“A” Lê Hân Đồng cắn môi, “Năm em hai mươi tuổi, xảy ra ngoài ý muốn bị thương, hôn mê mấy tháng liền.
Sau đó bà ngoại đưa em đi bệnh viện làm lại màng.
Bà nói với em, lần bị thương đó làm vỡ màng ròi.”
sắc mặt của Bạc Diễn Thần đột nhiên trầm xuống, “Bà ngoại em nói với em như thế?”
“ừm, ký ức trước khi bị thương mấy năm em đều không nhớ.” Lê Hân Đòng nói một nửa mới phát hiện sắc mặt Bạc Diễn Thần xấu đến cực điểm, “Sao vậy? Anh hoài nghi bà ấy? Không đâu, bà rất thương em.”
Bạc Diễn Thần hừ lạnh một tiếng:
“Em thật là thiên chân vô tà, người ta nói gì cũng tin.”
Lê Hân Đồng cau mày: “ Lời nói này của anh là sao, lẽ nào anh nghi ngờ em lừa anh, hừ.
Hóa ra Bạc tổng còn có để ý việc xử nữ này, màng của em
là đi làm lại đó.
Làm sao? Em đương nhiên là tin bà ngoại em ròi.
Nếu như anh không tin, thì đó là việc của anh.
Nhưng đừng có nghĩ em bất kham như thế.”
Lê Hân Đồng càng nghĩ càng tức, đẩy anh ra, nhấc chăn muốn xuống giường.
Bạc Diễn Thần nhanh tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ấn cô về giường:
“Sao mà hỏa khí lại lớn như vậy.
Tôi có hoài nghi em sao? Năm em hai mươi mốt tuổi quen biết Bạc Cảnh Hiên, ba năm nay, hai người đều không có một lần vượt rào, đúng không.”
Lê Hân Đồng há miệng nhìn anh:
“Sao anh biết?”
Bạc Diễn Thần sủng nịnh vuốt nhẹ mũi cô: “Đối với người phụ nữ tôi phải cưới, sao có thể không hỏi thăm rõ ràng”
Lê Hân Đòng bĩu bĩu môi.
Xin anh, chuyện này sao có thể hỏi thăm, lẽ nào Bạc Cảnh Hiên lại nói ra chuyện riêng tư như thế.
Bạc Diễn Thần cúi đầu hôn khóe môi đang bĩu lên của cô:
“Được rồi, đừng giận dỗi nữa.
Tôi không hoài nghi em.
Tôi rất xác định lần đầu của em là với tôi.
Hơn nữa,
sau này mỗi lần chỉ có thể với tôi.
Lê Hân Đòng nhìn vào ánh mắt thâm tình đó, nhịp tim lỡ mất nửa nhịp.
Cô xin thề đây là lời tỏ tình bá khí nhất mà cả đời này cô nghe thấy.
Bạc Diễn Thần vuốt vuốt tóc cô: “Mấy năm trước mười chín tuổi, em thật sự một chút ký ức cũng không nhớ ra sao?”
“ừm.” Lê Hân Đồng bất đắc dĩ gật đầu, “Mười tám, mười chín tuổi sự việc hai năm ấy em hoàn toàn không nhớ ra.
Đêm khuya không người em bạt mạng nghĩ, bạt mạng nghĩ.
Nghĩ đến đầu phát đau, đều không nhớ ra gì cả.
Trong mắt của Bạc Diễn Thần ánh lên cảm cúc khác thường, đột nhiên anh ôm chặt Lê Hân Đồng vào trong lòng, lực đạo mạnh đến mức như muốn hòa cô vào thân thể mình.
“Nhớ không ra thì đừng nhớ, Đồng Đồng, từ nay về sau chúng ta cùng vượt qua.
Tôi sẽ bảo vệ tốt em, không để em nhận một chút có hại.
Tôi đảm bảo.”
Không biết tại sao, khi nghe Bạc Diễn Thần gọi cô là Đồng Đồng.
Thân thể cô không khống chế được run rẩy, nước mắt cứ rơi xuống ngăn cũng ngăn không được.
Bạc Diễn Thần nhìn người phụ nữ nhỏ khóc đến hoa lê đái vũ, cả quả tim đều thắt lại, “Sao lại khóc rồi?” một bên nói một bên nhấc tay lau đi rọt nước mắt không ngừng rơi của cô.
Đầu óc Lê Hân Đồng rất loạn.
Rõ ràng là hiệp ước hôn nhân một năm, nhưng tại sao anh phải đưa ra lời hứa một đời.
Sau khi trải qua sự phản bội của Bạc Cảnh Hiên, cô đối với tình yêu đã tâm như tro tan.
Nhưng tại sao lúc Bạc Diễn Thần nói những điều đó, trái tim băng lạnh của cô lại một lần nữa ấm áp trở lại.
Anh không thể nào yêu cô, cô cũng
không yêu anh.
Hôn nhân giữa họ chỉ là một cuộc mua bán.
Ngàn vạn không thể dễ dàng tâm động, cô không muốn như lần trước bị thương đến không còn mảnh da nào nguyên vẹn.
Lê Hân Đồng trong lòng nhắc nhở xong bản thân, lập tức dậy xuống giường.
Bạc Diễn Thần kéo tay cô: “Em đi đâu?”
Lê Hân Đồng kéo tay anh ra: “Bây giờ là thời gian đi làm, ra ngoài quá lâu không tốt lắm, đồng nghiệp sẽ nói nhàn thoại.
Em vẫn nên về văn phòng.”
Bạc Diễn Thần bị cô làm không hiểu
ra sao: “Tôi là chủ tịch, em về hay không tôi nói là được, ai dám nói gì.”
Danh Sách Chương: