Vương Thành nhào lên người Chử Diệc Phong, hai tay như muốn bóp cổ anh, Chử Diệc Phong lật người đè cậu bên dưới, hai cơ thể dán sát vào nhau không kẽ hở.
"Mới sáng sớm mà đã có tinh thần như vậy, xem ra tối qua vẫn quá nương tay". Chử Diệc Phong dời tay lên mông cậu, sắc tình chà đạp một phen.
Tối qua sau khi ăn cơm xong, Vương Thành đã bị Chử Diệc Phong kéo lên giường dâm dục, hơn hai tiếng sau, Vương Thành vẫy cờ đầu hàng, nhưng Chử Diệc Phong cũng không buông tha cho cậu, cho đến sau nữa, khi Vương Thành giả vờ nằm ngay đơ mới được tha.
"Nương tay em gái anh đấy, hai lần còn chưa đủ hả? Ép mất nửa cái mạng của em rồi đấy". Vương Thành đẩy tay anh ra, đồng thời đẩy cơ thể đang đè trên người cậu, xoay người xuống giường.
Chử Diệc Phong cũng không cản cậu, "Anh không có em gái". Anh nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, "Có lẽ ở chỗ nào đó anh không biết đã có".
Vương Thành nhớ anh từng nói cha mẹ anh đã li dị, có thể là có ý nói một bên đã tái hôn rồi sinh đứa nữa, nên không nghĩ nhiều.
"Mau đứng dậy rửa mặt, còn lề mề nữa thì bữa sáng nguội mất".
Bữa sáng hôm nay là Vương Thành tự làm, cậu làm bánh trứng cuộn, màu vàng tươi đẹp nhìn là muốn ăn rồi, còn có một bát canh trứng gà nữa, vốn Chử Diệc Phong rất ít khi ăn sáng, nhưng từ khi quen Vương Thành, bữa sáng bữa tối và bữa trưa đều không thiếu bữa nào, hơn nữa mỗi bữa Vương Thành đều làm món khác nhau, nên rất hấp dẫn cơn thèm ăn.
"Hôm nay em định làm gì?". Chử Diệc Phong cũng không nghĩ Vương Thành đột ngột quay về là vì muốn gặp anh, anh biết gần đây Vương Thành rất bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi để đi chơi.
"Mẹ em làm rất nhiều mứt trái cây, nếu không tìm người mua thì trong nhà không còn chỗ để nữa".
"Em có kế hoạch gì?".
"Tất nhiên là có, em định đến mấy siêu thị thử xem, em còn mang mứt trái cây đến nữa". Chử Diệc Phong nghĩ đến cái thùng cậu đặt ở góc phòng, bên trong có đựng gì đó, lúc ấy cậu đã nói qua, chắc là mứt trái cây kia, "Có cần giúp không?".
"Không cần". Vương Thành xua tay, còn nói: "Phải tự mình thử xem có được hay không đã, nếu mà không được thì anh giúp cũng không muộn".
"Thích làm khổ mình vậy sao?".
Vương Thành không chút nghĩ ngợi đã chậc chậc dạy dỗ, "Anh không hiểu đâu, tự mình thể nghiệm đời người mới thú vị, Phật gia có câu: Tu hành là do tu tâm".
Chử Diệc Phong bật cười, "Anh lại quên trước khi em hoàn tục là một hòa thượng, mứt trái cây của em hình như chưa xin giấy phép đúng không".
Ví dụ như giấy phép kinh doanh thực phẩm gì đó, mua bán không phải cứ nói rồi làm, còn có một vài quá trình rất phiền phức.
"Chưa có, mai em sẽ đi làm".
Sau khi ra cửa, hai người liền chia làm hai ngả, vốn Chử Diệc Phong định đi với cậu, nhưng Vương Thành cho rằng anh rất nổi bật, cho dù người quen biết anh không nhiều lắm, nhưng có đôi khi khí tràng cũng là một vấn đề, dù có điệu thấp thế nào thì khí tràng trên người vẫn khó có thể che dấu.
