Có một ngày, mẹ Vương đi chợ về sắc mặt đen thui, tuy không kéo dài nhưng vẫn bị Vương Thành cẩn thận phát hiện, vừa hỏi mới biết hai nhà bác cả bác hai cũng dọn đến ở thôn Quan gia.
Huyện Thượng Dương không chỉ có mình thôn Quan gia, nhưng thôn Quan gia là thôn lớn nhất của huyện Thượng Dương, hơn nữa vài năm này phát triển ngày càng tốt, có thể tùy ý thấy được những căn nhà gạch một hai tầng, đường cũng là đường xi măng, giao thông rất tiện lợi, mỗi ngày sớm trưa chiều đều có xe bus hoặc xe tải chạy qua thôn Quan gia, nên vì vậy có rất nhiều nhà đều chọn đến thôn Quan gia.
Trước khi nhà Vương Thành dọn đến thôn Quan gia, ba Vương đã từng nói cho ông bà nội một tiếng.
Thực ra thì, hai lão vì mối quan hệ bất hòa giữa nhà Vương Thành và nhà bác cả bác hai mà đã không quan tâm lắm đến nhà Vương Thành rồi, nếu không phải là ba Vương còn nhớ đến tình thân thì ông sẽ không đến nói chọ bọn họ biết nhà mình chuẩn bị dọn đến thôn Quan gia, bây giờ thì hay rồi, thì ra bác cả bác hai cũng có ý dọn đến đây, chỉ là bọn họ không nói gì thôi.
Ba Vương ra ngoài hỏi thăm, mới biết hai ông anh trai cũng ở nhà thuê giống nhà bọn họ.
Hai nhà kia mua mảnh đất ở phía Tây thôn Quan gia, định xây một nhà lầu hai ba tầng, ý tưởng lại không mưu mà hợp với bọn họ, trùng hợp nhất chính là, hai nhà kia cũng chọn phía Tây.
Phía tây thôn Quan gia có giao thông tiện lợi nhất, lại dựa núi gần sông, nhà nào có kha khá tiền sẽ chọn ở phía Tây, cho nên phía Tây có rất nhiều nhà lầu hai ba tầng được xây rất đẹp.
Ba Vương và mẹ Vương đã thương lượng rồi, nơi này có hoàn cảnh tốt, lại là nhà mẹ đẻ của mẹ Vương, sau này định cư ở đây luôn, ở lâu dài tất nhiên nhà không thể kém như trước đây được, cho nên định dùng số tiền được Hoa Ưng bồi thường kia, lại có ông bà ngoại giúp nối quan hệ, bọn họ mua được một căn nhà hai tầng đã xây sẵn, định sửa chữa lại trên nền vốn có, như vậy vừa ít sức lại bớt tiền.
Chủ nhà chuẩn bị vào thành phố sống lại không định trở về, hơn nữa tin tức còn chưa lan ra ngoài, ba Vương có thể mua được cũng là nhà ông ngoại quen thân với ông cụ nhà họ.
"Nhà đã mua xong, hợp đồng cũng đã ký, muốn đổi ý là không thể được."
Ba Vương hít một hơi, hôm qua ông mới ký hợp đồng với chủ căn nhà, lại bỗng nghe chuyện của anh cả anh hai, lúc ở thôn Vương gia thì không ở gần nhau, kết quả đến đây lại làm hàng xóm, không thể không cảm thán ý trời trêu ngươi, "Ba nó, từ thô tục tôi có thể nói trước, nếu anh cả anh hai và mấy bà vợ của bọn họ dám đến đây gây chuyện, tôi sẽ không ngồi chờ chết, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt." Đời này của mẹ Vương luôn thấy phiền nhất là đám thân thích nhà họ Vương, vốn tưởng sau này có thể cách xa bọn họ, mới vui mừng được hai ngày đã bị hiện thực vô tình tiến công, trong lòng buồn bực vô cùng.
"Tùy bà, tôi cũng không quản." Ba Vương bình nứt thì cho vỡ luôn, nghĩ đến việc này lại đau đầu.
"Lời này là ông nói đó, đến lúc đó đừng có nhúng tay vào, Thành Thành và Tiểu Vũ làm chứng." Mẹ Vương lo ông đổi ý, dù sao cũng là người thân của mình.
"Mẹ, con chắc chắn sẽ ủng hộ mẹ." Vương Thành lập tức chân chó phụ họa, người làm chủ trong nhà bọn họ vẫn đều là mẹ Vương, lúc này muốn lấy lòng ai không cần phải nghĩ.
Vương Tử Vũ nhìn ba, lại nhìn mẹ và anh hai, yên lặng ngồi qua, "Con ủng hộ mẹ và anh hai."
Mẹ Vương đắc ý nhìn ba Vương.
Ba Vương, "..."
Đây chính là con trai tốt con gái tốt của ông đấy.
Dọn đến thôn Quan gia ngày thứ năm, một nhà Vương Thành đã ổn định lại, mẹ Vương và ba Vương ngày ngày vội vàng trang hoàng căn nhà hai tầng ở phía Tây kia, chạy đến chạy lui, không có thời gian làm chuyện khác, việc nhà và đám gà trong chuồng tạm thời giao cho Vương Tử Vũ phụ trách, Vương Thành vì lời hứa với Hoa Ưng, nên không thể không đến thành phố trước.
Thành phố Sơn Hải là một thành phố đang phát triển, đang hướng đến thành một thành phố phát triển, tốc độ xây dựng rất nhanh, cao ốc trong thành phố mọc san sát, mơ hồ đã có thể thấy tiềm lực của nó rất lớn, khó trách không ít công ty bất động sản sôi nổi tràn vào đây.
Công ty bất động sản Hoa Ưng là một trong số đó.
Nếu muốn đến công ty này làm việc, Vương Thành không thể không hỏi thăm gì cả.
Hoa Ưng là một công ty bất động sản mới đăng ký chưa đến ba tháng, nhân viên trong công ty thêm ông chủ Chử kia nữa hình như chưa đến mười người, mới đến nỗi những công ty bất động sản khác chưa từng nghe tên liền không để ở trong lòng, nhưng một công ty như vậy lại nhận thầu quyền khai thác núi Phượng Hà.
Chính phủ muốn khai thác núi Phượng Hà là tin tức bên trong, nghe nói phương án còn chưa được thông qua, cho nên dù có thực lực trong thành phố Sơn Hải cũng chưa nghe được tin này, Hoa Ưng lại đi trước một bước, thực lực phía sau tất không thể khinh thường, bây giờ tin tức còn chưa lan ra, rất nhiều người còn đang chờ Hoa Ưng bỏ vốn không thu lại được, cái loại khu du lịch nghỉ dưỡng thế này không phải muốn làm thì làm được, không có chính phủ ủng hộ, thì dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thể thu về.
Xuống xe bus, Vương Thành ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tám mươi lăm tầng trước mặt, đây không phải là cao ốc cao nhất trong trung tâm thành phố Sơn Hải, nhưng lại có tính dấu hiệu, Hoa Ưng nằm ở tầng bốn mươi chín, bình thường ở tầng càng cao càng nói lên thực lực càng mạnh.