Vì phía đông núi Phượng Hà quá nguy hiểm, nên có rất ít thôn dân sẽ đi đến đó, bọn họ không giống Vương Thành từ nhỏ đã sống trên núi Phượng Hà, dường như đã coi núi Phượng Hà thành nhà của mình.
Trong huyện Thạch Tuyền, ngoại trừ lão hòa thượng đã qua đời, thì Vương Thành có thể xem như là người duy nhất nắm rõ núi Phượng Hà như lòng bàn tay.
Chử Diệc Phong để cậu dẫn đường, cậu liền chọn một con đường thích hợp đi nhất, đó là đường cậu thường đi, cây cối rất rậm rạp, nhưng có dấu hiệu trước đây cậu để lại.
Bây giờ đang là ban ngày, trời sáng trong, ánh nắng trên đỉnh đầu rất chói mắt, nhưng ánh nắng lại bị lá cây sum suê che hết, ánh sáng không vào được, hai người vừa vào rừng, tầm mắt lập tức tối lại.
"Ông chủ, cầm tay tôi." Vương Thành lo ông chủ sẽ không quen, chủ động đưa tay cho anh.
Chử Diệc Phong nhìn chằm chằm bàn tay cậu đưa đến, người sau căn bản không nhận ra có gì khác thường, chỉ cho là anh không thích ứng với ánh sáng ở đây, qua vài giây, anh vươn tay phải ra.
Tay Vương Thành có hơi thô ráp, đặc biệt là lòng bàn tay, nơi này thô ráp nhiều nhất, giống như hàng năm đều cầm cái gì vậy, vết chai rất dày, nói tóm lại, đây là một bàn tay không thu hút lại rất bình thường, anh thầm đánh giá tay Vương Thành, lại không biết người sau cũng thất thần một lúc.
Tay ông chủ rất ấm áp, nhưng cậu vẫn luôn cho rằng ông chủ là một người có tiền sống an nhàn sung sướng, hai tay chắc chắn sẽ rất mềm mại, nhưng không ngờ cậu lại đoán sai, bàn tay trong tay cậu quả thực thon dài, nhưng lòng bàn tay cũng đầy vết chai, cậu nhịn lắm mới không dùng tay ma sát tay người nọ xem có phải thật sự có vết chai hay không.
Hai người cầm tay nhau đi lên, cuối cùng cũng đến một nơi có địa thế khá bằng phẳng.
Lá cây trên đỉnh đầu vẫn cứ rậm rạp, nhưng đã thưa thớt hơn nơi đi qua trước đó không ít, ánh nắng loang lổ xuyên qua khe hở tiến vào, tầm mắt cũng sáng hơn rất nhiều.
"Chỗ này trước đây tôi đã tìm được, từ nơi này có thể thấy một ít thực vật gần đây, cây cối nơi này hầu hết đều đã hơn trăm tuổi, thậm chí một bộ phận đã mấy trăm năm, mảnh rừng rậm này được bảo tồn khá đầy đủ, loại cây cũng khá quý, ví dụ như thông đuôi ngực, cây phong hương, phong đinh ba, thanh long mộc vân vân, chặt đi thì rất đáng tiếc [1]."
Chử Diệc Phong không tỏ thái độ gì, anh đến hòa đá bên cạnh, sườn dốc phía dưới không quá dốc, ánh sáng tuy vẫn âm u, nhưng quả thật thấy không ít cây cối cao lớn, đặc biệt càng vào sâu thì cây cối lại càng thô to hơn.
"Cậu vừa nói gì?"
"Tôi nói nơi này là chỗ trước đây tôi..."
"Hai câu sau cùng."
Vương Thành tự hỏi một lúc, "Thông đuôi ngựa?"
"Tiếp."
"...Cây phong hương, phong đinh ba, thanh long mộc vân vân, chặt đi thì rất đáng tiếc."
"Đúng là rất đáng tiếc."
"..." Vương Thành cảm thấy đây là hành vi không đạo đức, ông chủ nếu muốn nói tiếp những lời này thì ngay lúc cậu nói xong tiếp luôn đi, cần gì phải để cậu phải lặp lại một lần, suýt nữa cho là ông chủ đang kiểm tra trí nhớ của cậu.
Đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng sột soạt, tiếng cũng không lớn, nhưng rất dễ bị lầm tưởng là tiếng lá cây ma sát vào nhau, nhưng rừng rậm quá yên tĩnh nên hai người lập tức chú ý ngay, ngẩng đầu liền thấy có một thứ đen như mực rớt xuống, bẹp một cái ngã dưới chân hai người, vật nhỏ kia hình như bị trật chân, đứng lên xiêu xiêu vẹo vẹo lại lảo đảo một lúc.
"Heo ngốc." Vương Thành ngồi xổm xuống, buồn cười nhìn cục tròn này.
"Đây là heo sao?" Chử Diệc Phong nhìn Vương Thành ôm nó lên, phát hiện là con heo nhỏ hơn heo bình thường rất nhiều, bề ngoài lại không khác heo bình thường lắm.
"Đây là heo mini, hoang dã, nửa năm trước tôi phát hiện nó ở đây, tính rất dã, thích chạy tới chạy lui, động tác linh hoạt rất khó bắt, cũng không biết lớn lên thế nào, nơi này động vật hoang dã có không ít, không bị ăn là rất may mắn." Vương Thành chẹp chẹp lưỡi, nghe nói loại heo này cũng được gọi là heo thơm [2], còn có thể nướng lên ăn, thịt heo hoang dã khá là mỹ vị, heo mini còn đang giãy dụa trong lòng cậu, Vương Thành vỗ vỗ mông nó, bị trật chân mà còn lộn xộn.
"Cậu muốn nuôi nó?" Chử Diệc Phong nhìn tư thế của cậu, rõ ràng là chuẩn bị đem con heo này về.
"Nó bị thương, không mang nó về băng bó thì không sống được bao lâu, nhưng nuôi nó thì không có khả năng lắm, ngày mai tôi phải lên ở thành phố rồi đi làm, số lần về nhà sợ sẽ không nhiều, chăm sóc không được nó, ba mẹ tôi và em gái đều rất bận... Ừm, hình như cũng cần nơi dưỡng thương." Vương Thành nói xong câu cuối liền lộ vẻ buồn rầu, mới đầu cậu không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ mới phát hiện vấn đề rất lớn, đừng nói nuôi nó, chỗ để nó dưỡng thương cũng không có.
"Cậu đã tìm được chỗ ở?" Chử Diệc Phong nói câu không liên quan.
Vương Thành lại hiểu ý câu này, "Anh trai tôi có một căn hộ ở thành phố, ba mẹ tôi bảo tôi đến ở cùng anh ấy, nhưng anh trai tôi không thích động vật nhỏ, con heo này chắc chắn là không thể đi cùng tôi vào thành phố được."
"Sao không tự mình thuê một phòng trọ?"
"Có tiền cũng không thể lãng phí như vậy, có chỗ ở rồi làm gì mà phải thuê phòng trọ nữa." Vương Thành biết anh đang nói đến số tiền kia, sau khi bán núi Phượng Hà, cậu đã giàu đến nỗi bác cả bác hai cũng kém hơn, nhưng số tiền kia cậu không muốn dùng vào việc không cần thiết, nhưng nguyên nhân chính là như cậu nói, trừ khi sau này anh cả quen bạn gái, cậu mới dọn ra ngoài tự mình thuê một phòng.
Thêm một con heo, hai người không đi thêm nữa, trực tiếp quay lại đường cũ.
[1] Cây thông đuôi ngựa: Thông đuôi ngựa hay thông mã vĩ (danh pháp hai phần: Pinus massoniana Lamb, 1803, thuộc họ Thông (Pinaceae), ngành Thông (Pinophyta). Là loài cây nhập nội từ Trung Quốc.
Cây phong hương: còn gọi là sau trắng, sâu trắng, sau sau, bạch giao, bạch giao hương, cây thau, trao, chao, cổ yếm, sâu cước, chà phai, mâng deng (tên khoa học: Liquidambar formosana), là một loài thực vật thuộc họ Tô hạp. Loài này được Henry Fletcher Hance miêu tả khoa học đầu tiên năm 1866.
Cây phong hương phân bố tại Hàn Quốc, Trung Quốc (Hoa Trung, Hoa Nam), Đài Loan, bắc Việt Nam, Lào. Tại Việt Nam, cây phong hương có ở các tỉnh phía bắc như Quảng Ninh, Lạng Sơn, Hà Tây, Hòa Bình... Bộ phận dùng làm thuốc là quả (lộ lộ thông), lá (phong hương diệp), rễ (phong hương căn), nhựa (phong hương chi). Ngọn lá non ăn được. Lá chứa nhiều tanin. Quả chứa axit liquidamric, axit liquidamric lacton, axit beturonic. Nhựa có chứa tinh dầu.
Phong đinh ba: Phong đinh ba (danh pháp hai phần: Acer buergerianum, phong tam giác tiếng Trung: 三角枫 san jiao feng)) là một loài thực vật trong chi Phong. Đây là loài bản địa đông Trung Hoa (từ Sơn Đông đến phía tây tận đông nam Cam Túc, phía nam đến Quảng Đông và tây nam đến Tứ Xuyên và Đài Loan. Loài này được Miq. miêu tả khoa học đầu tiên năm 1865.
Thanh long mộc: Là Dáng hương mắt chim (giáng hương mắt chim) hay giáng hương Ấn, gióc, huỳnh bá rừng, có danh pháp khoa học là Pterocarpus indicus. Đây là một loài cây thuộc họ Đậu, là loài bản địa của Đông Nam Á, bắc Châu Úc và các đảo tây Thái Bình Dương, cụ thể gồm Campuchia, cực nam Trung Quốc, Đông Timor, Indonesia, Malaysia, Papua New Guinea, Philippin, quần đảo Ryukyu, quần đảo Solomon, Thái Lan và Việt Nam.
[2] Heo thơm: Là loại heo có kích thước nhỏ, thịt rất tươi ngon, nổi tiếng ở Trung Quốc. Heo thơm còn có tên là heo mini. Heo đực sáu tháng có cân nặng khoảng 14.2 kg, dài khoảng 65 cm, cao 33 cm. Heo cái tám tháng nặng 30 kg, dài 70 cm, cao 47 cm.