Sọt đựng đầy trái cây được các thôn sức khỏe mạnh khiêng xuống chân núi, rồi Vương Thành tự chở về sân nhà mình, làm nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng làm xong.
Giữa trưa, Vương Thành bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi, hai chiều chiều tiếp tục làm, cậu và ba Vương mẹ Vương cũng về nhà, Vương Tử Vũ đang ngồi đợi ở cửa, thấy bọn họ về liền vẫy vẫy tay.
"Ba, mẹ, anh hai, cuối cùng mọi người đã về rồi, trong sân nhiều trái cây lắm, tới bây giờ con chưa từng thấy nhiều trái cây như vậy". Vương Tử Vũ cũng không ngờ lại có nhiều trái cây trên núi đến thế, nếu để ở nhà thì sợ ăn đến sang năm cũng không hết.
"Đây chỉ là phần ít thôi, vài ngày tiếp theo còn có rất nhiều quả chín cần hái, mùa thu này nhà chúng ta sẽ rất bận đây". Vương Thành nhảy xuống xe nói.
Vương Tử Vũ cũng biết, tiếc là cô không giúp được gì, mấy ngày nữa kỳ nghỉ lễ quốc khánh sẽ kết thúc, cô cũng phải về trường.
"Tiểu Vũ nói đúng lắm, nhiều trái cây như vậy để không ở đây cũng không được, trái cây ở dưới bị đè lâu dễ thối, phải nghĩ cách giải quyết mới được". Mẹ Vương và ba Vương khiêng một sọt trái cây nhỏ xuống, bên trong toàn là đào.
Tháng bảy qua đi đào đã bắt đầu chín, bọn họ đến hơi muộn, có nhiều quả đã rụng xuống, còn lại đều là chín muộn, cho nên số lượng đào không nhiều, nhiều nhất là quả hồng, rồi tiếp đó là mận và táo tàu.
Mận và táo tàu mỗi loại hai sọt rưỡi, táo chia thành táo xanh và táo đỏ, nhưng số lượng táo đỏ nhiều hơn, tuy táo xanh cũng có một ít, lại nhỏ hơn táo bán ngoài chợ một chút, nhưng vị khá ngọt, lúc trước khi hái trái cây khát nước mọi người liền lấy trái cây ăn luôn, ăn đến khi bụng no căng, có thôn dân còn cười nói cơm trưa không ăn cũng được.
Tháng mười là mùa hồng chín, hồng hái xuống có đến bốn sọt, những quả hồng này tuy là hồng dại, nhưng Vương Thành đã nếm qua rồi, vị rất ngọt.
"Mẹ, cái này dễ thôi mà, quả hồng thì chúng ta phơi nắng làm hồng khô cho dễ dự trữ, con nhớ lúc còn nhỏ mẹ đã làm cái này rồi, chúng ta có thể làm trước, táo tàu cũng vậy, ăn không hết thì phơi táo đỏ, táo xanh thì để lại, mận thì càng đơn giản hơn, ủ rượu, làm mứt hay làm đồ hộp cũng được". Vương Thành nói hết cách dùng các loại quả, những thứ này cậu đã nghĩ đến rồi.
"Thành Thành nói đúng lắm, mẹ nó à, đây là sở trường của bà mà". Ba Vương cũng tán thành.
Nhà bọn họ lúc cậu còn nhỏ rất nghèo, cuộc sống túng quẫn, mẹ Vương luôn tìm cách để bọn họ sống tốt hơn một chút, lúc còn nhỏ nhà bọn họ cũng là khách quen của Quả Sơn, anh cả thường mang cậu chỉ mới năm sáu tuổi vào núi hái trái cây, ăn không hết mẹ Vương sẽ làm thành những món ngon dễ cất đi.
Mẹ Vương cũng có ý này, chủ yếu là muốn xem con trai muốn xử lý đám trái cây này thế nào, nếu không bán sỉ đi cũng được.
Quyết định xong, buổi chiều mẹ Vương không lên núi nữa.
Làm hồng khô, phơi táo, ủ rượu, làm mứt trái cây đều cần công cụ và phối liệu, sau khi bàn bạc với nhau xong, mẹ Vương liền đến phòng bếp nấu cơm, Vương Thành và ba cậu thì ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, Vương Tử Vũ ở trong sân chọn quả tốt, một lúc sau, Vương Tử Vũ bỗng chạy vào.
"Ba, anh hai, bác cả và anh họ đến tìm hai người".
Vương Thành và ba Vương nhìn nhau, lúc này, bác cả và anh họ đã đi vào rồi, không còn vẻ trợn mắt khó chịu với bọn họ như hai ngày trước nữa, mà cười rất thân thiết dễ gần, ý muốn lấy lòng bọn họ nhìn cái là nhận ra ngay, liền thấy rất kinh ngạc.
"Chú ba, không chào đón bọn tôi sao?". Bác cả đi đến, mở miệng liền nói trúng sự thật.
Ba Vương đúng là không chào đón anh cả mình đến nhà, ông biết anh cả mình thế nào, biết ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, dù có nghĩ thông thì cũng không thể nào nhanh như vậy được, cho nên bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, tám phần là có mục đích.
"Nếu anh vẫn còn muốn tôi khuyên Thành Thành nhường Bắc Sơn cho hai người thì hai người về đi, tôi không đồng ý đâu".
Bác cả nghe vậy liền nhíu mày, ngay lúc mấy người cho rằng ông ta muốn gây rối, thì ông ta lại nói: "Chú ba, tôi thừa nhận chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi không nên không phân rõ tốt xấu đã trách móc nhà chú, chuyện này tôi xin lỗi nhà chú, là người làm anh cả như tôi không đúng, lần này đến cũng không phải là muốn khuyên nhà chú nhường hợp đồng, mà tôi và Ninh Khải thực ra có việc muốn thương lượng với nhà chú".
Bác cả chịu nhận lỗi ngay cả Vương Thành cũng khó tin được, chứ đừng nói là ba Vương, từ nhỏ đến lớn, rất ít khi anh cả có cái vẻ nhún nhường cầu người này.
"Chú ba, chú tha thứ cho ba cháu đi, ba cháu đã biết lỗi rồi, hai ngày nay thực ra ông ấy rất hối hận". Vương Ninh Khải lên tiếng.
Vương Thành nhìn người anh họ này, lời anh ta nói một chữ cậu cũng không tin, nếu hối hận thì sẽ không giật dây để Vương lão thái và bạn già của bà ta đến làm ầm lên ở nhà bọn họ, bây giờ hai người này lại cúi mình như vậy, chuyện muốn bàn chắc chắn rất quan trọng.
"Anh họ, có chuyện gì hai người cứ nói thẳng đi".
"Thành Thành đúng là thẳng thắn, tôi nói thẳng luôn đây". Vương Ninh Khải lập tức nói tiếp, "Tôi mong là cậu có thể trao quyền để chúng tôi vào núi khai thác cây trong Bắc Sơn, hai người đừng tức giận, nghe tôi giải thích đã rồi quyết định".
Vương Thành đã đoán được ý của anh ta, trong lòng cười lạnh.
"Lúc trước nghe nói cậu nhận thầu Bắc Sơn là vì dược liệu trên núi, tôi nghĩ nhà cậu cũng không định khai thác cây trong đó, hoặc là không có khả năng để khai thác được, cho nên chỉ cần cậu đồng ý trao quyền cho tôi, tôi cam đoan sẽ không giành dược liệu với cậu, hơn nữa còn trả tám phần giá gốc cho cậu, thế nào?". Vương Ninh Khải tự nhận cách này hoàn mỹ cho cả hai bên, vừa có thể làm hai nhà vừa lòng, vừa giữ được tình nghĩa hai nhà, với tính của chú ba thì hơn nửa sẽ đồng ý, huống hồ gì anh ta còn đưa ra giá cao như vậy.
"Quả nhiên là cách tốt". Vương Thành cười vỗ tay nói.
Vương Ninh Khải lập tức lộ vẻ đắc chí.
"Nhưng tôi vẫn không thể đồng ý được". Vương Thành nói thêm.
Vẻ mặt Vương Ninh Khải cứng lại, "Vì sao?".
"Tuy mục đích của tôi đúng là dược liệu trên núi, nhưng tôi chưa từng nói sẽ bỏ qua tài nguyên gỗ trên núi, bây giờ tôi không có khả năng để khai thác, nhưng không có nghĩa là sau này tôi không có dự định về chuyện này, lại nói, giá trị thực sự của ngọn núi kia không phải là những cây gỗ quý giá kia sao".
Vương Thành cảm thấy bác cả và anh họ đã xem cậu là đồ ngu, tuy quả thật cậu không muốn phá hoại môi trường của thôn Quan gia, nhưng chỉ cần khai thác đúng mức, thôn Quan gia sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.
"Vương Thành, ngày đó mày đâu có nói vậy". Bác cả khiếp sợ đứng bật dậy, một vẻ "mày dám lừa tao" đầy tổn thương.
"Bác cả, bác cũng lạ thật đấy, ngày đó tôi nói gì với bác chứ, tôi có nói là sau này tôi sẽ không khai thác Bắc Sơn sao?".
Bác cả còn muốn nói tiếp, Vương Ninh Khải đã ngăn ông ta lại, lạnh lùng nhìn Vương Thành và ba Vương, "Xem ra các người đã có dự tính hết rồi, mục đích thực sự là đám cây rừng kia chứ không phải là dược liệu, tôi và ba tôi đã bị các người lừa xoay như chong chóng".
"Lật mặt nhanh thế, xem ra cái gọi là biết lỗi cũng chỉ là lừa người thôi, chắc chắn là muốn lừa tôi trao quyền cho các người, suýt nữa đã bị các người lừa rồi". Vương Thành tỏ vẻ buồn bã, bác cả mà biết hối lỗi thì mặt trời mọc từ đằng tây.
Hai cha con biến sắc.
"Anh cả, Ninh Khải, hai người đi đi". Ba Vương thở dài, hai nhà gay gắt đến thế này ông cũng không biết nên làm gì, tình thân với anh em cha mẹ tất nhiên là quan trọng, nhưng hiện giờ trong lòng ông, người nhà của ông quan trọng hơn, trước đây ông có thể lùi bước, bây giờ vì người nhà mình, ông không thể lùi được nữa.
Hai cha con Vương Hoằng Vĩ và Vương Ninh Khải về nhà, Lý thị và Vương lão thái lập tức bu lại, hai người chờ ở nhà rất sốt ruột, hận không thể bay qua đó, nhưng vừa lại gần thì thấy không đúng, sao sắc mặt xấu vậy?
"Không được sao?".
"Mẹ, ông nội bà nội, chúng ta bị Vương Thành lừa cả rồi, ngay từ đầu nó đã không định nhường núi rừng Bắc Sơn cho chúng ta, bởi vì nó muốn tự mình làm". Vương Ninh Khải siết chặt tay, oán hận nói.
"Mẹ đã nói thằng nhãi Vương Thành này sao có thể chỉ vì chút dược liệu trên núi mà bỏ nhiều tiền nhận thầu Bắc Sơn như vậy được, quả nhiên là có mục đích khác. Trước đó chắc chắn là nó cố tình giành Bắc Sơn với chúng ta". Lý thị hét ầm lên, sắp điên lên rồi.
"Sao tôi lại nuôi ra một đứa vong ơn phụ nghĩa như vậy chứ, lại dung túng để con trai mình chĩa vào nhà thằng cả". Vương lão thái hối hận, hận thời gian không thể quay ngược lại.
Sắc mặt Vương Ninh Khải lúc trắng lúc xanh, tâm trạng vốn đã không tốt, nghe mẹ và bà nội anh ta nói thì càng bực dọc hơn, kế hoạch vốn hoàn mỹ như vậy lại chết non, cảm giác như bị Vương Thành chơi xỏ vậy, anh ta tức giận đẩy cửa rời khỏi nhà, lúc Lý thị và Vương lão thái đuổi theo, thì anh ta đã lái xe rời đi.