Phiên dịch viên bên cạnh không ngừng đem lời giám đốc Quan nói cho Từ Hải Sinh nghe, Quan Tiệp Thắng nói tiếng Việt, đang lúc nóng giận, nên nói nhanh, nhưng phiên dịch vẫn theo kịp:
- Ông Quan nói, hành vi của anh vô cùng thiếu đạo đức nghề nghiệp, không phù hợp với đạo đức tố chất của một người lãnh đạo. Anh có thể tìm nữ nhân, nhưng không nên có quan hệ tình cảm trái đạo đức với đồng nghiệp, đây là điều vô cùng thiếu đạo đức...
Từ Hải Sinh vắt chân chữ ngũ, mồm thong thả nhả khói, đưa mắt khinh khỉnh nhìn giám đốc Quan, chĩa điếu thuốc về phía phiên dịch viên:
- Chỉ thế thôi à, ông ta không chửi bới gì tôi sao?
Giám đốc Quan căm ghét phẩy tay, xua đi làn khói trôi tới trước mặt, rống lên một tiếng, chẳng cần hiểu tiếng Việt cũng biết ông ta đang chửi bới.
Từ Hải Sinh nhướng mày lên, khẽ gõ bàn:
- Lão ta nói cái gì thế? Nghe chẳng hiểu.
Giám đốc Quan trừng mắt, đập bàn đánh sầm:
- Tôi là cấp trên của anh, anh phải tôn trọng và giữ lễ nghi căn bản, đó là điều cấp dưới phải tuân theo.
Không ngờ câu này lại là tiếng Bắc Kinh chính thống.
Từ Hải Sinh phì cười:
- Oa, ông ta biết nói tiếng phổ thông à, ông biết mà còn kiếm phiên dịch vờ vịt cái gì vậy?
Giám đốc Quan còn chưa kịp nói lại thì Từ Hải Sinh đã đứng dậy, vươn người tới cách bàn tóm lấy cổ áo giám đốc Quan lôi tới, không ngờ chỉ bằng một cánh tay lôi được người ta lên, hai đầu gối giám đốc Quan đập vào bàn đau đớn, quát vào mặt:
- Ông mày chơi bà nội mày đấy, thằng cháu trai.
Chửi xong buông tay.
Quan Tiệp Thắng bị thái độ này làm chết khiếp, đứng đờ đó như tên ngốc.
Từ Hải Sinh búng điếu thuốc vào gạt tàn, chỉnh lại cổ áo, thở dài:
- Tôi vốn đã chán ngấy cái việc mỗi ngày phải tới cái nhà máy nhỏ tẹo này làm việc, chán ngấy cái việc phải nói chuyện với đám ngu xuẩn các người rồi, không khác gì đàn gẩy tai trâu, ngán tới tận cổ rồi, một lũ vô tích sự chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Nói tới đó hiên ngang đi ra cửa nhà ăn, tiêu sái phẩy tay:
- Ông mày không làm nữa, nghỉ việc đây cháu trai.
Nói rồi tung cước đá văng cửa nhà ăn.
Rất nhiều công nhân nhà máy đang xem náo nhiệt, thấy Từ Hải Sinh đi ra liền ngừng nói chuyện, trong nhà máy ông ta được coi là lãnh đạo tốt, thường ngày nho nhã lịch sự, không to tiếng mắng mỏ công nhân, không lên mặt lãnh đạo, cứ nhìn việc ông ta chẳng nề hà gì ngồi hè phố đánh cờ với công nhân mất việc như Trương Thắng rồi, không ngờ hôm nay xảy ra chuyện khôi hài có nhảy xuống Hoàng Hà không gột được vết bẩn.
Từ Hải Sinh thong thả bước đi, chẳng thèm nhìn ai, thái độ như con sói chẳng bận tâm lũ cừu nghĩ cái gì, tới cửa nhà máy còn châm thuốc đợi taxi, bây giờ chiếc Santana của nhà máy không dùng được nữa.
Giám đốc Quan lấy ra cái khăn tay trắng, lau nước bọt bắn lên mặt, đuổi ra ngoài nhà ăn, không thấy Từ Hải Sinh đâu nữa, tức giận tuôn một tràng dài ríu rít như chim hót, mấy vị phó giám đốc khuyên nhủ mãi mới thôi.
Đâu ra thứ lưu manh như thế, không có tố chất, Giám đốc Quan bị Từ Hải Sinh làm mất hết uy nghiêm thường ngày, ai khuyên cũng không ăn thua, tới khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Lộ đứng trong đám đông mới khựng lại, làm bộ làm tịch chỉnh lại cổ áo, lên mặt ông chủ chỉ điểm mấy viên phó giám đốc, trong lúc đó liếc nhìn gương mặt thuần khiết như trang giấy trắng kia, cơn giận tiêu tan rất nhiều, uy phong quay về văn phòng.
Trương Thắng nhìn cảnh Từ Hải Sinh rời đi cũng thấy ái ngại thay ông ta, lòng cứ lấn cấn chuyện này mãi nên bữa cơm không được tập trung, ăn xong đưa Tiểu Lộ về nhà máy, hẹn buổi tối lại đến đón cô.
Trong nhà máy vẫn chưa hết xôn xao, rất nhiều người túm tụm lại một chỗ, còn suy đoán tư thế của Từ Hải Sinh và Chung Tình thế nào, lời nói khó nghe tới mức Trương Thắng cũng phải bực mình.
Bắt xe taxi tới nhà Từ Hải Sinh, nhưng không ngờ ông ta lại không có ở nhà, Trương Thắng do dự một chút bỏ ý định gọi điện cho ông ta, mất việc với ông ta cũng không tổn hại lớn, con người như Từ Hải Sinh ở đâu cũng sẽ sống tốt thôi, vấn đề là thể diện, còn cả Chung Tình nữa...