Vương Thành chuẩn bị đi dạo ở nhiều siêu thị, sau khi làm việc ở Hoa Ưng, cậu chỉ đi đến một siêu thị, nhưng loại siêu thị lớn như vậy đều có nguồn hàng nhập cố định, hơn nữa rất phức tạp, muốn tham gia vào thì rất khó, cho nên cậu định đi đến mấy siêu thị nhỏ xem thử.
Siêu thị Nhân Xương là siêu thị mà Vương Thành đến đầu tiên, siêu thị có ba tầng, diện tích mỗi tầng còn chưa bằng một nửa cái siêu thị mà Vương Thành thường đến, nhưng lượng khách hàng cũng không ít, lúc này đang là tám giờ hơn, có nhiều người còn chưa dậy, nhưng trong siêu thị đã thấy có mười mấy người xách rổ đi mua đồ.
Vương Thành đi theo chỉ dẫn của nhân viên đến trước giá đựng mứt trái cây, cậu nhìn qua một lượt, chủng loại có không ít, mứt táo, mứt cam, mứt mận, mứt nho vân vân, nhưng không có mứt hồng.
Chắc là do cậu nhìn chằm chằm mứt trái cây khá lâu, nên nữ nhân viên liền đi đến.
"Thưa ngài, ngài cần loại mứt trái cây nào?". Vương Thành quay đầu nhìn nữ nhân viên, mỉm cười nói, "Xin hỏi quản lý của siêu thị các cô có ở đây không? Tôi có việc cần tìm, người đẹp có thể dẫn tôi đến gặp được không?".
Nữ nhân viên mặt đỏ bừng, "Vâng, vâng".
Vương Thành khá may mắn, quản lý siêu thị Nhân Xương không ở đây, hôm nay là chủ nhật, nữ nhân viên nói với cậu hôm nay quản lý nghỉ, nhưng chủ siêu thị lại đúng dịp ở đây, nghe nói có người muốn gặp liền rất ngạc nhiên, nhưng vẫn để nữ nhân viên dẫn người đến văn phòng.
Vương Thành còn tưởng chủ siêu thị Nhân Xương là đàn ông, không ngờ là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi, tuổi thật chỉ sợ là hơn bốn mươi rồi, nhìn từ tay và một vài chi tiết khác có thể thấy được làn da được chăm sóc rất tốt.
"Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi họ Vương, muốn chào bán sản phẩm nhà mình, mong cô có thể cho tôi mấy phút, tôi đảm bảo sẽ không làm mất thời gian của cô".
Vương Thành rất có thành ý, thái độ cũng khác hẳn vẻ bất cần thường ngày, hơn nữa còn vì rất đẹp trai, cho nên ấn tượng đầu tiên rất tốt, đặc biệt là với phụ nữ thì càng dễ có ấn tượng tốt về cậu hơn.
Lâm Nguyệt chính là một trong số đó, cô đã gặp không ít người đến chào hàng sản phẩm, không phải lỗ mãng tùy tiện thì là quá khúm núm, khiến cô không muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng Vương Thành thì khác, khí chất không giống người thường, đi thẳng vào vấn đề, giọng không nhanh không chậm, lúc mỉm cười lại có cảm giác chín chắn bình tĩnh, Lâm Nguyệt liền quyết định cho chàng trai này một cơ hội.
"Được. Tôi cho cậu mười phút".
Có câu trả lời này, đã rút ngắn khoảng cách mục tiêu của cậu được một nửa.
Vương Thành lập tức mở thùng ra, lấy ra mấy lọ mứt trái cây đặt lên bàn làm việc, mỗi loại một lọ.
Lâm Nguyệt vừa thấy là mứt trái cây thì rất ngạc nhiên, người chào hàng mứt trái cây với cô gần như không có, đây là lần đầu tiên, về mặt thực phẩm cô rất nghiêm khắc, không dễ dàng chấp nhận người chào hàng loại mặt hàng này với cô, nhưng đã nói là sẽ cho cậu ta mười phút, cô không phải là người nói mà không giữ lời.
"Đây là mứt trái cây nhà tôi tự làm, vì mới làm xong mấy hôm trước nên vẫn chưa dán nhãn, mong cô thứ lỗi, bây giờ đang là mùa trái cây chín, trái cây dùng để làm mứt này đều là trái cây tươi ngon, không có chất bảo quản, cô có thể nếm thử". Vương Thành mở nắp một lọ mứt mận, cậu còn chuẩn bị một cái thìa nhỏ nữa.
