Tần Nhược Lan ngồi thẫn thờ trên xe lăn nhìn hai chàng trai chơi đá bóng, ánh mắt đã mất đi vẻ nhanh nhạy hoạt bát trước kia, da tai tái có phần bệnh hoạn, thấy chị mình tới, Tần Nhược Lan quay bánh xe đi lên đón: - Chị.
Tần Nhược Nam ngồi xuống trước mặt em gái, đặt tay lên chân Tần Nhược Lan, mỉm cười: - Tiểu Lan, chị vừa nói chuyện với bác sĩ rồi, hai chân của em vẫn còn hi vọng.
- Chắc vậy, dù sao đây là bệnh viện chuyên khoa xương lớn nhất nước Anh mà. Tần Nhược Lan nắm lấy tay chị mình nhấc lên khỏi chân mình, vì hai chân cô hoàn toàn mất đi tri giác:
- Đúng thế, có rất vào bệnh án giống như em, người bệnh đứng lên được...
Tần Nhược Lan cắt lời: - Mỗi năm có mấy chục nghìn ca chấn thương cột sống, số người đứng lên được không quá 100, tỉ lệ chưa tới 1%. Chị, đừng quên, em là y tá, em rõ hơn chị, cần cố gắng, em sẽ làm, hi vọng em là một trong số 1% may mắn kia.
Hai chàng trai tóc vàng tuấn tú phong độ đi tới, một người nắm lấy tay cầm xe lăn, đặt tay lên vai Tần Nhược Lan, áy náy nói: - Xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho cô ấy.
Tần Nhược Nam nghe em gái phiên dịch lại, cười đáp: - Anh Raymond, em gái tôi rất nghịch ngợm, chuyện này là tai nạn không may, chẳng thể trách ai được. Em gái tôi được chữa trị ở bệnh viện tốt thế này cũng là nhờ anh, trong thời gian tới chúng tôi sẽ tìm y tá chăm sóc cho nó.
- Không, không, không, Nhược Lan là bạn tôi, tôi phải có trách nhiệm. Raymond lắc đầu nói: - Thương thế của cô ấy cần phối hợp vật lý trị liệu lẫn thuốc men, hoàn cảnh nơi này chưa phải tốt nhất. Tôi muốn trao đổi với cô chuyện này, tôi muốn đưa Nhược Lan tới đảo Ioina, đất phong của gia tộc chúng tôi, nơi đó phong cảnh rất đẹp, không khí cũng thích hợp. Bản thân tôi cũng là bác sĩ, sẽ chăm sóc tốt cho Nhược Lan.
Tần Nhược Nam thấy Raymond thái độ chân thành, không tiện từ chối ngay: - Chuyện này tôi cần trao đổi với người nhà.
- Được, tôi đợi ý kiến của mọi người, nhưng xin hãy cân nhắc nghiêm túc ý kiến của tôi, nơi này cách quê nhà của tôi không xa, muốn khám lại hay điều trị khác, cũng rất thuận tiện.
Tần Nhược Nam đưa tay ra bắt tay hắn: - Cám ơn anh, tôi sẽ trịnh trọng cân nhắc đề nghị này. Tôi không thể ở lại đây lâu, thời gian sắp tới cha tôi đến sẽ mang theo ý kiến của cả nhà.
***** *****
- Chúng ta đang làm nghề nghiệp có tính khiêu chiến nhất thế giới này. Rất nhiều người vốn bình thường, trong một đêm sở hữu số tài sản khiến đại đa số cả đời chỉ nằm mơ mới thấy; cũng không ít người chỉ trong sớm tối mất đi gia nghiệp vất vả tích góp cả đời. Khái niệm giàu nghèo ở nơi này cần tái định nghĩa, không có giàu cũng không có nghèo tuyệt đối, người chiến thắng hôm nay có thể thất bại ngày mai, nghề nghiệp này không giành cho những kẻ nhát gan.