Đến tối Trương Thắng tới đón Tiểu Lộ, rời nhà máy một đoạn mới hỏi:
- Tiểu Lộ, buổi chiều giám đốc Từ có về nhà máy không?
- Ừm, không, nghe đầu bếp ở nhà ăn nói, giám đốc Từ bị giám đốc Quan mới từ Hong Kong tới gọi vào đập bàn chửi mắng một hồi, cuối cùng giám đốc Từ không nhịn được chửi lại, sau đó đá cửa bỏ đi, nói là tùy nhà máy xử trí, ông ta không thèm làm nữa.
Trương Thắng nhếch miệng, muốn cười mà cười không ra:
- Nói cũng phải, nếu đổi lại là anh mà gặp phải chuyện này cũng không còn mặt mũi ở lại nhà máy nữa, cần gì phải nhịn người ta.
Trịnh Tiểu Lộ chợt dừng bước, giọng nguy hiểm:
- Nếu là... anh?
Trương Thắng rất nhanh miệng sửa sai:
- Khi đó tất nhiên vai nữ chính là em.
Mặt Trịnh Tiểu Lộ phừng một cái, như có lửa đốt, bước nhanh hơn:
- Đáng ghét, chỉ biết lợi dụng cơ hội.
Trương Thắng mặt dầy đuổi theo:
- Cái gì mà lợi dụng chứ, đó là quyền lợi của người chồng, nếu cưới vợ về mà chỉ được nhìn không được ăn, chẳng phải lỗ lớn à?
Tiểu Lộ quay đầu lườm y một cái:
- Mơ đi, ai nói muốn gả cho anh.
Bây giờ là tháng ba hoa đào nở, bên đường tròng từng hàng đào nở đỏ rực cả phố, vừa lúc có cơn gió thổi qua, muôn vàn cánh hoa như cơn mưa phủ lên Tiểu Lộ, phong tình trong một thoáng quay đầu của cô, thần vận còn đẹp hơn hoa đào ba phần.
Trương Thắng nhìn mà tim đập thình thịch, chạy tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
- Gả! Nhất định phải gả! Có em là may mắn nhất cuộc đời anh.
Những lời yêu thương của người trong lòng là thứ mỹ phẩm tốt nhất trên đời, gò má Tiểu Lộ như xoa thứ son động lòng người nhất.
Hai người lặng lẽ nắm tay nhau bước đi, mỗi người theo đuổi một tâm sự riêng, Trương Thắng đang tính làm sao tiến thêm một bước nữa, quan hệ hai người đã thế này rồi mà vẫn chỉ mới nắm tay nắm chân, hôn trộm một lần, Tiểu Lộ có vẻ đặc biệt e thẹn.
- Thật không biết làm sao chị Chung Tình lại cùng giám đốc Từ... Còn nữa không biết ai gọi điện cho chồng chị ấy, chồng chị ấy lái xe tới, mặt vặn vẹo đáng sợ, tuy không làm gì chị ấy, chỉ kéo vào xe rồi đi luôn, nhưng em sợ về nhà chị ấy nhất định bị đánh mất. Ôi thường ngày chị ấy khôn khéo là vậy, sao lại làm chuyện hồ đồ.
Trịnh Tiểu Lộ mặt đầy ưu tư, khi cô gặp chuyện, Chung Tình là người hiếm hoi tới thăm, tâm sự với cô cả tối:
- Nam nhân các anh, bất kể bề ngoài tỏ ra thế nào, trong lòng đều muốn làm Vi Tiểu Bảo.
Trương Thắng bất ngờ quá nỗi, Tiểu Lộ cũng đọc Lộc Đỉnh Ký sao, gặp được đồng đạo rồi, hí hửng nói:
- Vậy em chính là Tiểu Song Nhi.
Song Nhi ông nhu khả ai, có ai không thích? Nhưng Tiểu Lộ không dễ bị phỉnh phờ:
- Vậy ai mới là A Kha xinh đẹp nhất?
Trương Thắng không nghĩ bị vặn lại một câu như thế, cũng may công lực y tăng tiến nhiều:
- Nếu bây giờ là triều Thanh, mà anh lại là Vi Tiểu Bảo, nói không chừng cũng muốn kiếm bảy mỹ nhân về nhà, có điều thời đại này chỉ được một vợ một chồng, cho nên..
- Cho nên làm sao?
- Cho nên... Vây cá và tay gấu không thể có cả được, cho dù thực sự có A Kha trên đời này, anh vẫn chọn Tiểu Song Nhi, vẫn yêu Tiểu Song Nhi nhất.
Trịnh Tiểu Lộ bĩu môi hừm một cái:
- Đáng ghét.
Trương Thắng giang tay hô lên:
- Dỗ được vợ vui rồi, đại công cáo thành, nào, hôn một cái.
Trịnh Tiểu Lộ nghiêng người, giơ tay lên ngăn cản, vừa vặn chặn được cái mặt Trương Thắng đang sán tới, Trương Thắng chu môi hôn lên lòng bàn tay cô, Tiểu Lộ bị ngứa rụt tay lại:
- Ai nói em vui chứ?
- Ô anh dỗ vợ anh kia mà, em nhận làm vợ anh rồi nhé?
Trịnh Tiểu Lộ biết mắc bẫy, lại thấy Trương Thắng nhào tới, sợ y làm bậy giữa đường giữa chợ, co chân chạy, Trương Thắng cười hì hì đuổi theo, hai người vừa chạy vừa giỡn khiến không ít người qua đường hâm mộ...