Lê Hân Đồng cười lạnh trong lòng.
Hôm nay, coi như cô đã biết rõ bộ mặt thật của kẻ xấu xa hèn hạ Bạc Cảnh Hiên.
“Lê tiểu thư, Lê tiểu thư, cô còn ở đó không?” Người phụ nữ đầu dây bên kia thúc giục hồi lâu không trả lời.
“Tôi đây.” Lê Hân Đồng hoàn hồn lại, mím môi hỏi: “Xin hỏi tổng chi phí là bao nhiêu vậy?”
“Tổng chi phí trong nửa đầu năm là 74 nghìn tệ.”
(*) khoảng 270 triệu VNĐ
Lê Hân Đồng hít một hơi, nhiều như vậy sao, cô vừa mới ra tù, không có nhiều tiền mặt bên mình, tiền lương hàng tháng trong thẻ ngân hàng được dùng để trả cho viện dưỡng lão của bà giờ không còn nhiều.
Cả năm nay cô không làm việc, thì tiền ở đâu ra?
Trước giờ cô chưa bao giờ hỏi bố cô về số tiền này, bố mẹ cô đã ly hôn từ lâu rồi, làm sao có thể chu cấp cho mẹ vợ cũ được?
Cô biết lần này nhất định phải nói chuyện với bố cô, nếu không bà cô nhất định sẽ bị viện dưỡng lão từ chối nhận.
Cô cho rằng bố mình sẽ không từ chối.
Dù thế nào đi nữa, khi cô thay Bạc Cảnh Hiên vào tù, bố cô đã nhận được 20 triệu tiền bồi thường từ nhà họ Bạc.
Bây giờ, cô chỉ yêu cầu cha cô đưa ra hơn 70.000.
Không quá nhiều.
“Bây giờ tôi sẽ lập tức đi rút tiền và đến thanh toán.”
Chiếc xe rất nhanh đã đến nơi.
Lê Hân Đồng mang theo hành lýxuống xe , đi tới cửa biệt thự của Lê gia, bấm chuông cửa.
Người đến mở cửa là Phùng mama- quản gia của Lê gia, người này trước nay chưa từng dám nhìn thẳng vào cô.
Thời điểm đó, trong giây lát nhìn thấy cô đứng trước mặt, nhìn cô chằm chằm như thể nhìn thấy một bóng ma giữa thanh thiên bạch nhật, lắp bắp nói: “Đại đại tiểu thư, sao cô đã về rồi?”
Xem bà ấy kìa, có cần phản ứng mạnh đến vậy không? Cô đâu bị kết án chung thân mà mãi mãi không thể quay về.
Lê Hân Đồng lạnh lùng nhìn bà “ Bố tôi có ở nhà không?”
“Lão gia ở công ty vẫn chưa về, phu nhân cũng không có ở nhà, cô có muốn vào không?” Phùng mama giọng điệu rõ ràng coi cô như người ngoài.
Trở lại nhà của mình, một người hầu hỏi cô liệu cô có vào không.
Thật nực cười.
Nhưng cô đến đòi tiền ba cô, hiện tại ông không có ở nhà, cũng không cần đi vào, “Không.
Tôi sẽ đến công ty tìm ông ấy.
Hãy mang hành lý về phòng cho tôi.”
Phùng mama nhìn chiếc vali cũ của Lê Hân Đồng với ánh mắt ruồng bỏ “ Việc này e rằng tôi không thể làm”
Lê Hân Đồng rất khó chịu trước thái độ đó.
Chỉ là một chút hành lý mà thôi có cần thiết phải làm khó cô không?
“Nếu cảm thấy khó khăn, vậy tôi sẽ tự mang vàoLê Hân Đồng vừa định bước vào trong sau khi nói.
“Khoan chờ đã” Phùng mama tiến lên ngăn cô lại,” Đại tiểu thư, không phải tôi từ chối giúp cô xếp hành lý, mà là phòng của cô đã được đổi thành phòng tiện ích rồi.”
Lê Hân Đồng trợn to mắt không thể tin được, “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Phùng mama khinh thường liếc cô một cái, “Đã gần một năm rồi, lúc côtrong tù.” Khi cô nói từ “tù”, giọng điệunhấn mạnh , sau khi nói xong lại nói thêm một câu nữa “Đây là ý của lão gia và phu nhân.”
Chiếm phòng của cô ý chẳng phải muốn đuổi cô ra khỏi nhà sao? Lê Hân Đồng gượng cười trong lòng, Lê gia thật tuyệt tình.
Đúng lúc này, một tiếng còi xe chói tai vang lên.
Cô quay người lại.
Lê Hân Đồng quay lại và thấy một chiếc Land Rover mới tinh đang chạy về phía cô.
Chiếc xe đậu sát bên cô, cửa xe mở ra, bố cô Lê Kiến Quốc và mẹ kế Khâu Ái Hoa từ trên xe bước xuống.
Khoảnh khắc Lê Kiến Quốc nhìn thấy cô, vô cùng sửng sốt.
Lê Hân Đồng bước lên phía trước, “Bố, con đã về rồi.”
“Ô, tôi còn tưởng ai đến” Khâu Ái Hoa lấy làm lạ nói, “ Hóa ra là Lê gia đại tiểu thư đã được thả sau khi chấp hành xong án phạt, à, không đúng, không phải cô còn nửa năm nữa mới được thả sao?”
“Ái Hoa, nhỏ giọng xuống” Lý Kiến Quốc cau mày, ngăn cản vợ mắng to tiếng ở cổng, quay đầu nhìn Lê Hân Đồng, vẻ mặt đầy nghi hoặc, “Sao con đã về rồi?”
Lê Hân Đồngnhìn thấy rõ ràng ánh mắt ghẻ lạnh của bố mình, cắn môi nói: “Bố, con biểu hiện tốt nên được ra sớm.”
Lê Kiến Quốc lạnh nhạt đáp: “Thôi, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Trong phòng khách, Lê Kiến Quốc khoanh chân ngồi trên sô pha, trên đầu ngón tay đốt một điếu thuốc, nghiêm túc nhìn cô: “Được ra sớm sao không thông báo một tiếng, để cho người đến đón?”
Trong lòng Lê Hân Đồng ớn lạnh.
Không giống như một người bố, ông thậm chí không hỏi con gái một năm qua trong tù liệu có phải chịu khổ cực gì hay không, hay sau này có dự định gì.
“À đúng rồi hôn phu của con Bạc Cảnh Hiên anh ta không đến đón con sao?” Khâu Ái Hoa ngồi bên cạnh, trông vẻ rất giễu cợt.
Lê Hân Đồng lạnh lùng nhìn Khâu Ái Hoa, “làm sao hắn lại có thời gian đến đón tôi cơ chứ?” Hắn ta còn đang bận “chăn gối” với con gái bà, nhưng nửa câu sau cô lại không nói nữa.
Lê Kiến Quốcnghe được điều gì đó trong lời nói của cô: “Đó không phải chồng sắp cưới của con sao, lời đó là có ý gì, ngày con được ra ngoài quan trọng như vậy, lẽ nào hắn ta không biết?”
Lê Hân Đồngnhìn Lê Kiến Quốcnhẹ nhàng nói: “Bố, hắn ta không còn là vị hôn phu của con nữa.
Chúng con đã chia tay và hôn ước đã chấm dứt.”
“Cái gì?” Lê Kiến Quốcđột nhiên từ trên sofa đứng lên, “Con nói cái gì, tại sao lại chia tay?”
“Chồng, đừng kích động, đừng kích động.” Khâu Ái Hoa vội vàng đỡ ông ấy, “Chuyện này còn phải hỏi sao? Em đã sớm nói với anh rồi, người có uy tín danh dựgiống như Bạc gia sao có thểchấp nhận một tù nhân làm vợ? ”
“Nhưng Hân Đồngphải đi từ là vìtiểu tử Cảnh Hiên đó.” Tâm trí của Lê Kiến Quốclúc này khá tỉnh táo.
“Vậy thì đã sao?” Khâu Ái Hoa khịt mũi, “Ban đầu Bạc gia đưa 20 triệu chẳng phải là đưa tiền bồi thường chia tay sao.
Nếu chỉ về để có một người ngồi từ thay, đâu cần phải đưa nhiều tiền đến vậy.
anh tưởng rằng trên người nha đầu này dát vàng hay sao?”
Lê Kiến Quốc nghe xong càng tức giận hơn: “Hôn ước này là do Bạc lão gia quyết định, tiểu tử khốn nạn Bạc Cảnh Hiên này nói là hủy bỏ là hủy bỏ sao.
Chuyện như thế này ta sẽ gọi điện cho hắn ta đến đây” nói xong, ông đưa tay vào túi lấy điện thoại.
Lê Hân Đồng bước tới, nắm tay Lê Kiến Quốc: “Bố, đừng tìm hắn ta nữa.
Là con đã đề xuất hủyhôn ước.”
“Là con sao” Lê Kiến Quốctưởngrằng mình đã nghe nhầm,” Con đang đùa cái gì vậy? ”
“Là con”Lê Hân Đồng nói, “Bạc Cảnh Hiên, hắn ta lén lút sau lưng conqua lại với những người phụ nữ khác.
Con không thể chấp nhận được điều này nênđã chia tay với hắn ta.” Cô không nói người phụ nữ đó là Lê Tiêu Tiêu.
Lê Kiến Quốclặng người hai giây, đột nhiên giơ tay lên, tát Lê Hân Đồng một cái thật mạnh, tình cờ trúng ngay chỗ Bạc Cảnh Hiên vừa đánh, cơn đau làm cô chảy cả nước mắt.
Danh Sách Chương: