Suy nghĩ của anh bị kéo quay trở lại, Bạc Diễn Thần ngẩng nâng mắt lên, nhìn thấy Lê Hân Đồng ngồi đối diện bỗng nhiên dừng lại cắn bút suy tư.
Bạc Diễn Thần biết, đây là hành động quen thuộc của cô ấy, điều đó thể hiện cho việc lúc cô thiết kế gặp vấn đề nan giải.
Lê Hân Đồng nhíu đầu lông mày rồi nhàn trán lại, suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên ánh sáng thần kì vừa xuất hiện, cúi đầu xóa xóa trên tờ giấy rồi vẽ tiếp.
Cô ấy bây giờ đã học được cách
tự mình đối mặt với khó khăn, không còn cần anh nữa sao? Vả lại anh ấy cũng không còn là nguồn cảm hứng của cô ấy nữa, nhìn trong mắt Bạc Diễn Thần thấy có chút lạc lõng không thề giải thích được, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“A Thần em không có cảm hứng nữa, cho em chút cảm hứng có được không?” cô gái từ đằng sau ôm lấy lưng của người đàn ông đang làm việc.
“Cảm hứng không phải đồ vật, sao anh có thể cho em đừng làm nũng, tự minh từ từ nghĩ đi”
người đàn ông không kiên nhẫn trả lời.
“Anh hôn em, em liền có cảm hứng.
” cô gái dựa vào lòng người anh ấy làm nũng.
“Tiểu yêu tinh, thật là không biết xấu hổ” người đàn ông nhéo cái chiếc mũi nhỏ của cô ấy, cúi đầu hôn cô ấy.
Sau khi vừa hôn xong, người đàn ông thờ hổn hển, “Bây giờ đã có cảm hứng chưa?”
Cô gái nháy đôi mắt quyến rũ như lụa: “Oa hình như có chút rồi
nhưng mà vẫn chưa đủ.
”
Người đàn ông
Còn chưa đợi người đàn ông mở miệng, cô gái đã ngẩng đầu hôn lên môi anh ấy.
Rất lâu, người đàn ông mới ngước đầu lên, “Bây giờ thì sao? Có cảm hứng chưa nếu như chưa có, anh đành phải dùng cách khác để cho em nguồn cảm hứng.
”
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay vào trong váy cùa cô gái.
Cô gái như tỉnh khỏi cơn mê hô to lên rồi nhảy xuống khỏi người của người đàn ông, “A em đột nhiên có cảm hứng rồi.
”
“Em đứng lại cho anh.
”
Bản lĩnh trong nháy mắt cô gái đã chạy biến mất không thấy tám tích.
Người đàn ông nghiến răng nhìn chằm chằm vào thân dưới đang dựng đứng lên của mình, một mình ngổn ngang trước gió.
“Bạc tổng Bạc tổng” Lê Hân Đồng đã đứng bên cạnh Bạc Diễn Thần
gọi rất nhiều lần, nhưng anh ấy lại giống như không nghe thấy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào phía trước.
Lê Hân Đồng chỉ đành dùng tay lắc lắc trước mắt anh ấy, “Bạc tổng”
Bạc Diễn Thần lúc này cuối cùng mới hoàn hồn trở lại, “Sao lại không vẽ nữa có phải không có cảm hứng khống?”
“Không phải” Lê Hân Đồng đưa một tờ giấy dặt đến trước mặt anh ấy, “Em vừa mới hoàn thành một tác phẩm, muốn để Bạc tổng
ngài xem trước, cho ít ý kiến chuyên nghiệp xem.
”
Bạc Diễn Thần nhíu nhíu đầu lông mày: “Sao riêng tư vẫn gọi anh là Bạc tổng, gọi ông xã.
”
Lê Hân Đồng cắn môi: “Em cảm thấy tim anh vì chuyện công việc vẫn nên gọi Bạc tổng thì tốt hơn.
Gọi ông xã em cảm thấy kỳ kỳ.
”
Danh Sách Chương: