Với việc cậu đi đến Chử Diệc Phong cũng không bất ngờ, cử chỉ hành vi của người này luôn khác với người thường, không thể quơ đũa cả nắm được.
Sau khi Chử Diệc Phong ngồi xuống, Vương Thành lập tức đặt bát cháo vào tay anh, người nọ cũng không khách khí, nhâm nhi thưởng thức luôn, đã từng ăn đồ Vương Thành làm nên rất yên tâm về tay nghề của cậu.
Chờ anh ăn xong, Vương Thành định đổ thêm một bát nữa, lại bị anh ngăn lại, Chử Diệc Phong bắt chéo chân, hiểu rõ nhìn cậu nói: "Nói đi, có chuyện gì."
Không thể không nói, Chử Diệc Phong vẫn rất hiểu Vương Thành, không có việc thì không đến điện tam bảo*, chính là nói về những người như Vương Thành.
* Ý là không có việc gì thì không đến cửa.
"Ông chủ, anh diệu thật đấy, sau này đi làm tan làm có thể phải làm phiền anh rồi." Vương Thành lập tức nói, không xấu hổ chút nào khi bị chọc thủng, sờ theo gậy tre mà lên.
"Cậu chuẩn bị xem tôi là người lái xe à?" Chử Diệc Phong liếc nhìn cậu, mặc bộ đồ ở nhà khiến anh thêm một phần hương vị lười biếng.
"Sau này mua bữa sáng cho anh?"
"Tôi làm lái xe cho cậu mà chỉ có giá một bữa sáng sao?"
Đây là tiết tấu chuẩn bị cò kè mặc cả!
Vương Thành xắn tay áo, khí thế hừng hực, "Vậy thêm bữa tối?"
"Cộng thêm bữa khuya nữa."
"Vậy cũng quá nhiều rồi, anh cũng không trả lương cho tôi, tôi còn phải tự trả tiền nữa mà." Vương Thành nghe vậy thì không vui.
"Cậu đi chỗ nào tìm được ông chủ làm lái xe cho cậu?" Chử Diệc Phong bình tĩnh chỉ ra chuyện này rất kỳ quái, làm một ông chủ còn phải làm lái xe cho nhân viên, nói ra ai tin chứ.
Vương Thành không phản bác lại được, hình như cũng đúng, từ xưa chỉ thấy nhân viên làm lái xe cho ông chủ, đến chỗ cậu thì ngược lại, càng nghĩ càng thấy mình được lời, cậu liền đồng ý luôn, mới đầu cậu còn buồn bực, rõ ràng Chử Diệc Phong thuê người giúp việc, sao lại muốn cậu nấu cơm nữa chứ, sau mới biết được chị Lưu kia quét dọn rất tốt, nhưng tay nghề nấu ăn lại chẳng được mấy phần, hơn nữa cô là người phía Nam, đồ ăn thiên về nhạt, Chử Diệc Phong lại có khẩu vị nặng, lại không muốn đổi sang người giúp việc khác, nên cứ để như vậy.
Hai ngày sau, tin Vương Ninh An được thăng chức cuối cùng cũng chắc chắn.
Lúc trước người ở phân công ty đã đồn đãi chuyện phó tổng sẽ được điều đến tổng bộ, bây giờ thông báo xuống mọi người lại không thấy bất ngờ lắm, nhân viên nữ trong công ty chỉ thấy tiếc một anh đẹp trai như vậy, hơn nữa còn là người đàn ông vàng độc thân.
"Tôi đã sớm nói rồi mà, phó tổng là người mà cấp trên đã sớm chọn rồi, tổng giám đốc của phân công ty tuy nghe cũng hào nhoáng, nhưng tương lai phát triển bị hạn chế, vị trí cao đến đâu cũng chỉ là một phân công ty, bên chỗ tổng bộ thì khác, nếu làm tổng giám đốc của tổng bộ, đây là quản tất cả phân công ty đấy."
"Không biết phó tổng có bạn gái không nhỉ?"
"Có cũng không đến lượt cô, phó tổng vừa đẹp trai anh tuấn lại vừa giỏi giang như vậy, mắt nhìn chắc chắn là rất cao, mấy người phàm như chúng ta chỉ có thể nhìn lên mà thôi."
"Khụ khụ, đi làm việc đi." Nữ trưởng nhóm ho nhẹ một tiếng.
Mấy cô gái đang tán dóc lập tức tan đi.
Hôm nay Vương Ninh An tan làm sớm hơn ngày thường, sau khi giao hết công việc trong tay, anh cũng không bận rộn như trước đây nữa, đến bãi đỗ xe hầm ngầm, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa lên xe, thì có một cô gái mặc váy hoa xông ra từ cột bên cạnh.
"Ninh An."
Vương Ninh An nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt anh, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Cô đến rất đúng lúc, tôi có lời muốn nói với cô."
Cô gái lập tức lộ vẻ vui mừng, cô ta còn tưởng là Vương Ninh An không có lời nào muốn nói với mình nữa chứ.
"Sau này đừng đến nhà tìm tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn người nhà của tôi nhìn thấy cô."
Sắc mặt cô gái trắng bệch.
Vương Ninh An nói xong liền lên xe, ném túi đựng tài liệu lên ghế phó lại, cô gái kia bỗng nắm lấy cửa sổ xe, không cho anh đóng cửa, "Ninh An, anh hãy nghe em nói đã, xin anh đừng vô tình với em như vậy, bây giờ em không còn đường lùi nữa mới phải đến tìm anh, anh có thể cho em mượn một ít tiền không? Em đảm bảo sau khi em có tiền chắc chắn em sẽ trả cho anh."
Vương Ninh An nhìn bàn tay cô ta, lúc mới quen biết, tay cô ta rất trắng nõn, chưa bao giờ đến mấy cái salon để làm móng cả, nhưng là sau đó cô ta đã thay đổi, móng tay màu hồng nhạt tuy vẫn sáng bóng xinh đẹp, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi, ở nơi mọi người nhìn không đến đã sớm biến chất rồi.
"Cô Lâm, thứ cô yêu chỉ có tiền mà thôi, nếu kim chủ của cô không cần cô nữa, cô có thể đi tìm thằng ngốc khác, tôi không có hứng nhận lấy đôi giày mà người khác đã đi rất nhiều lần, huống hồ gì đôi giày này đã từng phản bộ tôi."
Lâm Thanh như bị sét đánh, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Vương Ninh An, không ngờ được người ôn hòa như anh lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm như vậy.
Thật ra những lời này của Vương Ninh An vẫn còn khách khí, nếu anh ác hơn thì nói thẳng cô ta là giày rách hỏng rồi, bây giờ người này chỉ là người xa lạ với anh mà thôi, anh không cần nổi giận vì cô ta, cạy tay cô ta ra, Vương Ninh An không thèm nhìn lại một lần, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, Lâm Thanh trong gương chiếu hậu ngồi xổm dưới đất, hối hận khóc thành tiếng.
Cô ta vẫn chưa kết hôn nhưng đã mang thai, mà gã đàn ông làm cô ta mang thai lại không cần cô ta, còn mắng cô ta là tiện kỹ nữ, ngay cả phí chia tay cũng không cho, cô ta có thể làm được gì? Nói không hối hận là không thể nào, nếu sớm biết Vương Ninh An sẽ trở thành phó tổng của phân công ty tập đoàn Thịnh Huy, lúc trước cô ta sẽ không lừa anh mà ở với người đàn ông khác.
Xinh đẹp gọn gàng có thể làm mình chói mắt hơn, nhưng nếu không có lòng tự trọng, vậy chỉ làm tăng tốc độ thối rữa của thịt dưới lớp da mà thôi, tiếc là có vài người đã không thể quay đầu lại được nữa, quả đắng mà mình trồng thì mình phải tự nếm.
Lâm Thanh, sẽ chỉ là người qua đường trong cuộc đời Vương Ninh An mà thôi.