Lao động viên lần trước lại truyền tin cho Trương Thắng, vẫn là do Chung Tình viết, nói về vụ án Trương Nhị Đản.
Trước kia tuy ai cũng biết Trương Nhị Đản bị bắt, nhưng báo chí không có lấy một dòng tin, giờ tin tức đua nhau xuất hiện trên khắp mặt báo, nói chính phủ đã tỏ thái độ tra triệt để, do nguyên nhân ai cũng biết, còn điều cảnh sát vùng ngoài tới phụ trách.
Đây là tin tức rất xấu, cũng là tin tức tốt, xấu là phe muốn lật Trương Nhị Đản đã chiếm thế thượng phong, Trương Thắng muốn thoát tội càng khó. Nói tốt vì y chỉ là quân cờ nhỏ, một công cụ vốn không liên quan nhiều, giờ tình thế rõ ràng, không ai cần tới y để đạt mục đích nữa, y mất đi giá trị rồi, không ai dồn y vào chỗ chết nữa.
Song đó chỉ là lý giải của y với tin tức hạn chế thôi, bản thân y là con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, không làm chủ được vận mệnh của mình.
Trương Thắng không vì thế mà ủ rũ, mỗi ngày vẫn đều đặn dậy sớm, rửa ráy, lao động, tiếp tục cuộc sống máy móc buồn tẻ
Lưu Nguy và Xú Trùng thường lấy Phác Ái Dân ra làm trò vui.
Thằng nhóc này vai thanh mảnh, eo nhỏ gọn, da trắng mịn, không còn cái vẻ mặt nghênh nghênh khó ưa nữa, trước mặt các đại ca ngoan ngoãn vâng dạ, đúng là giống hệt nữ nhân, Lão Đao mỗi tối đều bắt y rửa chân xoa bóp thân thể, thấy không tệ, bảo Trương Thắng cũng hưởng thụ một phen.
Trương Thắng mới đầu không muốn, nhưng Tiểu Phác mang ơn y nói đỡ cho mình, chủ động mát xa, phải nói con mẹ nó, tay mềm như nữ nhân thật, cảm giác thoải mái, dần dần Trương Thắng cũng thản nhiên hưởng thụ.
Tiểu Phác luôn bị gọi tới mát xa cho hai đại ca sau khi chuông nghỉ ngơi vang lên, đôi khi ngủ luôn giữa bọn họ, thế là thành đề tài bàn tán của đám tù phạm trong phòng.
- Nguy Tử, Xú Trùng, đừng nói linh tinh, trong phòng ngủ không tắt đèn, em làm gì mọi người thấy cả mà, bên đó rộng, thi thoảng em ngủ lại, không làm gì cả. Tiểu Phác đỏ mặt tía tai giải thích:
Xú Trùng cười dâm: - Nếu mày chui vào chăn dùng mồm phục vụ... Bố ai nghe thấy gì.
Lưu Nguy cũng không tin: - Tối đèn mù mờ, khác quái gì không bật... Tao đếch biết mày làm gì, chỉ biết gần đây mày đi lại giống nữ nhân lắm.
Tiểu Phác gân xanh đầy mặt, gân cổ thề: - Em lừa các anh, em làm con rùa, bạn gái em còn đợi em ở ngoài, sao em làm thỏ được...
- Mày nghĩ các đại ca giữ mày ở lại chỉ đấm bóp thôi à, phải có giác ngộ chứ, cần đại ca lên tiếng sao? Tiểu Thắng ca vì sao nói đỡ cho mày hả? Mày là con anh ấy chắc? Lưu Nguy cười nhạt: - Muốn đỡ chịu tội phải biết hi sinh, mày da trắng thịt mềm, vào đây làm thỏ là cái chắc, chấp nhận số mệnh đi. Vỗ vỗ vai Tiểu Phác đang ngây như gà gỗ, bỏ đi.
Xú Trùng cũng vỗ vai Tiểu Phác hâm mộ: - Thằng em, làm thỏ có gì không tốt, có đại ca cưng chiều, chả phải làm gì, tao muốn làm thỏ mà đéo có điều kiện. Rồi cũng lắc đầu đi nốt.
Lão Tần đuổi theo đá đít hai tên mất dạy: - Hai thằng chó này, lừa người ta như thế, đêm nay Tiểu Phác che đít mà ngủ mất.
Quay đầu nhìn thấy Tiểu Phác đứng thất thần dưới ánh mặt trời, ba tên mất dạy cười lớn.
Chuyện này truyền tới tai Lão Đao, Lão Đao nghe xong chỉ coi như trò cười thôi, nhưng kẻ báo tin ngầm vừa đi, hắn nhếch môi người âm hiểm, đứng lên đi tìm Bàng Kiệt lão nhị phòng thứ bảy.
Hai người đứng một góc hút thuốc, chỗ các đại ca đứng, đám tiểu đệ chủ động nhường đường, khói thuốc lượn là, bọn chúng đều nhìn về cùng mục tiêu.
*****
Hai ngày sau thời tiết đẹp, nắng chiều mùa xuân chiếu lên người âm ấm, với những phạm nhân quanh năm sống ở chỗ ẩm thấp thiếu sáng mà nói, đây là ân điển lớn của ông trời, vì thế mọi người đều ra ngoài tắm nắng.
Ông giáo từng làm thơ cho Trương Thắng nhận được phong thư nhà, những phạm nhân phạm án tương đối đơn giản được nhận thư nhà, nhưng không được viết thư ra, nhiều lắm là gửi giấy viết cần đồ dùng ăn uống gì để trong nhà chuẩn bị thôi.
Phạm nhân cả ngày rảnh rỗi, một khi có tin tức bên ngoài là ai cũng hưng phấn, quây lấy xem. Thư do vợ ông giáo viết, nói qua tình huống trong nhà, bảo chồng yên tâm cải tạo làm lại cuộc đời, còn có 50 đồng, một tấm ảnh bản thân và con gái vừa năm tuổi.
Vợ ông giáo rất đẹp, đám phạm nhân hai mắt tỏa sáng, khen không ngớt miệng, ông giáo thì chửi vợ viết thư quá ngắn, tình cảm ngày càng nhạt, không chừng ngày nào đó theo người khác, thực ra thư viết nhiều còn mấy thứ để viết đâu, hắn làm thế chỉ khoe địa vị trong nhà.
- Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử, trường niên thiết song vô lương thê, con mẹ mày vì phạm tội vào đây, vợ mày viết thư gửi tiền gửi ảnh cho mày, mày còn cằn nhằn, lương tâm bị chó gặm rồi à? Bàng Kiệt chỉ mặt ông giáo chửi:
Một tên phạm nhân như ma quỷ cười bồi: - Người nơi này ai chả biết, anh vào tù, năm đầu vợ đợi chỗ đó cũng đợi, năm thứ hai vợ đợi chỗ đó không đợi, năm thứ ba chẳng chỗ đéo nào đợi nữa.
- Nghe rõ chưa? Bàng Kiệt rống lên:
Ông giáo ở phòng sáu địa vị lưng chừng, phòng sáu và phòng bảy gần nhau, nên không tiện trở mặt với Bàng Kiệt: - Kiệt ca, tôi chửi vợ tôi, anh giận cái gì?
- Sao không chửi, mày có vợ tốt không biết trân trọng chứ sao, nếu là vợ tao thì nó đã mở tiệm bán nón xanh rồi. Loại phần tử tri thức chúng mày là lũ chó má nhất, bản thân chim chuột bậy bạ, nhưng lại yêu cầu người khác trinh tiết liệt phụ, bề ngoài đạo mạo, bên trong dơ dáy.
Ông giáo hừ một tiếng: - Thôi bỏ, Kiệt ca hôm nay tính khí không tốt, tôi không cãi nhau với anh.
- Quay lại đây. Bàng Kiệt giật tấm ảnh xé làm đôi, ném trả phần ảnh con gái: - Mày không thích thì tao thích, để tao ngắm vài ngày trả mày.
Ông giáo trở mặt luôn, nhưng không dám đánh, chỉ dám chửi, còn chửi bằng tiếng Anh, Bàng Kiệt không hiểu cũng biết người ta chửi mình, vung luôn nắm đấm, hai bên lao vào đánh nhau túi bụi.
Bàng Kiệt là lão nhị phòng 7, đám tiểu đệ liền xông lên trợ lực. Lão đại phòng 6 chẳng muốn ra tay vì ông giáo, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, thế là phất tay cả phòng sáu xông lên.
- Mẹ nó. Lão Đao đang tắm nắng, thấy ồn ào quay sang chửi: - Tao vừa đi là thằng Kiệt phản rồi, lão đại mới không áp nổi nó, đánh nhau thế này quản giáo cấm túc cả lũ mất, các huynh đệ tới tách chúng nó ra đi, đừng để lớn chuyện.
Lão đại phòng mình đã lên tiếng, đám Trương Thắng cũng phải đi theo khuyên giải.
Hai phòng ngót hai chục người đánh nhau, khung cảnh hỗn loạn, Lão Đao vừa đấm bên này đá bên kia vừa hét: - Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau. Nhưng người hắn xô đẩy va chạm, làm Trương Thắng bị xô vào giữa cuộc ẩu đả.
Xung quanh chỉ thấy chân với tay, Trương Thắng đột nhiên phát hiện bất thường, vừa xoay người định xông ra thì hông trúng một đòn đau nhói, đau gập người lại, cắn răng hô: - Đao ca, anh đánh nhầm tôi rồi.
- Đừng đánh nhau. Lão Đao vẫn hò hét, mượn bóng người yểm hộ, tay đấm vào ngực Trương Thắng, tay hắn cầm con dao nhỏ, dùng lưỡi cưa làm ra, miệng hô: - Tiểu Phác, thằng chó, mày làm gì Tiểu Thắng ca thế?
Lần này Trương Thắng đã nhìn thấy con dao kia, trong tích tắc kinh hoàng hiểu ra, giết người giá họa, y muốn tránh nhưng hai bên toàn người không sao tránh được nữa, tuyệt vọng nhìn con dao đâm xuống ngực mình.
- Hự. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trương Thắng trúng cú đấm ngã xuống, con dao mỏng đâm trượt vào vai người đánh y.
- Đm, Lão Đao, tao theo dõi mày lâu rồi, tao biết mày không phải thứ tử tế mà. Chân lão đại đau tới gò má co giật, cười nanh ác: - Chó má, mày nên đổi tên thì hơn, Lão Đao cái chó gì chứ, mày là Lão Cẩu mới đúng, loại chó cắn trộm.
HẾT!