Lê Tiêu Tiêu chậm rãi kéo chăn bông bên hông che đi thân thể trắng nõn, trong mắt mang theo nụ cười đắc thắng, “Chị à, chị được ra sớm sao không báo trước với gia đình một tiếng, em cũng có thể cùng anh rể đến đón chị.”
Nghe có vẻ cô ta mới là chính thất, mà Lê Hân Đồng lại trở thành một người lỗ mãng, làm hỏng chuyện tốt của bọn họ.
Lê Hân Đồng lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ trước mặt, cố hết sức chống lại ý muốn xông lên phía trước xé xác bọn họ, nở nụ cười chế nhạo: “Báo trước cho các người, làm sao có thể nhìn thấy một màn “giao phối động vật” tuyệt vời như vậy?”
Ánh mắt Bạc Cảnh Hiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Cô nói ai là động vật, có giỏi thì nói lại một lần nữa xem nào?”
Lê Hân Đồng vừa định nói thì Lê Tiêu Tiêu đột nhiên chui ra khỏi chăn, khỏa thân lao vào vòng tay của Bạc Cảnh Hiên, “Cảnh Hiên, anh bình tĩnh đi.
Chị gái đã ở tù lâu như vậy không thể tránh khỏi việc sẽ bị lây nhiễm thói giang hồ chẳng ra gì.
Anh không nên chấp nhặt với chị ấy.”
Lê Hân Đồngbước đến trong cơn tức, dùng toàn bộ sức lực tát một cái, Lê Tiêu Tiêu sưng lên nửa khuôn mặt, “Tiện nhân câm miệng, ở đây không có chỗ cho cô nói.”
Vừa mới nói xong, lại có thêm một tiếng bốp nữa, Lê Hân Đồng cảm thấy trên mặt cô đau rát, cú đánh của người đàn ông nặng đến nỗi đầu cô ù đi, và mùi máu nhanh chóng tràn vào miệng.
Bạc Cảnh Hiênthậm chí không thèm nhìn cô, vội vàng đưa tay xuống đỡ lấy Lê Tiêu Tiêu đang nằm trên giường khóc lóc rồi ôm vào lòng “Tiêu Tiêu, em không sao chứ, có đau không?”
Lê Tiêu Tiêu nép vào vòng tay của người đàn ông và bắt đầu khóc, giống như bông hoa dính phải mưa sa bão dông, thật khiến người ta xót xa.
Lê Hân Đồng lau vết máu trên khóe môi, nước mắt rơi xuống: “Bạc Cảnh Hiên, anh vì con tiện nhân này mà dám đánh tôi, đồ khốn vô ơn bội nghĩa, là ai đã thay anh gánh tội, lương tâm của anh bị chó tha rồi sao?”
Một năm trước, vào ngày lễ đính hôn của họ, Bạc Cảnh Hiên đã bị thương nặng khi anh vô tình giết chết người em cùng cha khác mẹ của mình vì say rượu lái xe.
Mẹ của anh takhông muốn con trai mình phải ngồi tù nên đã cầu xin Lê Hân Đồng vì anh ta mà gánh tội thay.
Lê Hân Đồng không thể chịu được khi nhìn vị hôn phu của mình vào tù sau khi bị thương nặng, và cô cũng không thểnhìn một người lớn tuổi đang khóc và quỳ gối trước mặt mình, nên đã mềm lòng đồng ý.
Bạc Cảnh Hiên khinh thường liếc cô một cái, không có chút áy náy: “Lúc đầu là cô tự nguyện tôi cũng không yêu cầu cô phải gánh tội cho tôi.”
Khoảnh khắc đó, nước mắt Lê Hân Đồng không ngừng rơi.
Cô đã hy sinh nhiều như vậy và chịu đủ mọi cực hình trong tù, nhưng cuối cùng, người đàn ông này dùng gì để trả ơn cô?
Cô thật sự hoài nghi bản thân lúc đó có bị mù hay không mà lại mù quáng yêu một người đàn ông lòng lang dạ sói như vậy.
Lửa giận trong lòng cô bùng cháy, cô đấm mạnh tay về phía Bạc Cảnh Hiên, nhưng lại bị cổ tay của anh ta chặn lại và đẩy ngã xuống đất “Lê Hân Đồng, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn muốn vị trí Bạc thái thái thì hãy ngoan ngoãn một chút, nếu không cô có tin tôi sẽ khiến cô mất hết tất cả không”
Lê Hân Đồng cười chế nhạo “Bạc Cảnh Hiên, anh lấy đâu ra tự tin khi mà anh đã làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy vẫn còn cho rằng tôi sẽ lấy anh.
Bây giờ tôi sẽ chính thức thông báo với anh, từ bây giờ hôn ước đc hủy bỏ, chúng ta không còn liên quan gì đến chuyện của ngày hôm nay nữa.
Tôi sẽ kể rõ đầu đuôi cho ông nội, để ông ấy làm chủ cho tôi.”
Bạc Cảnh Hiên mắt trợn tròn.
Lúc đó khi Bạc lão gia biết chuyện Lê Hân Đồng phải chịu tội thay thì tòa đã tuyên án xong.
Sau chuyện này, lão gia luôn có sắc mặt không tốt với Bạc Cảnh Hiên.
Nếu lại để ông biết được chuyện hôm nay, e rằng vị trí chủ tịch công ty của anh sẽ không được đảm bảo.
Bầu không khí tục tĩu, dơ bẩn ở đây khiến Lê Hân Đồng vô cùng ngột ngạt, cô không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa, “Tôi đi trước, anh hãy suy nghĩ xem nên giải thích với ông nội như thế nào cho tốt.”
Đột nhiên một bàn tay to nắm lấy tóc cô, đột ngột kéo cô lại rồi ném cô lên giường, uy hiếp.
“Bạc Cảnh Hiên, anh muốn làm gì?” trong lòng Lê Hân Đồng dâng lên một nỗi sợ hãi.
“Làm gì sao đương nhiên là làm cô rồi” Bạc Cảnh Hiên nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, “Cô nói xem, nếu tôi làm cho cô có thai, ông nội nhất định sẽ không để cô đi đâu.”
Nếu như có một đứa cháu, chắc chắn lão gia sẽ không truy cứu tất cả những chuyện ngày hôm nay anh ta đã làm.
Nói không chừng trong lúc vui vẻ, sẽ truyền lại vị trí chủ tịch cho anh ta, đây không phải là chuyện không thể xảy ra.
Lê Hân Đồnglắc đầu kinh hãi “ Không, Bạc Cảnh Hiên, anh không thể làm như vậy, không…”
Bọn họ ở bên nhau những năm này, mặc dù Bạc Cảnh Hiên thỉnh thoảng sẽ yêu cầu chuyện này nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn luôn kiên định, vì muốn lưu lại cái ngàn vàng cho đến ngày cưới, mà không phải chịu cảnh ép buộc như thế này.
“Chị à, chuyện đến nước này chị còn làm ra vẻ thuần khiết gì nữa” trong mắt Lê Tiêu Tiêu lóe lên một ánh nhìn gian xảo “Chưa đầy 18 tuổi đã chung sống cùng một người đàn ông, mang thai rồi phá thai, em thấy xấu hổ thay vì những gì chị đã làm đấy.”
Lê Hân Đồng hai mắt đột nhiên mở to khi nghe thấy lời nói đó, cả người cô nặng nề run lên, “ Nói láo, đừng có vu cáo tôi, tôi không làm những chuyện đó.”
Bạc Cảnh Hiên không nén được cơn tức giận bóp lấy cổ cô, “ Đồ đàn bà phóng túng dâm loạn, hóa ra từ đâu cô đã cắm sừng tôi, vốn định nhẹ nhàng với cô nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không cần thiết.Nói xong, anh thô bạo kéo quần áo trên người cô, hừ một tiếng, chiếc áo sơ mi mỏng manh lập tức tan thành giẻ rách.
“Cứu tôi” Lê Hân Đồng liều mạng giãy dụa, lấy tay ngực, cổ họng vang lên kêu cứu đứt quãng.
Hai tay của Bạc Cảnh Hiên giống như hai chiếc kẹp lớn cố định cơ thể của Lê Hân Đồng, khiến cô không thể cử động được, “Tiêu Tiêu, em còn ngây ra đấy làm gì, mau qua đây chụp lại.
Anh muốn cho tất cả mọi người ở Tây Thành thấy được đại tiểu thư Lê gia dâm đãng thế nào.”
Lê Hân Đồng tức giận nhìn anh ta chằm chằm, không chỉ muốn cưỡng bức cô mà còn muốn đem đoạn video đó phát tán khắp nơi.
Đây là người đàn ông luôn nói rằng anh sẽ yêu cô mãi mãi lại dùng loại thủ đoạn này đối phó với cô.
“Được rồi, em sẽ quay, video quay trên điện thoại này siêu rõ nét.” Lê Tiêu Tiêu cầm điện thoại chỉ vào Lê Hân Đồng.
Làn da trắng như tuyết của cô khiến dây thần kinh thị giác của Bạc Cảnh Hiên bị kích thích.
Sau khi ngồi tù lâu như vậy, làn da nõn nà, hiển nhiên là đã được chăm sóc đặc biệt.
Điều này khiến anh ta tin vào những gì Lê Tiêu Tiêu vừa nói, thậm chí còn nghi ngờ cô có ý với quản tù, nếu không thì làm sao có thể được thả sớm?
Đôi mắt của bừng lên ngọn lửa ghen tuông, anh ta dùng đầu gối giang rộng hai chân của cô và điên cuồng xé toạc quần áo của cô ra.
Toàn thân cô đều lạnh, và một cái nóng như lửa ép giữa hai chân cô ấy.
Lê Hân Đồng tuyệt vọng nhắm mắt lại, vừa định cắn lưỡi, liền nghe thấy một tiếng hét, sức nặng trên người đột nhiên biến mất.
Danh Sách Chương: