nói tới cổ phiếu là không còn nhớ gì nữa, nào, tôi dẫn cậu tới chỗ trước, thong thả làm quen với mọi người sau.
Nói rồi ông ta dẫn Trương Thắng đi ngược lại, chỉ cái bàn làm việc ngăn cách nhau bởi kính: - Đó là nơi làm việc của cậu, vi tính, điện thoại đủ hết, nếu in tài liệu, lấy nước sôi gì đó thì bảo với Tiểu Phi.
Cô gái ngồi gần cửa đứng dậy chào bẽn lẽn: - Giám đốc.
Cô gái này mới trên 20, mặc véc nữ màu đen, bên trong sơ mi trắng cổ áo cầu kỳ, vóc dáng cơ thể cân đối làm bộ đồng phục bình thường tăng giá trị ba phần, tóc cắt ngắn, trông rất tinh thần, mặt trái xoan, còn có vài cái mụn trứng cá nhỏ ở trán, đường nét khuôn mặt thanh thoát dễ gây thiện cảm.
- Tiểu Phi, đây là đại hộ mới tới, có gì cô chiếu cố một chút.
- Dạ. Tiểu Phi nhìn Trương Thắng cười khách khí, đôi mắt linh động vô cùng:
- Chào cô, tôi là Trương Thắng.
- Chào anh, em là Lạc Phi, nhân viên phục vụ của phòng đại hộ.
Giám đốc Lưu nói: - Tiểu Phi mới được tuyển vài ngày, nhưng rất nhanh nhẹn, làm việc chăm chỉ, thế nhé, làm quen đi, có gì không hiểu thì hỏi cô ấy, tôi xuống trước đây.
Trương Thắng đặt cặp xuống bàn, đánh giá hoàn cảnh làm việc của mình, sạch sẽ, bên tay phải vì kề với tường nên không có bình phòng, làm chỗ ngồi của Lạc Phi bị chỗ làm việc của y nửa bao vây.
Phòng giao dịch chứng khoán này chỉ có một hai tầng, dù tất cả gian làm việc đều dùng kính ngăn cách theo kiểu nửa khép kín, xắp xếp theo tài sản lớn nhỏ, càng đi vào bên trong, tài sản càng nhiều, đãi ngộ càng lớn, như gian làm việc của Trương Thắng gần cửa nên kém những gian trong cùng rất xa, ví như ghế của y là ghế cứng có bánh xe, trong kia là ghế bọc da, trong nữa thì có gian như ghế sô pha, như khác biệt giữa phòng nhân viên và giám đốc.
Trương Thắng thấy thú vị lắm, cảm giác giống như trong trại giam, có cả tiểu đệ lẫn lão đại.
- Để em giúp anh. Lạc Phi thấy Trương Thắng lóng ngóng nhìn cái máy vi tinh, mỉm cười đi tới bật máy cho y:
"Tít.." Cái máy sáng đèn.
- Anh xem đây là phần mềm giao dịch Càn Long, dùng chỏ chuột ấn vào nút menu, sẽ hiện ra hệ thống giao dịch.
Lạc Phi giảng giải sơ qua thao tác, nói rất nhanh, động tác cũng nhanh, Trương Thắng xem hoa cả mắt, đầu váng vất.
- Ngừng ngừng... A, cám ơn Tiểu Phi, để tôi từ từ mò mẫm, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi cô.
- Vâng, anh ấn vào đây có phần help. Lạc Phi lùi về chỗ ngồi ở cửa:
Trương Thắng bắt đầu học tập thao tác phần mềm, máy vi tính với y không khác gì nông dân nhìn pháp bảo trong truyện tiên hiệp, quá thần kỳ, bên tai thì nghe người khác bàn tán ba hoa, cổ phiếu nào lên, cổ phiếu nào giảm, mỗi ngày chả có việc gì làm ngoài nhìn và nhìn.
Hơn một tiếng đồng hồ nhìn vào màn hình, Trương Thắng thấy hơi choáng váng, ngồi thẳng lên, làm động tác thể dục.
- Anh uống nước không? Hai người ngồi gần nhau, Lạc Phí đặt tài liệu xuống hỏi.
- Cám ơn. Trương Thắng nhìn lên bàn: - Tôi quên mang cốc rồi.
- Không sao em lấy cho anh cốc giấy.
Trên bàn Lạc Phi có chồng cốc giấy dùng một lần, có lẽ chuẩn bị sẵn.
- Các anh nói xem, chính phủ có ra tay cứu không? Giảm tới âm luôn rồi.
- Cứu thì có, nhưng xem chừng chẳng hiệu quả đâu.
- Chưa chắc, năm nay TTCK Hong Kong giảm mạnh 30%, TW chẳng phải lập tức thành lập quỹ tài chính, bơm cho khoản tiền lớn, mua lại cổ phiếu đám cá mập do George Soros tung ra sao? Nội địa im ắng hơn một năm rồi, phải có hành động.
- Thừa lời, đó là Hong Kong, người ta mới trở về một năm, nếu bị bọn cá mập nước ngoài ức hiếp quá thảm, chính phủ TW cũng bẽ mặt, không cứu không được, còn chúng ta... Khó nói lắm.
Trương Thắng chú ý lắng nghe, cái y thiếu bây giờ là kinh nghiệm thực tiễn, một giọng mang theo khẩu âm phương nam nói: - George Soros bại ở Hong Kong, không phải do sai lầm, mà ông ta không ngờ chính phủ Hong Kong chưa bao giờ can thiệp vào TTCK lại cùng chính phủ TW liên thủ, đến khi phát hiện ra lượng lớn tài chính chống lưng cho thị trường Hong Kong thì đã lún quá sâu, nên mới thất bại thu quân.
- Chuẩn xác mà nói cuộc chiến này bắt đầu từ 14 tháng 8, khi đó TTCK Hong Kong bị đám người George Soros kéo xuống còn 6500 điểm, mức thấp nhất trong vòng 5 năm. Ngày 15, 16 nghỉ giao dịch, ngày 17 TTCK toàn cầu sụt giảm mạnh, vừa vặn hôm đó là ngày kỷ niệm kháng chiến chống Nhật thắng lợi, nên nghỉ giao dịch, Hong Kong mới thoát khỏi tai kiếp, ngày đám người George Soros cũng dừng lại quan sát, TTCK chỉ giảm 14 điểm.
- Ngày 19 quỹ tài chính ngoại hối phú hào Hong Kong đổ vào thị trường, chỉ số tăng ngược 412 điểm. Ngày 20 chính phủ Hong Kong đưa ra biện pháp ứng phó, tăng thêm 120 điểm nữa. Ngày 21, phú hào Kong Kong dừng tay thăm dò hư thực đối phương, 8 con cá mập lớn nước ngoài liên thụ đánh thị trường mất 200 điểm, hôm sau phú hào Hong Kong ra tay kéo lại 318 điểm.
- Hai bên cứ vậy giao thủ có thắng có thua, tới ngày 27 đại chiến, đám cá mập quốc tế bán ra như núi lở, phú hào Hong Kong không thua kém, mua vào liên hồi, 15 phút thôi đã lập kỷ lục giao dịch tới 1.9 tỷ HKD...
Người này giọng nói rõ ràng, vắn tắt toàn bộ quá trình, từng từ đầy mùi sát phạt, làm người ta nghe là liên tưởng ngay được khi đó hai bên quyết chiến ác liệt thế nào, tức thì bốn xung quanh đều im tiếng, nghe hắn kể.
Trương Thắng nghe được âm thanh phát ra từ bàn đối diện với mình, giữa hai người chỉ ngăn cách nhau bởi bởi một tấm kính, liền đứng lên nhìn, đó là thanh niên tuổi chừng 27, 28 da hơi đen, người gầy gò, đeo kính cận, tay cầm cái bút chì, phát hiện có người nhìn mình, lịch sự gật đầu.
- Xin chào. Trương Thắng khâm phục nói: - Không ngờ anh có thể nhớ con số cùng mốc thời gian rõ ràng như vậy, bội phục. Tôi họ Trương, tên Trương Thắng vừa bước chân vào lĩnh vực này, mong được chỉ giáo nhiều hơn.
Thanh niên kia đứng lên bắt tay y: - Không cần khách khí, tôi cũng chỉ tới sớm hơn anh một ngày thôi, Nghiêm Phong, rất vui được gặp.
- Rồi, rồi chào hỏi sau, cậu ấy cũng không chạy đi mất đâu. Một đại hộ sốt ruột giục: - Kể tiếp đi.
Xung quanh không ít người hưởng ứng, Trương Thắng cũng kéo ghế ngồi xuống chăm chú lắng nghe, y cần hòa nhập nhanh với cuộc sống mới này.