Lâm Nguyệt cầm thìa cậu đưa, trong lòng cũng không xem trọng, mứt trái cây nào mà chẳng giống nhau, cô thử nếm một thìa, vị chua chua ngọt ngọt trong veo lan tỏa trong miệng, hương vị không tệ, cũng không có hương vị kỳ lạ nào khác.
Vương Thành vừa thấy vẻ mặt của cô liền biết cô rất vừa lòng, lập tức mở mấy lọ mứt trái cây khác trước mặt ra, để cô nếm thử.
Lâm Nguyệt thử đến lọ cuối cùng mới đặt thìa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng, "Đúng là không tệ".
Trong lòng Vương Thành rất vui.
"Nhưng chắc là cậu Vương cũng đã biết tôi đã có nguồn nhập hàng cố định, hơn nữa tôi không thể đảm bảo mứt trái cây của cậu có thể được khách hàng của tôi yêu thích, tôi không thể liều được, cho nên đơn hàng đầu tiên tôi không thể đặt quá nhiều". Lâm Nguyệt cẩn thận nói.
"Băn khoăn của cô tôi hiểu". Có hiệu quả thế này Vương Thành đã vừa lòng rồi, dù là nhiều hay là ít, chỉ cần có thể bán đi, cậu tin chắc rằng sẽ có khách quen.
Cuối cùng, hai bên trao đổi danh thiếp, Lâm Nguyệt hứa hẹn chờ cậu xử lý hết thủ tục sẽ đặt hàng, nếu bán tốt thì sau này sẽ tiếp tục mua bán.
Có mở đầu tốt như vậy, Vương Thành càng có tin tưởng hơn, nhưng vận may không phải lúc nào cũng có, hai siêu thị tiếp theo nếu không phải quản lý không có ở đây thì là không muốn gặp cậu, cũng may đến siêu thị thứ tư thì có thành quả, sau đó cũng thuận lợi hơn nhiều, chờ cậu đi đến nơi cuối cùng xong thì đã là buổi chiều, cơm trưa thì cậu giải quyết qua loa, Chử Diệc Phong đã gọi cho cậu, nhưng lúc đó cậu đang nói chuyện với quản lý của một siêu thị, cho nên chỉ nói mấy câu là cúp máy.
"Ở đâu vậy, còn chưa xong sao?".
"Đã xong rồi, chuẩn bị đi ra siêu thị về nhà đây". Vương Thành một tay kéo thùng, một tay cầm di động, là Chử Diệc Phong gọi đến.
"Vị trí, anh đến đón em".
Vương Thành nhìn tấm biển bên đường, nói địa chỉ cho anh, "Em đến trạm xe bus gần đó đợi anh, chỗ đó dễ thấy hơn".
"Ừ, chờ anh mười phút".
Vương Thành còn chưa mở miệng, anh đã cúp máy, chỗ bây giờ cậu đang đứng cách trung tâm thành phố nửa tiếng đi đường, mười phút có thể đến kịp hả, nhưng Chử Diệc Phong nói vậy thì chắc là đang ở gần đây thôi, Vương Thành cũng không nghĩ nhiều, kéo thùng đến trạm xe bus, còn một tiếng nữa là đến giờ tan tầm, ở trạm có mấy người đang đứng rải rác.
Xe bus đến rồi lại đi, người ở trạm lại thay đổi, đã có nhân viên công ty tan tầm, người cũng sắp nhiều lên. Vương Thành sợ Chử Diệc Phong không thấy mình, nên bước ra khỏi trạm, đứng ở bên cạnh, đúng lúc này, một chiếc xe thể thao phanh gấp trước trạm xe bus, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Chử Diệc Phong.
"Lên xe".
Trong ánh mắt hâm mộ của người khác, Vương Thành ngồi lên ghế phó lái, chờ xe biến mất trong tầm mắt của bọn họ, mọi người mới thu mắt lại, rất muốn mình mới là người ngồi trên đó.