Từ Hải Sinh đứng ở phần trên cùng của bàn hội nghị hình vòng cung, hai tay chống bàn, người hơi ngả về phía trước, mắt đảo một vòng khiến ai cũng cảm giác ông ta đang nhìn vào mình, giọng nói đầy sức hút: - Con đường của của các quốc gia phát triển chính là con đường tương lai chúng ta sẽ đi, phố Wall đã thành nguồn động lực chính của nước Mỹ, chúng ta cũng cần đoàn kết với nhau, xây dựng tập toàn tài chính riêng của Trung Quốc.
Phòng hội nghị im ắng, tất cả tập trung lắng nghe.
- Tôi tin mọi người ở đây đều không lạ gì tôi nữa, có điều trước kia tôi còn có những chuyện kinh doanh khác, đầu tư tinh lực vào TTCK không nhiều, nhưng lần này tôi quyết tâm dồn toàn lực vào TTCK, lại được mấy người bạn tốt Lưu Quân, Trương Hoành, Lý Sĩ nâng đỡ, tôi thành lập phòng công tác Từ thị, có gần 20 đại hộ gia nhập, tổng tài chính lên tới hơn 80 triệu, ba tháng qua, TTCK trì trệ như thế, hiệu xuất thu lời của chúng tôi vẫn là 45%, tài liệu công khai rõ ràng, tin rằng các vị đều đã đọc qua.
- Nếu như chúng tôi có thể tập hợp thêm nhiều tài chính hơn nữa thành lập công ty quản lý tài lực thống nhất, bất kể là tài chính hay mạng lưới quan hệ đều sẽ tăng gấp bội. Như thế ở thị trường cấp 1, cấp 2 chúng ta ung dung thoải mái, thậm chí có thể thao túng giá cổ phiếu một số công ty nhỏ, đem lại lợi nhuận càng nhanh, càng lớn càng an toàn. Từ Hải Sinh nói lớn: - Hô phong hoàn vũ, xưng hùng thiên hạ, ý mọi người thế nào?
Mấy chục đại hộ thì thầm, khi đó TQ còn chưa có các quỹ tài chính tư, ở phương bắc càng gần như chưa nghe tới, đem tiền cho người khác khống chế, để họ tự quyết định mua bán cổ phiếu, là điều hơi khó tưởng tượng.
Thành phần của những đại hộ này rất phức tạp, có đại ca xã hội đen, có thân thích cán bộ cao cấp, có người lăn lộn thương trường nhiều năm, đều là nhân vật có thực lực, quyền thế, với bọn họ mà nói trao quyền kiểm soát ra là chuyện không đơn giản.
Từ Hải Sinh không vì sự trầm lắng này mà thất vọng, ung dung tung ra mồi nhử: - Không dấu quý vị, tôi thông qua các mối quan hệ, quen được giám đốc phòng đầu tư của công ty trên TTCK, gần đây bọn họ huy động được 300 triệu. Tầng quản lý của công ty này muốn đem số tiền đó thông qua thị trường vốn mưu cầu lợi nhuận cao hơn, nhưng cần một đối tác đủ thực lực. Nếu mọi người chúng ta liên thủ, như vậy sẽ có thực lực tiếp nhận vụ làm ăn này, có công ti trên TTCK phối hợp với chúng ta thao tác, ha ha ha.. Tôi nghĩ mọi người đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì?
Có người động lòng ngay, đây gần như là phi vụ ăn chắc, khi bọn họ mua cổ phiếu, công ty có thể tạo tin xấu, giúp họ chèn ép giá cổ phiếu. Khi ăn hết vào thì thao tác đẩy giá lên, đưa ra tin tức tốt để bọn họ bán cổ phiếu, đó mới chỉ là thủ đoạn đơn giản nhất, nhìn thấy lãi rồi, còn cơ hội nào tốt hơn.
Một người trung niên tầm tư chất vấn: - Lão Từ, đây là hành vi phi pháp, cẩn thận không khéo mất cả trì lẫn chài.
Từ Hải Sinh đủng đỉnh đáp: - Hiện quản lý thượng tầng với công ty niêm yết chứng khoán có "không gian" rất lớn, anh nghĩ xem bằng vào mối quan hệ của hảo hán từ hắc bạch lưỡng đạo chúng ta, vượt qua được kiểm tra của cơ quan quản lý có khó không?
Lại có một đại hộ khác gõ mặt bàn hỏi: - Ông chủ Từ, công ty nếu thành lập do ai làm chủ, lợi ích phân phối thế nào, chuyện anh nói hợp tác với công ty chứng khoán kia, hai bên có ký hiệp định quản lý tài sản không?
Không sợ người ta hỏi, chỉ sợ người ta không hỏi, hỏi có nghĩa là đã động lòng, Từ Hải Sinh cười thỏa mãn ngồi xuống châm thuốc: - Công ty thành lập, các vị đều sẽ là quản lý cấp cao, còn tầng quyết sách không phải do tiền nhiều ít quyết định, mà chúng ta sẽ bỏ phiếu bầu công khai giám đốc mỗi hạng mục. Còn phân phối lợi ích, 80% lợi nhuận ròng chia theo tỉ lệ đầu tư, 20% thuộc về nhân viên quản lý và chi phí hoạt động. Đương nhiên đây chỉ là tính toán sơ bộ, các vị có ý kiến, chúng ta sẽ ngồi lại bàn bạc thêm. Còn về công ty chứng khoán, tất nhiên có hợp đồng đàng hoàng, nếu không dù các vị yên tâm... Họ cũng chẳng yên tâm.
Đại hộ kia gập ngón tay gõ cồm cộp một hồi, đột nhiên xòe tay vỗ đánh rầm: - Tốt, tôi theo anh.
- Tôi theo.
....
Mọi thứ diễn ra đúng như dự tính của Từ Hải Sinh, khi ông ta bước khỏi phòng hội nghị thì đã có trên 90% số người đồng ý rồi, đứng trước cửa kính tầng 21 tòa nhà Quân Vương, đưa mắt nhìn xa, giống như vị thần nhìn xuống nhân gian.
Tòa nhà này chính là khách sạn 5 sao ba năm trước khi Từ Hải Sinh giới thiệu Trương Nhị Đản cho Trương Thắng, TV chính đang giới thiệu hạng mục này, sau khi Bảo Nguyên đổ, một tập đoàn dân doanh khác tiếp nhận hoàn thành nó.
- A lô, Từ Hải Sinh đây.
- Anh Sinh, hôm nay em nghỉ.
Nụ cười đắc ý của Từ Hải Sinh dần ẩn đi, ông ta không thích cách xưng hô thân thiết, ừm một tiếng: -... Vậy sao, như thế không tốt đâu, em biết đấy, anh có gia đình rồi, anh nghĩ cho em thôi, phá nó đi.
- Anh Sinh.
- Sao nào? Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng mặt Từ Hải Sinh thì hoàn toàn trái ngược.
- Anh đi cùng với em được không?
- Hiện giờ anh đang có hội nghị trọng yếu không đi được. Từ Hải Sinh dỗ dành: - Ngoan, em đi về tới phòng 1818 toàn nhà Quân Vương nghỉ ngơi bồi dưỡng vài ngày, yên tâm dịch vụ ở đây là tốt nhất, anh sẽ gửi cho em 5 vạn.
- Dạ, anh Sinh, mấy ngày đó đừng đi đâu, ở bên em được không?
- Không bên em thì bên ai, ngoan nào, hôn một cái.
- Dạ. Bên kia ủy khuất cúp điện thoại.
Từ Hải Sinh trước nay luôn thích nữ nhân thành thục, có điều từ khi tới Nhật Bản quen biết Thi Dã Lệ Nại, ông ta trở nên si mê những cô gái trẻ. Có lẽ cùng với tuổi dần nhiều hơn, tiềm thức bắt đầu khao khát sự sức sống trẻ trung, nên thích các cô gái trẻ.
Cô tiếp viên hàng không này ông ta mới quen sau khi về nước, thấp thoáng có vẻ đẹp thành thuần của bạn gái năm xưa, nên Từ Hải Sinh ra tay quyến rũ, với tiền bạc và kinh nghiệm, cô gái nhanh chóng bị chinh phục, nhưng ông ta không phải là mình năm xưa, ông ta không tin vào tình cảm.
Với Từ Hải Sinh, chỉ là thứ mình dùng tiền mua, thứ dùng để giải trí không bao giờ được ràng buộc ông ta, càng không thể sinh ra chút uy hiếp nào với mình.
HẾT!