Vương Thành không thể nói sự thật được, đành đâm lao phải theo lao, nếu không mẹ Vương mà biết thì cậu chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, cho nên cậu quyết định chôn sâu sự thật vào trong lòng.
Cách ăn cua rất được chú ý, dùng hai chữ để hình dung thì là phiền phức, dùng bốn chữ thì là vô cùng phiền phức, nhưng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của những người ham ăn với nó, lại vì rất đắt nên nhiều người dù biết là phiền vẫn thích ăn cua. Nhưng đúng thật là cua rất ngon, đặc biệt gạch cua càng thơm mềm ngon miệng.
Năm con cua thì Vương Thành ăn mất hai, còn lại ba con thì ba mẹ cậu và Chử Diệc Phong mỗi người một con, mẹ Vương mua năm con không phải vì năm con sẽ rẻ hơn, mà là muốn để Chử Diệc Phong ăn hai con. Lúc Vương Thành vươn tay lấy con cuối cùng còn bị mẹ Vương đập một cái nữa, sau cùng vẫn là Chử Diệc Phong nhường cho cậu ăn.
Vương Thành thấy rất rõ, khi cậu cầm con cua thứ năm, ánh mắt ba mẹ nhìn cậu như là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Vui vẻ ăn xong bữa tối, Vương Thành và mẹ Vương cùng dọn bát đũa, Chử Diệc Phong và ba Vương thì đi đến phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, Vương Thành mới nhìn có chút chút đã bị mẹ Vương véo tai kéo vào phòng bếp, đau đến nỗi mặt cậu nhăn tít lại, không biết mẹ Vương lại giận gì, lúc còn nhỏ thường xuyên bị véo tai, cảm giác này đến giờ vẫn khắc sâu ấn tượng.
"Mẹ, sao mẹ lại véo tai con?".
"Lúc nãy khi ăn cơm con làm gì thế hả, vậy mà còn dám hỏi sao mẹ véo tai con". Mẹ Vương thấy cậu không biết hối cải, càng nghĩ càng giận, bị cậu làm mất mặt hết rồi.
Vương Thành đau trứng, quả nhiên mẹ Vương vẫn còn nhớ chuyện cậu ăn hai con cua, không phải Chử Diệc Phong cũng nhường cho cậu ăn sao, thân là mẹ cậu vậy mà lại ghét bỏ con mình ăn nhiều, đó vốn là của cậu được không, chỉ là... có khổ không nói được a, "Được rồi được rồi, con biết sai rồi, cam đoan với tổ chức là không có lần sau nữa".
"Thật sao?".
"Lấy nhân cách ra đảm bảo!".
Vốn mẹ Vương định tin, nhưng nghe lời này của cậu lại nghi ngờ, "Con trai, con có nhân cách sao?".
Vương Thành: "...".
Thời gian trong mùa đông trôi khá nhanh, còn chưa đến sáu giờ mà bầu trời đã gần đen đi, không còn thấy mặt trời nữa, Vương Thành rửa bát đến sáu rưỡi, bỗng có một bông tuyết bay qua cửa sổ đang mở rộng trước mặt, giật mình nhìn kỹ mới thấy đúng là tuyết thật.
Thành phố Sơn Hải thường không có tuyết rơi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có, năm nay sớm hơn nửa tháng so với năm trước, đây là trận tuyết đầu mùa của Sơn Hải năm nay.
"Mẹ, mẹ xem kìa, tuyết rơi rồi". Vương Thành nói với mẹ Vương đang quay lưng về phía cậu.
Mẹ Vương đi đến nhìn, "Đúng là tuyết rơi thật, chắc đêm nay sẽ lạnh hơn, buổi tối thêm chăn cho con".
"Không cần đâu mẹ, nhiệt độ này bình thường thôi, con không sợ lạnh". Vương Thành lắc đầu nói, đỉnh núi trước đây cậu ở còn lạnh hơn nơi này, lúc đó dù tuyết rơi, cậu vẫn chỉ có một cái chăn thôi, nên cậu không sợ lạnh.
"Vậy được rồi, tối mà thấy lạnh thì đến tủ mà lấy, ở đó còn có mấy cái chăn đã phơi nắng lúc trước". Mẹ Vương nghe cậu nói vậy cũng không ép, con trai lớn rồi cũng biết chăm sóc mình.
Hai ngườn dọn dẹp xong đi ra phòng bếp, ba Vương và Chử Diệc Phong vẫn đang còn nói chuyện phiếm trong phòng khách.
Mẹ Vương đi đến, ba Vương còn chưa nói xong, đợi một lúc không nhịn được nữa ngắt lời ông, "Ba nó à, ông còn định nói chuyện đến lúc nào nữa, biết bây giờ mấy giờ rồi không? Tuyết đã rơi rồi, ông còn nói thêm nữa sẽ làm chậm trễ thời giờ của Chử tiên sinh mất, cậu ấy về nhà sao đây?".
"Tuyết rơi à?". Ba Vương nhìn ngoài cửa, quả nhiền tuyết bay đầy trời, một màu trắng xóa, được ngọn đèn chiếu đến có thể thấy rất rõ, "Có sao đâu, nếu Chử tiên sinh không ngại thì ở đây một đêm đi, không phải là còn phòng sao? Mai hẵng đi cũng được".
"Cháu sợ sẽ quấy rầy mọi người". Chử Diệc Phong nói.
"Không có đâu, cậu là ân nhân của nhà chúng tôi, nói gì mà quấy rầy chứ, cậu ở lại thì tôi, Thành Thành và mẹ nó đều rất vui, bà nói xem có đúng không?". Ba Vương kích động nói với mẹ Vương, mong được vợ mình ủng hộ.
Nhưng mẹ Vương chưa từng nghĩ đến sẽ giữ người ở lại một đêm, chỉ là ba nó đã nói vậy, chẳng lẽ bà còn nói khác được sao? Lúc sáng người ta mới giúp con mình, lúc này mà từ chối thì không phải là vong ơn phụ nghĩa sao.
Vương Thành không ngờ chỉ mấy phút mà Chử Diệc Phong đã thành công được ba mẹ cậu đồng ý giữ lại, muốn ngăn cũng còn không kịp nữa.
Ba Vương mà nhiệt tình lên thì người nhà cũng không chống được.
Bởi vì Chử Diệc Phong không mang quần áo để thay, cho nên ông đưa một bộ đồ ngủ của con cả cho anh, đồ đó là của Vương Ninh An, trước kia lúc về với Vương Thành đã mang về, chỉ mặc có một lần thì thấy lớn hơn một cỡ nên vẫn cất đi, vừa lúc cho Chử Diệc Phong mặc.
"Ông chủ Chử, anh cố ý muốn ở lại là có mưu đồ gì?". Vương Thành nhân lúc ba mẹ cậu về phòng liền đi vào phòng anh cả chất vất anh, nếu Chử Diệc Phong không muốn ở lại thì dù ba cậu có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng được gì.
"Em đã cố gắng để giúp anh được người nhà chấp nhận như vậy, thì tất nhiên anh cũng phải bỏ sức ra mới đúng". Chử Diệc Phong ngồi trên mép giường, bên tay là bộ đồ ngủ mà ba Vương lấy ra, hành động hôm nay của Vương Thành anh đều thấy hết, nếu anh không làm gì thì chẳng phải đã lãng phí tấm lòng của người yêu anh sao?
"Anh nói nhỏ thôi". Vương Thành nhào đến che miệng anh lại, ở nhà cậu mà dám nói những lời này, cách âm nhà cậu cũng không tốt, bị ba mẹ nghe được thì thảm mất.
Chử Diệc Phong cười cười, nghe thấy tiếng cửa mở, Vương Thành liền buông Chử Diệc Phong ra, sau đó làm bộ kéo anh đi tắm. Phòng tắm nhà cậu không thể hiện đại như trong căn hộ kia được, nhưng cũng rất sạch sẽ, lúc trước còn cân nhắc là toàn người lớn trong nhà, trước đây phòng tắm rất nhỏ, cho nên lần này đã xây phòng tắm lớn hơn, có thể ngâm bồn nữa.
Ba Vương thấy con mình không thờ ơ với khách thì rất vừa lòng, dặn dò mấy câu rồi về phòng.
Ông vừa đi, Vương Thành lập tức lộ vẻ hung ác, "Ông chủ Chử, đêm nay anh ngoan ngoãn cho em, nếu anh còn muốn chúng ta có thể tiếp tục".
Nói xong lời này cậu liền về phòng.
Chử Diệc Phong tắm khá nhanh, trời lạnh cũng không nên tắm lâu. Chờ đến khi anh tắm xong đi ra, thì Vương Thành đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Vương Thành nhìn anh, cũng không ngồi dậy, "Phòng anh bên cạnh đấy, nói trước cho anh biết, đó là phòng anh cả em, đồ bên trong không thể đụng vào, anh cả em có bệnh sạch sẽ, anh ấy không thích người khác đụng vào đồ của mình, dù là người nhà cũng không được".
Chử Diệc Phong đóng cửa lại đi đến.
Vương Thành lập tức nhảy dựng lên, giọng đè thấp xuống: "Đêm nay anh đừng mơ ngủ ở chỗ em, buổi tối có thể ba mẹ em sẽ dậy đi vệ sinh, nếu họ không thấy anh ở trong phòng anh cả em thì chắc chắn sẽ nghi ngờ.
"Phòng hơi bẩn". Chử Diệc Phong như không thấy phản ứng của cậu.
"Bẩn?". Vương Thành nghi ngờ, cậu nhớ mẹ thỉnh thoảng sẽ đi quét phòng anh cả, hơn nữa nếu đã đồng ý để anh ngủ trong phòng đó thì không bẩn mới đúng chứ.
Chử Diệc Phong nói: "Anh cũng mắc bệnh sạch sẽ".
"Sao em không biết?". Vương Thành không tin.
"Bình thường trong nhà đều có chị Lưu đúng giờ quét dọn, vẫn luôn rất sạch sẽ, tất nhiên là em không biết rồi".
Giải thích của anh cũng hợp lý, Vương Thành trèo xuống giường nói: "Em đi xem thử".
Chắc là do tiếng hơi to, Vương Thành vừa ra cửa đã thấy ba Vương đi ra, thấy hai người đứng ở cửa thì rất ngạc nhiên, "Sao đều đứng ở đây thế, có chuyện gì à?".
Ba Vương một vẻ "có phải con không chu đáo với khách của ba không", Vương Thành muốn mặc kệ cũng khó, đành giải thích: "Ba, ông chủ Chử có bệnh sạch sẽ, con đang định đi xem phòng anh cả có sạch không".
"Bệnh sạch sẽ à, anh cả con cũng vậy, vậy thì gay rồi, gần đây mẹ con khá bận nên hình như chỉ quét vào sáng hôm qua, muộn thế này mà quét dọn cũng phiền lắm, con cũng tắm xong rồi, hay là để Chử tiên sinh ngủ trong phòng con một đêm đi? Chử tiên sinh không ngại chứ?". Quét hơn một ngày trước thực ra rất bình thường, nhưng với người mắc bệnh sạch sẽ thì cũng là chuyện không thể chịu được.
"Không đâu ạ". Chử Diệc Phong đáp rất nhanh.
Người này là ba ruột của cậu thật sao, đẩy con trai vào hố lửa nhanh quá, ăn ý với Chử Diệc Phong đến nỗi cậu muốn khóc mù mắt rồi, Vương Thành đã có thể tưởng tượng được ngày sau ba Vương biết sự thật nhớ lại chuyện hôm nay sẽ hối hận thế nào.
Ba Vương lo con trai sẽ không chịu, cho nên đứng ở cửa chờ đến khi Chử Diệc Phong vào phòng cậu mới thôi, vừa lòng quay về phòng.
Vương Thành khóa cửa, xoay người kéo tay áo lên.