Trên đường đi Trương Thắng còn chuẩn bị một đống những lời an ủi, không ngờ gặp được Từ Hải Sinh, hoàn toàn không nói ra được, Từ Hải Sinh vẻ mặt bình thản, chẳng giống bộ dạng rầu rĩ của y lúc bị giảm biên chế.
- Anh Từ, hôm nay...
Trương Thắng vừa mới ướm lời, Từ Hải Sinh đã cười xua tay:
- Ài, đừng nhắc tới nó, nói thật tôi đã chán cái nhà máy trì trệ làm ăn tủn mủn đó lâu rồi, chỗ này không giữ người thì ắt có chỗ khác thôi, nếu chẳng phải làm lâu cũng có chút tình cảm với nó thì tôi đi rồi, bây giờ có cơ hội, cũng tốt.
Những lời này nghe không giống nói ra chỉ để giữ thể diện, Trương Thắng nhận ra Từ Hải Sinh toàn thân nhẹ nhõm, thậm chí còn rất vui vẻ.
- Cậu tới thăm tôi, tình cảm này tôi nhận rồi, nhưng không phải lo cho tôi.
Từ Hải Sinh mỉm cười:
- Theo như tính toán của cậu thì phải đợi mấy năm nữa, thế đã tìm được việc gì để làm chưa? Chẳng lẽ cứ ngồi đợi cho qua vậy sao?
Trương Thắng khâm phục Từ Hải Sinh, đọc truyện hay có câu người làm việc lớn cầm được buông được, hôm nay mới thấy, nói ra ông ta còn lời Chung Tình, không ngờ thứ vưu vật như thế lại là tình nhân của ông ta, mình nên lo cho bản thân là hơn:
- Làm sao thế được? Cho dù không vì tiền, tôi cũng phải kiếm việc để làm, ngồi chơi không sẽ ì người ra, xa rời xã hội, thời gian trước tôi tới một vài nhà máy xin làm thợ điện, có điều nhu cầu nghề này không nhiều, không có kết quả.
Từ Hải Sinh giật tóc, chỉ Trương Thắng, bộ dạng hận sắt không thành thép:
- Không có chí khí, không có chí khí, mới hai mấy tuổi đầu, sao thiếu tinh thần xông pha như vậy, làm một cái thợ điện nhỏ nhoi đã thỏa mãn rồi à?
Trương Thắng hơi xấu hổ:
- Đó chỉ là một trong số những phương án thôi, còn một kế hoạch nữa, tôi chuẩn bị bán đi vài mẫu đất lấy tiền vốn, sau đó mở cửa hàng photocopy trước Đh Điện lực, sinh viên trường đó đa phần là người trưởng thành, có cơ sở kinh tế, cần in ấn, giấy bút gì đó, nếu mở cửa hàng ở đó, thu nhập sẽ ổn định.
Từ Hải Sinh vẫn cứ lắc đầu, cười:
- Ừ, mở hàng photocopy ở đó thì nhất định không lỗ được... Có điều, cậu không thấy chuyến làm ăn vừa qua vừa nguy hiểm vừa kích thích sao, đã tham gia vào phi vụ lớn như vậy rồi, giờ cam tâm làm việc tẻ ngắt buồn chán kiếm vài đồng lợi cò con vậy sao?
Trương Thắng cười khổ:
- Anh Từ, tôi đâu có bản lĩnh như anh, thực sự lúc mới được tin thành phố mở khu khai phát, tôi cũng phấn khích lắm, muốn làm nên sự nghiệp thật oanh liệt, nhưng dần dà trấn tĩnh lại, nhìn toàn bộ quá trình, tôi chỉ vô tình gặp được cơ hội thôi. Bây giờ bảo tôi làm, tôi cũng chẳng biết nên làm gì.
- Nói cũng phải, tôi đang đầu tư chứng khoán, tiếc là cậu không có vốn, cái nghề này là phân phối lại tài sản, là nơi giàu nghèo tẩy bài, sáng tạo kỳ tích.
Trương Thắng xua tay, món này nghe thì ngon ăn, nhưng không có kiến thức nhảy vào chỉ có nuôi người ta:
- Cái này tôi không tham gia, tôi vẫn thích cuộc sống nề nếp quy củ hơn.
- Cậu đó, có cả núi vàng lại đi nhặt củi bán, thật kém cỏi.
Từ Hải Sinh dựa người vào lưng ghế, chợt bật cười, sau đó nhìn y chằm chằm:
Trương Thắng bị ánh mắt cổ quái của Từ Hải Sinh nhìn mà sởn gai ốc, lậy trời, đừng nói ông ta thích cả nam lẫn nữ nhé, nghe nói một số tên chơi bời nữ nhân nhiều đâm chán, tâm lý biến thái. Phải nói Trương Thắng bị Từ Hải Sinh làm hư nhiều rồi, ý nghĩ như vậy cũng nảy ra được:
- Anh Từ, anh... anh nhìn tôi như vậy làm gì?
Từ Hải Sinh ve cằm:
- Tôi đang nghĩ, cậu cũng có dáng có vẻ lắm, nếu như thành chủ tịch một công ty thì sẽ như thế nào?
Trương Thắng ngoáy lỗ tai:
- Chủ tịch gì cơ?
- Sao, có hứng thú không?
Trương Thắng ngơ ngẩn:
- Tôi bây giờ làm gì có tiền vốn mà làm ăn? Vả lại... Cũng không có bản lĩnh đó.
Từ Hải Sinh thấy y nói tới tiền vốn trước, mới tới bản lĩnh, tức là còn cơ hội:
- Có ai sinh ra là đã biết tất cả đâu, có ai không sau này học tập mà thành tài? Chu Nguyên Chương mới đầu chỉ là tên chăn trâu, vậy mà cuối cùng lên làm hoàng đế cũng làm không tệ. Hiện giờ khắp đường phố toàn ông chủ tay cầm mobile nói oang oang, vốn là những ai? Có mấy người ăn học tử tế, tôi nói cho cậu biết, có kẻ thậm chí trừ ký tên mình không viết thêm được chữ nào khác, vậy mà người ta làm ông chủ rồi, cậu sợ cái gì? Một tên chân bùn cũng dám hô "Vương, hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống!", vậy mà cậu nghĩ thôi cũng không dám là sao?
Là thanh niên máu nóng, khó chịu nhất là bị người ta khích bác mình kém cỏi, chưa nói Từ Hải Sinh là người rất biết cổ động nhân tâm:
- Anh Từ, anh nói có lý, nhưng tôi lấy đâu ra tiền bây giờ?
- Đất!
Trương Thắng nghi hoặc:
- Anh vẫn cho rằng tôi nên bán đất đi, lấy vốn làm ăn sao? Chỗ đất đó chỉ cần để vài năm là tăng gấp bội, làm ăn chắc gì đã kiếm hơn thế, so với mạo hiểm, sao không đợi?
Từ Hải Sinh cười ha hả:
- Cái thằng nhóc này, giống hệt lúc đánh cờ, luôn luôn tính đường thua trước cửa thắng, rụt rụt rè rè, không biết tiến thủ. Người như vậy sao thành công được? Cậu quên mảnh đất của chúng ta từ đâu mà có à? Tay không, vay tiền, mua đất, bán đất. Bây giờ tay cậu có đất, muốn dùng chiêu mượn gà đẻ trứng dễ như trở bàn tay, có cần tôi chỉ điểm vài chiêu không?
Trương Thắng chăm chú gật đầu:
- Anh nói đi.
- Cậu chỉ nhìn thấy đất tăng giá nên ngồi đợi, tư duy bị giam cầm ở đó, không nghĩ rằng nó chính là vốn liếng, dùng tiền sinh tiền mới là cách kiếm tiền tốt nhất trên đời này, mới là một thương nhân thành công.
Lúc này Từ Hải Sinh đã quyết định lôi kéo Trương Thắng vào kế hoạch ông ta đang mưu tính, vừa có thể nói là lợi dụng, cũng có thể coi là nâng đỡ, hoàn toàn không có ý định hãm hại Trương Thắng.
Nhưng loại tham dự này chỉ có giới hạn, với lịch luyện bây giờ của Trương Thắng, để y làm hồ sơ giả lừa vay vốn, mạo hiểm mua đất đã là cùng lắm mới làm, nếu biết chiêu số tay không bắt sói của mình, y không sợ co cẳng chạy mới lạ, cho nên Từ Hải Sinh chỉ để Trương Thắng thấy một góc của tảng băng chìm thôi.
Thấy Trương Thắng nghe tới nhập thần, Từ Hải Sinh mới tiếp tục giải thích:
- Muốn mưu lợi lớn nhất, không phải là ngồi đợi đất tăng giá đem bán, mà chúng ta trực tiếp mở công ty tự làm.
- Nhưng tài chính khởi động từ đâu ra? Làm sao mới có thể chắc chắn chỉ lỗ không lãi.
- Tôi trả lời câu hỏi đầu của cậu trước, liên quan tới tài chính khởi động, chính là ở đất của chúng ta. Giờ Kiều Tây đã là khu khai phát, các hạng chính sách đang ngả về phía đó, ngân hàng tất nhiên cũng nới lỏng điều kiện vay vốn, để nâng đỡ nâng đỡ tân khu phát triển. Vì thế chúng ta có thể lấy đất thế chấp vay vốn làm tiền khởi động, tức là chúng ta không bán đi một mẫu nào cả vẫn có tiền. Số tiền đi vay đó một phần dùng để trả nợ, phần dư để xây dựng nhà máy.
- Hiện giờ xây dựng nhà xưởng đều là phía xây dựng ứng ra phần lớn trước, cho nên chúng ta chỉ cần chỉ ra một phần tiền nhỏ là có thể khởi động kế hoạch. Như thế đợi nhà xưởng xây xong, chúng ta lại lấy nó thế chấp vay khoản tiền thứ hai. Số tiền này dùng để chi trả tiền xây dựng, đồng thời ký hợp đồng phía xây dựng tiếp tục khai phát mảnh đất thứ hai, vẫn chỉ trả trước phần nhỏ.
- Xoay vần như thế, chúng ta đã có tài chính khá dư dả rồi, nhà xưởng xây xong cho thuê hoặc đem bán đều có thể mang về khoản thu nhập lớn. Mảnh đất lớn như vậy, chúng ta tự dùng là không thể tiêu hóa hết, đại bộ phận đem thao tác như thế, giữ lại mảnh đất nhỏ thành lập một xí nghiệp, sau đó dùng khoản vay thế chấp mua máy móc thiết bị, lại dùng chính máy móc thiết bị đem thế chấp, cứ như vậy tiền không bao giờ dứt.
Từ Hải Sinh búng tay cái tách:
- Mượn gà đẻ trứng, lấy trứng sinh gà! Vấn đề tài chính khởi động sẽ được giải quyết hoàn mỹ.