Cho dù biết mấy người đó mình không đắc tội được, vẫn có mấy người xì xầm oán giận mấy câu, chỉ là không dám để người khác nghe được thôi. Khoảng chừng sáu giờ hai lăm phút, người đề nghị tổ chức buổi họp lớp cuối cùng đã đến.
Vương Thành không hề bất ngờ khi thấy Tống Viện Viện được một đám người vây quanh đi đến, trong lớp 12-1 thì Tống Viện Viện là người có tiền nhất, lúc trước cô ta vì sao lại có thể cô lập được Vương Thành chứ, đơn giản chỉ là dựa vào việc trong nhà lắm tiền thôi. Chỉ là khiến cậu kinh ngạc chính là tuy nhà Tống Viện Viện có tiền, nhưng có thể mời mấy chục người đến khách sạn Kim Đính thì không thể nào. Hôm nay nhìn thấy người đàn ông đi cùng Tống Viện Viện, rốt cục thì cậu đã hiểu, người vung tiền thực sự chỉ sợ chính là người này.
"Người đàn ông kia là bạn trai Tống Viện Viện, tên là Chương Vũ, nghe nói anh ta là con trai của tổng giám đốc Chương khách sạn Kim Đính". Đông Dương Dương biết cậu và Hoàng Đồng An đều không biết người nọ, liền chủ động nói ra.
"Tôi nói mà, với khả năng của Tống Viện Viện sao có thể bao cả phòng riêng của khách sạn Kim Đính chứ, thì ra là câu được một tên ngốc, đi cửa sau, khó trách lại đắc ý như vậy". Hoàng Đồng An bắt chéo chân, một vẻ tùy tiện không thèm đặt Tống Viện Viện vào mắt.
Mọi người đều biết hắn không có thiện cảm gì với Tống Viện Viện, lúc học cấp ba vì chuyện cô ta xui khiến mọi người cô lập Vương Thành mà làm ầm ĩ trong lớp bọn họ, làm mất mặt Tống Viện Viện trước mặt nhiều người, từ đó hai người liền kết thù, mỗi lần gặp mặt đều mặt nặng mày nhẹ, nhưng mà hầu như đều là Tống Viện Viện bị Hoàng Đồng An chọc cho tức điên.
"Vương Thành, bảy năm không gặp thay đổi không ít nhỉ, cái đầu trọc cũng mọc cỏ rồi". Tống Viện Viện khoác tay Chương Vũ đi đến, bảy năm sau cô ta càng xinh đẹp hơn, khuôn mặt thêm phần trưởng thành, nhưng tính cách cũng càng khiến người ta chán ghét hơn, chẳng có chút tiến bộ nào.
Vương Thành dựa vào sô pha, cũng bắt chéo chân như Hoàng Đồng An, nhưng tư thế của cậu lại tiêu sái tùy ý hơn, người vốn đã đẹp trai lại thêm phần lãnh khốc đẹp mắt. Có mấy cô gái ngồi ở đối diện vẫn luôn nhìn sang đây, bóng trong mắt không phải là cậu thì chính là Hoàng Đồng An.
"Cũng tạm thôi, không so với cô được, tính tình càng ngày càng đáng ghét theo độ tuổi".
"Ha ha". Hoàng Đồng An bá cổ Vương Thành, "Vương Thành, sao cậu vẫn thích nói thật như xưa vậy, nhưng tôi thích".
"Cậu!". Tống Viện Viện nổi giận.
"Thôi thôi, mọi người gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, ân oán trước đây đừng so đo nữa, để nó qua đi, không phải nói ăn cơm sao, sắp bảy giờ rồi". Một chàng trai trong số bọn họ bỗng đứng lên, cậu ta là Mã Tùng, lớp trưởng lớp 12-1 năm đó, cũng là người phụ trách việc liên lạc lần này, mà thực ra cũng vốn do cậu ta phụ trách. Trước đây cậu ta là người ủng hộ trung thành của Tống Viện Viện, nhưng khi tuổi thêm dần, lại không còn vô tri như trước nữa, ngược lại thêm mấy phần khéo đưa đẩy.
"Bổn tiểu thư không thèm so đo với cái loại thô lỗ này". Tống Viện Viện tự biết không nói lại được Vương Thành, liền đi xuống theo bậc thang mà Mã Tùng kê cho, xoay người đối mặt với bạn trai Chương Vũ thì nét mặt thay đổi ngay, như chim nhỏ nép vào người đầy quyến rũ, chờ đến khi đi xa liền nói xấu Vương Thành với bạn trai cô ta.
"Honey, anh thấy rồi đấy, cái tên Vương Thành này đúng là đáng ghét, lúc trước đúng là mắt em bị mù mới để ý đến cậu ta, bây giờ em rất hối hận".
Chương Vũ chỉ cười cười, không nói gì hết.
Tống Viện Viện biết không thể nói nhiều về người đàn ông khác trước mặt bạn trai, nên rất thức thời dừng lại, chuyển sang chuyện khác.
Bởi vì Tống Viện Viện đến muộn, nên bọn họ ăn bữa tối chậm hơn nửa tiếng đồng hồ, nhà hàng của khách sạn Kim Đính rất đắt đỏ, nếu trong nhà không có tiền thì không vào ăn được, còn muốn gánh phần của mấy chục người nữa, nhưng Tống Viện Viện nếu dám mời thì chắc chắn sẽ không tự đánh mặt mình. Vốn Tống Viện Viện muốn mời mọi người vào nhà hàng ăn, nhưng Chương Vũ nói trong đó không có nhiều vị trí như vậy, cho nên đặt một phòng riêng trên tầng hai, Tống Viện Viện vui mừng khen Chương Vũ thật săn sóc, hai người hầu của cô ta cũng khen cô ta đã tìm được một người đàn ông tốt.
Vương Thành đi phía sau nghe được lời bọn họ nói, cậu thì lại thấy có thể Chương Vũ lo là lần đầu tiên bọn họ đến đây ăn sẽ làm xấu mặt trước mặt mọi người.
Phòng riêng đủ để trăm người ngồi, trong đó có mười lăm chiếc bàn lớn, một bàn tròn có thể ngồi tám người, Vương Thành vừa ngồi xuống, Hoàng Đồng An và Đông Dương Dương liền ngồi ở bên trái và bên phải cậu, cứ như đã hẹn trước vậy, thấy Vương Thành nhìn, Hoàng Đồng An liền giải thích.
"Khó lắm chúng ta mới gặp lại nhau, tôi muốn tâm sự với cậu nhiều hơn".
"Đúng vậy, ít ra cũng phải biết cậu sống có tốt không". Đông Dương Dương cũng hùa theo.
Vương Thành nói: "Các cậu thấy tôi có giống sống không tốt sao?".
Hai người nhìn cậu từ trên xuống dưới, khác không nói chứ sắc mặt thì rất thoải mái, "Đúng là không giống".
"Bảy năm nay rốt cuộc cậu đã làm gì vậy? Chẳng có chút tin tức nào cả, có còn xem chúng tôi là anh em nữa không". Hoàng Đồng An vẫn luôn nhớ mãi chuyện này.
"Tôi hả, về nhà làm hòa thượng".
"Lừa ai chứ, bây giờ còn ai chạy đi làm hòa thượng nữa!". Hoàng Đồng An lộ vẻ không tin. Khó lắm Vương Thành mới thành thật một lần, hai người ai cũng không tin hết. "Cậu đừng nói chứ, hòa thượng thực ra là một cái nghề không tồi, như mấy chùa miếu lớn đó, không phải có sinh viên tranh nhau vào sao, hơn nữa tiền lương còn cao hơn dân đi làm nữa".
"Đồng An, Vương Thành nói cũng đúng đó, trước đây tôi có thấy tin này trên TV rồi". Đông Dương Dương nói.
Hoàng Đồng An nguýt cậu, vẫn nửa tin nửa ngờ, "Vậy sao cậu không làm hòa thượng tiếp đi?".
"Lão hòa thượng mất rồi, chỉ có mình tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên tôi hoàn tục, sao, có phải bị vẻ đẹp trai của tôi làm lóa mắt không?". Vương Thành cười xấu xa sờ cằm.
"Đồ tự kỷ, vậy sau khi hoàn tục cậu làm gì, không phải đi rửa bát thuê thật đấy chứ?".
"Không phải, chỉ là nhận thầu hai ngọn núi, chuẩn bị làm ông chủ nhỏ, gây dựng sự nghiệp nho nhỏ thôi, không thể so với người khác làm chuyện lớn được".
"Làm ông chủ cũng không tệ, tốt hơn làm thuê cho người khác, không cần nhịn nhục cấp trên". Đông Dương Dương rất đồng cảm, bây giờ những thứ cậu ta đang có là tự mình lăn lộn liều mạng từng bước một, cho dù cậu ta mồm miệng khéo léo thế nào, thì cũng từng phải nhịn nhục cấp trên.
"Các cậu thì tự do rồi, bây giờ tôi vẫn đang chịu trói buộc của nhà đây". Hoàng Đồng An hâm mộ nói, nhà hắn có tiền, hắn lại là con trai duy nhất, trọng trách phải gánh vác không nhỏ, bây giờ mới hai lăm đã có người ép hắn kết hôn rồi.
Lúc ba người nói chuyện phiếm, đồ ăn đã được đưa lên, từng món từng món được trang trí tinh xảo, còn tỏa ra mùi thơm và hơi nóng, con sâu tham ăn trong bụng cũng được gọi ra, mọi người sớm đã đói đến nỗi bụng kêu rột rột rồi, không mời mọc gì nữa dùng bữa luôn, đồ ăn của khách sạn năm sao đúng là rất ngon, Vương Thành ăn mấy miếng, tiêu chuẩn của đầu bếp cao cấp đúng là cao thật.
"Vương Thành, nào, cạn một ly với tôi, là anh em thì phải uống đó, xem như là ly rượu đầu tiên vì chúng ta xa nhau đã lâu mới gặp". Hoàng Đồng An rót hai ly rượu, đưa một ly cho Vương Thành.
Bây giờ Vương Thành thấy rượu đã nghĩ đến lần trước cậu uống say nổi điên hôn Chử Diệc Phong, cậu đã không chỉ một lần thấy may mắn vì tửu lượng của mình, một ly thôi mà, cậu còn chưa say được. "Uống thì uống, cạn".
Những người khác thấy thế cũng ào ào giơ ly lên, không có mấy lời khó chịu gì thì không khí vẫn rất náo nhiệt, một lúc sau, bạn trai Tống Viện Viện là Chương Vũ bỗng đứng lên, cầm một ly đến trước mặt Vương Thành, nụ cười không giả chút nào.
"Chắc anh đã nghe về tôi rồi, tôi tên là Chương Vũ, là bạn trai của Viện Viện, thường nghe được tên anh trong lời của cô ấy nên rất tò mò về anh, hôm nay gặp được quả nhiên là một người thú vị, nếu không để ý thì chúng ta kết bạn đi".
Hành động của anh ta khiến mọi người đều chú ý, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên khi anh ta lại chủ động đến chúc rượu Vương Thành, ngay cả Tống Viện Viện cũng rất bất ngờ, muốn gọi lại nhưng không kịp nữa, nếu được thì cô ta càng muốn làm Vương Thành mất mặt hơn!
Vương Thành vừa nhìn là biết Chương Vũ không giống mấy người có tiền kiêu căng khó chiều, nếu không trước đó lúc cậu mỉa lại Tống Viện Viện thì anh ta làm bạn trai đã sớm đứng ra nói chuyện giùm bạn gái mình rồi, huống hồ gì hành động của anh ta cũng khiến Tống Viện Viện mất mặt, ai cũng biết Tống Viện Viện ghét cậu mà, cho nên ly rượu này cậu không từ chối.
Đông Dương Dương lập tức rót đầy ly cho cậu.
Vương Thành đứng lên, đáp lễ nói: "Có thể kết bạn với Chương thiếu là vinh hạnh của tôi, phải là tôi mời anh một ly mới đúng". Nói xong liền uống cạn.
"Được, đúng là hào sảng, anh là bạn với tôi chắc rồi, anh cũng đừng gọi tôi là Chương thiếu, gọi tôi Chương Vũ là được". Chương Vũ cười ha ha, rồi lập tức uống cạn ly rượu.
Bầu không khí vì hai người mà sôi động hơn, chỉ mình Tống Viện Viện là sắc mặt khó coi vô cùng, cả đầu cô ta toàn là muốn Chương Vũ giải thích với mình, cũng chẳng thèm để ý đến lời nịnh nọt của người khác, cho đến giữa bữa thấy Chương Vũ đi toilet liền đi theo, nhưng Chương Vũ cũng không giải thích gì với cô ta, mà lại khuyên cô ta đừng nhắm vào Vương Thành nữa.
"Người bạn học này của em không phải là người đơn giản đâu, dù anh ta có là một tên nhà quê đi nữa, thì đó cũng là chuyện trước đây. Làm người thì phải độ lượng, kết thêm bạn tốt hơn so với thêm kẻ thù, nếu em hiểu thì nghe theo anh". Nếu không hiểu thì quan hệ giữa bọn họ cũng chấm dứt.
Ba của Chương Vũ cũng xuất thân từ nông thôn, có thể trở thành tổng giám đốc khách sạn Kim Đính hoàn toàn là nhờ cố gắng của mình và được vài người bạn giúp đỡ, cho nên từ nhỏ ông đã dạy Chương Vũ đừng coi thường bất cứ ai, bởi vì bọn họ đều có thể là cầu thang giúp mình leo lên cao.